Tôi sẽ cưới
Chương 5_ Cùng ăn
“Hả….?”
“Nhìn cái gì đấy? “
“Đâu có? Đâu có nhìn gì đâu? “
“Thật sự không? “
“Tôi không nhìn cô ấy!”
Diệp Chí Dĩnh cười lớn :”Vậy mà còn nói là không có nhìn ai”. Anh ta trước giờ chưa từng thấy bạn anh nhìn cô gái nào chăm chú như vậy.
“Này, Gia Huân à, tôi cũng không phải là kẻ mù hơn nữa tuy mắt tôi không sáng bằng cậu nhưng cũng không đến nỗi nào, cậu xem… “
“Cậu có còn muốn ăn cơm nữa không hả? “. Anh thật không biết nếu để anh ta nói nữa thì chắc là trưa nay anh sẽ đói chết mất.
“Ăn. Tất nhiên là tới ăn rồi. Nhưng mà tôi nói cậu nghe….”
“Hôm nay tôi mời “. Anh cắn răng chịu đựng, thật sự không biết làm sao để nuốt trôi cục tức này.
“Cậu nói gì, nói lại lần nữa nghe nào? Diệp Chí Dĩnh đắc ý…”Tôi nghe không rõ, dạo này tai kém quá….. Hưmk?? ” Anh ta cười như vừa nhặt được vàng vậy.
“Tôi_ nói_hôm_nay_tôi_mời”.
“Woaaaaa. Dương đại thiếu gia hôm nay có phải ăn trúng cái gì không? “
“Không muốn? Vậy bữa này cậu…. “.
“Muốn. Đương nhiên muốn. Nhưng mà cậu xem đã hết bàn rồi”.
“Bình thường chẳng phải cậu luôn ăn trong phòng VIP hay sao? Hôm nay sao lại có hứng làm thường dân vậy?”. Cái tên này anh còn không biết anh ta muốn làm gì sao.
“Hôm nay khác…. ” Diệp Chí Dĩnh nháy mắt với anh rồi hướng về phía bàn của cô đang ngồi mà đi tới.
“Hai người đẹp, chúng tôi có thể ngồi cùng bàn không? Thật ngại quá nhưng mà….. ” Chí Dĩnh vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh có ý nói “hết bàn rồi “.
Mạnh Hiểu Phù nhìn hai người họ rồi lại nhìn Trương Lệ. Trong đầu cô nghĩ “còn nhiều bàn như vậy tại sao lại không ngồi chung mà lại ngồi chung
bàn với của cô nhưng cô cũng không buồn nói ra, rồi cô lại nhìn Trương Lệ.
Trương Lệ hiểu ý cô. Cô là người như vậy chẳng lúc nào nói nhiều, đặc biệt hơn nữa là với người lạ cô lại càng không muốn mở miệng.
Từ lúc Mạc Tề Phi đi, đã tập cho của một thói quen xấu. Cứ có chuyện buồn cô lại giấu trong lòng rồi không nói chuyện cũng chẳng bao giờ chia sẻ với ai kể cả với Trương Lệ. Cô cứ như vậy ngày càng trầm mặc, ngày càng lạnh lùng, vô cảm với tất cả.
“Tùy thôi”. Trương Lệ nhún vai trả lời, vẻ không quan tâm.
Anh ngồi xuống nhìn cô cất tiếng: “Lại gặp nhau rồi”.
Cô nghi hoặc “đã gặp nhau rồi, sao sao cô lại không có ấn tượng”, nhưng cô cũng lười chẳng muốn mở miệng, tiếp tục với món đậu phụ Mapo Tứ Xuyên của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!