Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác
Chương 83: Anh Yêu Em
Ngày Hoắc Tư Thần cầu hôn Tiêu Linh, anh đã thuê cả một tòa cao tầng chạy quảng cáo, làm rầm rộ đến nỗi rất nhiều người đều đưa tin về cách anh phung phí tiền của này. Khi có người hỏi anh tại sao lại tốn tiền đến thế chỉ vì cầu hôn vợ mình, anh đã nói:
“Có tiền không phải để hưởng thụ cuộc sống sao? Tôi muốn để cả thế giới biết tôi yêu cô ấy, trân trọng cô ấy đến nhường nào.”
Bấy nhiêu đó mà phí tiền cái gì? Idol, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng còn được chạy quảng cáo mỗi dịp ra bài hát mới, phim mới hay là sinh nhật kia kìa. Anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng:
“Có lẽ sau này mỗi dịp sinh nhật của cô ấy và con trai, tôi cũng nên chạy quảng cáo chúc mừng một chút?”
“Anh không sợ tốn tiền sao, Hoắc tổng?”
“Tôi không thiếu tiền, hơn nữa tôi cũng có một tòa cao ốc, có lẽ nên thử quảng cáo trên đó xem sao.”
Tiêu Linh đã khóc rất nhiều trong ngày anh cầu hôn cô và khi bước vào lễ đường. Ngày hôm đó là lần đầu tiên sau hai năm trời cô được gặp lại cha mẹ và chị gái của mình. Hoắc Tư Thần đã tự hỏi vô số lần mới dám mời bọn họ đến vào ngày trọng đại này. Trên tay cô là bao tay màu trắng mỏng ôm sát mu bàn tay và ngón áp út, nơi đó có một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lấp lánh, là nhẫn cầu hôn mà anh đã tự tay tìm người thiết kế dành tặng riêng cho cô.
Bố Tiêu thấy con gái hạnh phúc như vậy đột nhiên có cảm giác như mộng tưởng, ông để con gái khoác tay mình, đưa con gái đi trên thảm trải hoa hồng. Bất chợt, trong lòng có chút áy náy, cả đời ông cũng không thể quên được những lần mình mà mình đã đối xử tệ bạc với nó. Nó lấy chồng rồi, còn là một người đàn ông vô cùng yêu thương nó, cưng chiều nó.
Tiêu Ánh Vân và mẹ Tiêu cũng hoảng hốt trong chốc lát, khi thấy Tiêu Linh xinh đẹp trong bộ váy cưới đính kim cương lấp lánh, bọn họ thấy tất cả như là giấc mộng.
Tiêu Linh đi theo bố đến chỗ Hoắc Tư Thần, sau đó nắm lấy anh tay. Anh nâng tay cô đứng giữa lễ đường trải đầy hoa và ánh đèn lấp lánh, đặt lên tay cô một nụ hôn nói lên tiếng lòng của anh.
Anh đã không ít lần ở bên cạnh cô nói ba từ “anh yêu em”, nhưng khi ở trên sân khấu, giữa ánh nhìn của hàng trăm người nói:
“Anh yêu em.”
Một giọt nước mắt chảy xuống bên khóe mi, Tiêu Linh nắm chặt tay anh, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn ngọt ngào của anh.
Đám cưới của họ có một phù rể và một phù dâu khá nổi tiếng, đó là bé Hạo và Liên Liên. Hai đứa trẻ được dẫn đến nơi này tham dự lễ cưới, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, ăn cái này ăn cái kia. Trên tay Liên Liên là cái vòng mà Duẫn Hạo tặng, bởi vì quá to nên phải cố định bằng một cái ghim.
Điều khiến Tiêu Linh không ngờ được là Hoắc Tư Thần còn gửi thiệp mời cho Diệp Thiên, và hắn thật sự đến. Còn đến cùng Hàn Tuyết nữa!
“Hai người…” Tiêu Linh nhìn bọn họ đứng cùng nhau thì có chút kinh ngạc.
Hàn Tuyết xấu hổ quay đi chỗ khác, Diệp Thiên cũng gãi gãi đầu:
“Cô ấy đang ở nhà cũ của em, vì không biết đi đâu, nên ở cùng anh chăm sóc Liên Liên.”
Mặc dù họ có vẻ ngượng ngùng khi tiếp xúc với nhau, nhưng đây thật ra lại là dấu hiệu tốt. Tiêu Linh mừng thầm cho Diệp Thiên, chỉ không biết bao giờ họ sẽ thành đôi, vẫn cần thời gian để xem xét.
Hoắc Tư Thần đứng bên cạnh Tiêu Linh, một người mặc tây trang lịch lãm, một người mặc váy cưới trễ vai lấp lánh. Ánh mắt của Hoắc Tư Thần khi nhìn về phía cô cho người khác có một loại áo giác khiến tim đập nhanh, họ ước gì cũng sẽ có một chàng trai nhìn mình đầy yêu thương và cưng chiều như thế.
Hôm ấy, Hoắc Tư Thần đã thành công giới thiệu cho tất cả mọi người biết Tiêu Linh trở thành Hoắc thiếu phu nhân không phải vì thủ đoạn, không phải vì đứa trẻ mà cô sinh cho anh, mà vì chính cô thật sự quan trọng với cuộc sống của anh.
Đám cưới qua đi, Tiêu Linh phải đối mặt với một thứ rất đáng sợ, đó là động phòng. Mấy ngày này trở về bận bịu đủ việc, còn đính hôn, rồi kết hôn, thêm nữa bé Hạo ngoan luôn muốn ngủ với mẹ nên họ không thể hành sự được. Mãi đến ngày cưới, thấy Diệp Thiên đưa Liên Liên lên thành phố chơi, bé Hạo đã chạy theo đòi ngủ với cha Diệp và em gái.
Vậy nên, đêm nay chính là đêm dành riêng cho hai vợ chồng bọn họ.
“Duẫn Hạo không có ở đây.”
Người nào đó bò lên người Tiêu Linh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh bình tĩnh một chút được không?”
“Anh đang rất bình tĩnh.”
“Nhưng mà tay của anh…”
Tay của anh sao lại trượt vào trong áo cô vậy? Lại còn sờ tới sờ lui nữa, chờ cô chuẩn bị tâm lý một chút không được hay sao?
Bởi vì không có Duẫn Hạo ở nơi này, nên Hoắc Tư Thần vô cùng kích động. Anh đã chờ lâu lắm rồi, còn chờ nữa anh sẽ nghẹn chết.
Anh cúi đầu hôn lên môi Tiêu Linh, từng cái hôn ấm áp rơi xuống môi, cằm, cổ và ngực cô, hởi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào trên da thịt trắn nõn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!