Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền


Chương 6


Sầm Thanh hẹn Uông Thư Kiều gặp mặt vào buổi trưa, sau khi về nhà cô rửa mặt rồi vội vàng ra cửa. Hai người hẹn tại một quán trà nằm ở dưới lầu công ty Uông Thư Kiều.

“Chậc, xem Sầm đại tiểu thư của chúng ta mặt mày bơ phờ này, bị từ chối lần thứ ba?” Uông Thư Kiều đưa thực đơn cho cô, “Tớ còn tưởng cậu sẽ ở thành phố T đến ngày mốt chứ.”

Sầm Thanh thở dài, lấy tay chạm vào màn hình để chọn món: “Boss triệu kiến, đương nhiên phải lập tức trở lại. Hôm nay tớ ngủ một đêm, ngày mai lại đi.”

“Cái người cậu nói tớ đã giúp cậu điều tra rồi, tìm không ra.” Uông Thư Kiều nhờ mấy người bạn tìm hiểu, ai cũng nói không biết, chỉ biết là trong đoàn kịch có một nam diễn viên diễn xuất cực giỏi, vốn có định để anh đóng vai A, người ta còn không bằng lòng đấy.

Sầm Thanh chậm rãi buông xuống màn hình, nghe ý tứ này e rằng có lai lịch gì đó, không tiện phô trương ra ngoài.

“Cậu còn định tiếp tục hả?” Uông Thư Kiều hỏi.

“Ừm, dù sao cũng nhàn rỗi.” Sầm Thanh nhướng mày, “Không thể ký kết đưa về đóng phim thì cuỗm về làm bạn trai tớ cũng không tệ.”

“Cậu có ảnh chụp không? Cho tớ xem.” Uông Thư Kiều đặc biệt muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mê hoặc Sầm Thanh, “Còn đẹp trai hơn anh họ cậu à?”

Nhắc tới Lục Chiếu, nụ cười trên mặt Sầm Thanh lập tức biến mất, người anh họ giả tạo coi nhẹ tình anh em kia thôi đừng nói tới nữa.

“Không có ảnh, không có số di động, không có wechat, thậm chí tớ chỉ biết cách đọc tên của anh ấy, ngay cả cụ thể là chữ gì tớ cũng chẳng biết.”

Sầm Thanh cắn một miếng bánh dứa, nhạt như nước ốc.

Uông Thư Kiều nói: “Vậy nếu ngày nào đó anh ta không diễn kịch nữa, thế chẳng phải cậu không tìm được người ư?”

Sầm Thanh nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Cảm giác bất an này vẫn theo cô tới trưa ngày hôm sau, lúc Sầm Thanh đến phòng khách sạn, cô nhìn thấy một dì đang đổi khăn trải giường ở phòng đối diện…

“Dì ơi, người khách ở phòng này trả phòng rồi à?” Sầm Thanh mất hy vọng thò đầu hỏi.

Nghe được câu trả lời khẳng định của dì kia, Sầm Thanh nắm chặt thẻ phòng trong tay, có chút đau lòng cho phí mướn phòng của mình, không biết lúc này đi xuống có thể lấy lại tiền không. Năm phút sau, cô nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười tiêu chuẩn từ chối yêu cầu hoàn tiền của cô, Sầm Thanh chỉ có thể cam chịu số phận trở lại phòng, bực tức gọi món súp cay bảy mươi đồng.

Chập tối, Sầm Thanh nằm trên giường bổ sung giấc ngủ, cô bị tiếng chuông đánh thức. Cô xem thời gian, thiết lập báo thức vào một tiếng sau rồi ngủ tiếp.

Sáu rưỡi tối, Sầm Thanh tỉnh dậy rửa mặt, mang đôi giày vải đi ra ngoài.

Tuy rằng cô biết Đoàn Sinh Hòa trả phòng chắc là sẽ không diễn nữa, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng… Lỡ như, lỡ như anh ở phòng kia chán rồi muốn ở phòng thường dưới lầu thể nghiệm cuộc sống thì sao?

Nửa giờ sau, tấm màn lớn kéo ra.

Sầm Thanh nhìn thấy khuôn mặt nam chính xa lạ trên sân khấu, cô ngáp một cái.

Chính thức bắt đầu không bao lâu thì nhóm wechat của đoàn kịch đã bùng nổ. Bởi vì Sầm Thanh liên tục ngồi dãy ghế đầu tiên xem ba buổi diễn, nhiều người trong đoàn ít nhiều đều có chút ấn tượng đối với cô.

