Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối - Chương 22: Dùng cơm xong, chúng ta đi lãnh chứng nhé?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối


Chương 22: Dùng cơm xong, chúng ta đi lãnh chứng nhé?


Nhìn thời gian đã hai giờ sáng.

Diệp Thải Quỳ mãi chưa ngủ được, cô tựa giường đọc sách, song một chữ cũng xem không vào.

Nếu Diệp Thải Quỳ không cảm nhận được Hứa Dịch Dương có ý với mình thì chắc chắn là nói điêu, trời sinh phụ nữ đã có trực giác về phương diện này.

Nhưng cảm tình tốt hay niềm yêu thích của đàn ông chả hiếm lạ gì ở đời, bản năng họ đã thế, chỉ cần ngoại hình tạm ổn, tính cách phù hợp, có thể trò chuyện vài câu, hoặc hâm mộ họ, hoặc khiến họ thương hại, hoặc làm họ sinh ra ham muốn chinh phục, bọn họ đều có thể sinh ra hảo cảm.

Thế nhưng tình yêu của đàn ông thật hiếm hoi……

Không chỉ tình yêu của đàn ông khan hiếm, tương tự tình yêu của đàn bà cũng chả dễ tìm.

Có mấy ai thật sự hiểu được yêu là gì?

Chúng ta luôn ngỡ rằng đồng hành là yêu, chiếm hữu là yêu, ham muốn là yêu, ghen tuông là yêu, kiểm soát là yêu, không cam lòng, không bỏ xuống được, cầu không được mới là yêu.

Nhưng chỉ có phần còn lại không liên quan đến tất cả điều trêи mới là tình yêu.

Hứa Dịch Dương thật sự hiểu rõ lời yêu đầu môi cậu nói là gì sao?

Ngay cả khi hoài nghi, Diệp Thải Quỳ cũng không dám tùy tiện nghiên cứu những lời này của Hứa Dịch Dương.

Hứa Dịch Dương là người nghiêm túc, “Một chữ ngàn vàng” của cậu, chữ “Yêu” ấy nặng trịch, Diệp Thải Quỳ cảm thấy cô thật sự nhận không nổi.

Vốn dĩ quan hệ hợp đồng vô cùng giản đơn, một bên kết hôn vì hộ khẩu, một bên kết hôn để báo cha mẹ, nhưng hiện tại trở nên phức tạp hơn khi trộn lẫn yếu tố tình cảm.

Diệp Thải Quỳ buông sách, tắt đèn, đeo bịt mắt, quyết định mai tỉnh giấc hẵng nghĩ tiếp, dù sao quyết định ban đêm cũng không được tính.

Sáng bảy giờ Diệp Thải Quỳ đã dậy.

Dù chỉ ngủ năm tiếng, tinh thần Diệp Thải Quỳ không tệ lắm, đúng là càng già giấc ngủ càng nông, thời con gái ngủ bao nhiêu cũng không đủ, giờ có thức khuya tới đâu thì bảy giờ đều tự tỉnh……

Tiếng Wechat vang lên.

Diệp Thải Quỳ mở di động, là tin nhắn Đinh Cát Lị gửi.

Đinh Cát Lị: [Chờ em đến, chúng ta cùng ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện.]

Cát Lị cũng là cô gái ngủ muộn dậy sớm, cô lái chiếc xe thể thao của bạn trai mới đến rước Diệp Thải Quỳ, hai người đi đến quán ăn gần đơn vị của Đinh Cát Lị vừa ăn vừa tám.

Cát Lị phải đi làm lúc chín rưỡi, giờ đã tám giờ, Diệp Thải Quỳ chỉ đành kể ngắn gọn, đơn giản nói chuyện chính với Cát Lị, làm Cát Lị cả quá trình ngây ngốc.

“Đúng thật là, đời còn thú vị hơn phim truyền hình……” Đinh Cát Lị hỏi: “Vậy chị tính toán làm sao đây? Chị thật sự muốn cùng cậu ta lãnh chứng á?”

“Không đăng kí thì chuyện hộ khẩu tính sao giờ?”

“Chẳng lẽ chỉ có mỗi biện pháp này thôi?” Cát Lị lườm: “Sao em cảm thấy chị rất thích cậu ta, chẳng lẽ yêu rồi?”

“Chị đúng là rất thích, chứ có phủ nhận đâu, bởi vì cậu ấy thực đáng yêu mà…… Nhưng chưa đến mức yêu. Nếu cậu ta không nghiêm túc đến thế, chị cũng không cần rối rắm, chính vì không muốn làm tổn thương cậu ta……”

“Thật không hiểu nổi con trai thời này……” Cát Lị nói: “Bạn trai nhỏ phú nhị đại mới hai mươi em vừa quen cũng hở một chút nói với em nào là tình yêu đích thực nè, trách nhiệm nè, kết hôn nè…… Chị nói xem, hiện tại những em thịt non chỉ muốn lên giường không muốn phụ trách đi đâu hết ráo rồi? Mấy em u mê các chị gái nhỏ không thích kiểm tra điện thoại đâu hết rồi!”

Diệp Thải Quỳ không chịu nổi phì cười, Cát Lị dạo chơi cõi người, chỉ muốn được quan tâm, luôn muốn chứng tỏ bản thân đáng giá được yêu, không muốn kết hôn, đối với con bé, một người đàn ông mà cảm thấy nó đáng để cưới, quả là xúc phạm cô nàng.

“Em thật sự vô vọng rồi……” Diệp Thải Quỳ ghét bỏ nhìn Đinh Cát Lị.

“Ầy……” Đinh Cát Lị ra vẻ nghiêm túc tự hỏi, cau mày, giọng điệu trầm ngâm: “Vì sao trai trẻ muốn phụ trách, còn những tên đàn ông già dặn chỉ muốn ngủ xong rồi chạy?”

“Chắc là vì những người đàn ông già dặn ngủ xong rồi chạy đó hồi còn là trai trẻ đã bị chị gái nhỏ không kiểm tra điện thoại như em làm cho tổn thương đi…..”

Cát Lị trề môi, câm nín.

“Mỉa em đấy à?”

Khi Đinh Cát Lị định phản bác vài câu, thì thấy một người quen đi tới, vội đứng lên vẫy tay chào hỏi.

“Là cục trưởng tụi em!” Đinh Cát Lị nhanh chóng đứng dậy nói: “Em đi chào cục trưởng nhé.”

Đinh Cát Lị chạy đi, chốc lát sau lại chạy bước nhỏ trở về, tỏ lỗi với Diệp Thải Quỳ: “Quán ăn hết chỗ, cục trưởng nói chia bàn với mình, chị không ngại chứ? Ông ấy tốt lắm……”

“Không sao mà.”

“Yêu cưng!”

……

“Cục trưởng, ông đến ngồi đi!” Đinh Cát Lị nhiệt tình hăng hái mở lời.

Diệp Thải Quỳ liếc nhìn cô nàng, thật đúng là cười rất chân chó.

Diệp Thải Quỳ cũng đứng lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao lớn đi tới, là cục trưởng của Đinh Cát Lị.

Vị cục trưởng này không có dáng vẻ bụng mỡ của rất nhiều đàn ông trung niên hay có, ngược lại có hương vị thoải mái, khí chất rất tốt, trông thật nho nhã.

Chẳng qua những lãnh đạo ở cơ quan Đinh Cát Lị đều là những nhân vật lợi hại, khí chất tốt cũng là lẽ dĩ nhiên.

Ông sếp gọi trà bánh, sau đó gọi phục vụ đem thêm hai bộ trà.

“Còn có ai đến nữa sao?” Đinh Cát Lị hỏi.

“Ừ, con trai tôi sắp qua đây.”

Vừa nghe thấy con trai cục trưởng sắp tới, đôi mắt Đinh Cát Lị sáng lên, khó nén kϊƈɦ động hỏi: “Là người còn làm ở Đội đặc cảnh của ông sao? Vẫn độc thân nhỉ? Có phải đẹp trai như Cục trưởng Hứa đây không?”

Cục trưởng Hứa là người ôn tồn lễ độ, lắc đầu cười bất lực.

“Cô Đinh, cô thật là……”

Đinh Cát Lị lập tức ngoan ngoãn mỉm cười: “Tôi chỉ là cảm thấy con trai cục trưởng hẳn cũng rất điển trai, muốn xem tí ấy mà……”

“Lập tức sắp thấy rồi, ơ, đến rồi kìa.” Cục trưởng nhìn về phía sau Diệp Thải Quỳ, vẫy vẫy tay nói: “Tiểu Dương, tới đây.”

……

Diệp Thải Quỳ mí mắt giật giật, tim hẫng một nhịp.

Cục trưởng Hứa, con trai làm ở Đội đặc cảnh, Tiểu Dương……

Đừng nói là cậu ta đấy nhá?

Một người đàn ông trẻ tuổi sải bước tới, anh ta rất điển trai, đi thẳng một đường, mắt không ngó nghiêng, trên người có mùi thơm thoải mái sảng kɧօáϊ.

“Ba.”

Con trai cục trưởng Hứa đúng là Hứa Dịch Dương……

“Ngồi đi.” Cục trưởng Hứa giới thiệu: “Đây là cấp dưới ba Tiểu Đinh, đây là bạn Tiểu Đinh, chúng ta cùng chia bàn.”

Bàn bốn ghế ngồi, cục trưởng ngồi cạnh Đinh Cát Lị, Hứa Dịch Dương đành đến cạnh Diệp Thải Quỳ ngồi xuống.

Anh xoay người, nhìn về phía Diệp Thải Quỳ, đang chuẩn bị chào hỏi thì sửng sốt.

Hai người nhìn nhau, đều nhất trí không nói ra chuyện mình biết đối phương.

Diệp Thải Quỳ lịch sự cười với Hứa Dịch Dương, Hứa Dịch Dương cũng gật đầu với Diệp Thải Quỳ, sau đó vô cảm ngồi xuống.

Không biết tại sao mà Diệp Thải Quỳ cảm thấy tim đập hơi nhanh.

Người phục vụ bắt đầu lần lượt phục vụ đồ ăn, cục trưởng Hứa đối đãi với con dường như rất nghiêm khắc, nhìn ra ông còn thân thiết quen thuộc với Đinh Cát Lị hơn.

“Công việc của anh gần đây thế nào?” Cục trưởng Hứa hỏi Hứa Dịch Dương.

“Rất tốt.”

“À, vậy là tốt rồi.”

……

Hai cha con trầm mặc, qua vài giây, cục trưởng Hứa đẩy thực đơn đến trước mặt Hứa Dịch Dương, nói: “Muốn gọi thêm món gì không? Người trong đơn vị ba hay đến đây, họ làm khá chuẩn vị đấy.”

“Không cần, con ăn đại chút là được.” Hứa Dịch Dương nói xong, suy nghĩ chút, rồi đưa thực đơn cho Diệp Thải Quỳ hỏi: “Cô có muốn gọi thêm món gì không?”

Diệp Thải Quỳ không ngờ lúc này Hứa Dịch Dương vẫn nhớ đến cô, vờ không quen, lễ phép mà lắc đầu nói: “Cảm ơn, tôi đã chọn rồi.”

“Ừm.” Hứa Dịch Dương nói lại với ba mình: “Thế không cần kêu thêm.”

“Được.”

……

Hai cha con này lại không còn gì nói tiếp, Diệp Thải Quỳ cùng Đinh Cát Lị liếc nhau, người ngoài như hai cô cũng cảm thấy xấu hổ, quan hệ cha con không khỏi quá xa lạ đi?

Quan sát hai người này, Diệp Thải Quỳ thầm khó hiểu.

Cha Hứa Dịch Dương là cục trưởng chi cục, dựa theo tốc độ thăng quan tiến chức này, mười lăm năm trước, ông ta hẳn cũng là lãnh đạo nhỏ ở đơn vị mới đúng, làm sao đến mức để Hứa Dịch Dương lưu lạc đầu đường xó