[Quý cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên lại tới rồi! Tôi cá một đồng xu ngày mai cô ấy vẫn ở đây.]

[Trước đó là ai cược cô ấy là fan của thầy Đoàn? Hôm qua thầy Đoàn có mặt cô ấy không có tới, hôm nay lại tới đây rồi, vả mặt hả?]

[Xem tới lúc nghỉ giữa giờ cô ấy có đi hay không là biết thôi, nói không chừng người ta không biết thầy Đoàn đi trước rồi.]

[Phải rồi, không phải fan của thầy Đoàn lẽ nào là fan của anh hả?]

……

Đoàn Sinh Hòa không tham gia nhóm chat của đoàn kịch, mọi hành trình đều liên lạc với nhà sản xuất. Nhưng Liễu Tích Minh thích ăn chơi kia không biết khi nào tham gia vào, giờ phút này thấy kỷ lục trò chuyện, anh ta chụp ảnh màn hình gửi cho Đoàn Sinh Hòa.

Liễu Tích Minh: [Chậc, cậu không nói với người ta cậu không diễn.]

Đoàn Sinh Hòa trở về thành phố M hồi sáng, giờ phút này đang họp tại công ty Hòa Duyệt. Thấy di động chợt lóe, anh ra hiệu cấp dưới tiếp tục báo cáo, sau đó bấm mở wechat.

Đoàn Sinh Hòa: [?]

Liễu Tích Minh: [Cũng phải, nói không chừng người ta không phải đi xem cậu.]

Đoàn Sinh Hòa: [Xem lúc nghỉ giữa giờ cô ấy có đi hay không thì biết thôi.]

Đoàn Sinh Hòa cúi đầu cười cười, đặt lại di động trên bàn.

Nhắc tới Sầm Thanh, Đoàn Sinh Hòa sực nhớ ra gì đó, anh giơ tay ngắt ngang, hỏi: “Hợp đồng giữa Tinh Sơ và Quất Tử TV có phải sắp đến kỳ hạn rồi không?”

Người phía dưới đưa mắt nhìn nhau, Tinh Sơ? Hòa Duyệt đã bao lâu không nhắc tới cái tên này? Hình như là sau khi chủ tịch ngã mấy lần trước mặt Tinh Sơ thì ít khi có người đề cập tới công ty này.

“Phải, kỳ hạn đến cuối năm.”

“Ừm, tôi biết rồi, tiếp tục đi.”

Đoàn Sinh Hòa không nói thêm gì nữa, anh tiện tay lật xem vài dự án phim ảnh đang trong quá trình chuẩn bị, một bộ phim đô thị tình tiết cũ rích đầy máu chó, một bộ phim thần tượng làm lại từ một bộ cũ, một bộ võ hiệp giang hồ đầy rẫy ân oán gia tộc… Hiện giờ tìm một biên kịch giỏi thật là khó hơn lên trời.

Sau khi buổi họp kết thúc, Đoàn Sinh Hòa lại nhận được ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện do Liễu Tích Minh gửi tới, là từ trong nhóm chat của đoàn kịch.

[Ai đi xem thử cô gái ngồi hàng đầu tiên có đi không.]

[Đi rồi, tôi tận mắt thấy cô ấy ra ngoài.]

[@Tiểu Bùi đừng khóc, thua cho thầy Đoàn không mất mặt đâu, vẫn có fan yêu thích cậu, nếu cậu muốn cậu còn có được nhóm fan trên weibo, thầy Đoàn không có đâu.]

[Thầy Đoàn không có nhóm fan là bởi vì ngay cả fan cũng không biết tên của thầy Đoàn là chữ nào.]

[*khóc.jpg* Đừng nói fan, tôi cũng không biết nữa. Lần trước có fan chạy tới hỏi tôi, tôi nói không biết bọn họ còn chẳng tin…]

Đoàn Sinh Hòa xem xong thì cong khóe môi, anh gửi sang biểu cảm chìa tay bất đắc dĩ cho Liễu Tích Minh, sau đó bị anh bạn gửi qua tin nhắn thoại mắng mỏ.

Sầm Thanh xem nửa buổi diễn mới cảm nhận một cách rõ ràng cái gì gọi là diễn xuất có thành lũy, rõ ràng cùng lời thoại cùng tình tiết, thậm chí cùng trang phục. Có người diễn xuất hoàn toàn tự nhiên, hòa cùng một thể với vai diễn, có người diễn kém một hơi thôi cũng không cảm thấy thoải mái.

Trải qua lần này, Sầm Thanh càng củng cố quyết tâm diễn viên không thể tạm bợ. Đoàn Sinh Hòa là người có thể đem bộ phim của cô từ 60 lên 80 điểm, dù thế nào cô cũng phải tận sức thử một lần.

Đương nhiên Sầm Thanh tin chắc kịch bản của mình không chỉ 60 điểm.

Từ rạp hát trở về khách sạn, khi đi ngang qua quầy tiếp tân Sầm Thanh bị người ta gọi lại, là nhân viên tiếp tân hồi sáng từ chối cô trả phòng.

“Chào cô Sầm, hôm qua khi dì làm vệ sinh quét dọn có nhặt được một tấm thẻ ở sau cửa, trên kỷ lục biểu hiện sau khi cô trả phòng vào sáng hôm qua thì không có ai khác vào ở, không biết cái này có phải của cô không?”

Tấm thẻ?

Sầm Thanh nhíu mày trong đầu nghĩ lung tung, người ta là khách sạn thượng hạng chính quy, sao lại có tấm thẻ vứt lung tung.

Nhân viên tiếp tân lấy ra tấm thẻ trong ngăn tủ đưa cho cô, nói là tấm thẻ trên thực tế chính là mảnh giấy cứng màu trắng, trên đó viết một dãy số điện thoại di động.

Sầm Thanh cầm tấm giấy kia quan sát hai giây, trong đầu dần dần hiện ra một ý nghĩ hoang đường… Cô nói cảm ơn nhân viên tiếp tân rồi cầm tấm giấy đi vào thang máy. Sầm Thanh nhập vào số điện thoại, nhìn thấy thành phố M biểu hiện trên đó ý cười chẳng hề thu lại được nữa.

Sầm Thanh lập tức gửi tin nhắn cho Uông Thư Kiều.

Sầm Thanh: [*hình ảnh* Trả phòng còn không quên để lại số điện thoại cho tớ, xem ra sắp cưa được anh ấy rồi!!!]

Uông Thư Kiều: [……Cậu khẳng định không phải số điện thoại của câu lạc bộ đàn ông sao? Cậu đừng mừng sớm quá.]

Sầm Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp bấm nút gọi qua, trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô đô đứng đắn lại nghiêm chỉnh, không có nhạc chuông, quả nhiên là phong cách của Đoàn Sinh Hòa.

Hơn mười giây sau, điện thoại được nối máy ——

“Xin chào, ai đó?”

Tiếng người đàn ông quen thuộc truyền đến, Sầm Thanh tươi cười trả lời: “Chào anh, tôi là Sầm Thanh.”

Ở đầu dây bên kia, Đoàn Sinh Hòa sửng sốt hai giây: “Có việc gì sao?”

Có việc gì sao?

Sầm Thanh không giữ được nụ cười trên mặt, anh ném cho tôi số điện thoại còn hỏi tôi có việc gì sao?

“Nhân viên tiếp tân nói có một tấm giấy nhét vào phòng của tôi, trên đó có số điện thoại nên tôi gọi thử, không ngờ lại là anh.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, Sầm Thanh vừa nghe được một giây liền nhanh chóng để điện thoại ở xa. Cô sờ hai má mình dần nóng lên, tiếng cười của người đàn ông kia thật là tra tấn lỗ tai, lông tơ cả người cô đều dựng lên hết rồi.

“Tôi nhét số điện thoại vào phòng của em?” Đoàn Sinh Hòa cười hỏi lại, giọng điệu có chút khó tin.

“Ừm, cho nên tôi gọi qua hỏi anh muốn cái gì.”

“Cô Sầm thấy dãy số này liền biết là của tôi ư?”

Trong điện thoại, giọng nói của Đoàn Sinh Hòa hơi khác với lúc trước, nhưng vẫn khiến Sầm Thanh không thể chịu đựng được.

“Đúng vậy, anh, anh ở gần được ưu tiên, nhét vào không phải rất tiện sao?” Một tay cô chống nạnh, giống như làm vậy có thể khiến giọng nói của mình nghe ra cũng có khí thế.

Đoàn Sinh Hòa bật cười: “Vậy em cảm thấy tôi muốn làm gì?”

Sầm Thanh nuốt nước bọt, giọng nói sang sảng: “Ai biết chứ? Nói không chừng anh muốn ngủ với fan.”

Lời vừa thốt ra, cả thế giới đều im lặng.

Sầm Thanh thầm mắng mình lanh mồm lanh miệng, Đoàn Sinh Hòa ở bên kia không nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.

Thật lâu sau, âm thanh của người đàn ông mang theo ý cười truyền đến: “Vậy em gọi lại ý là đồng ý sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN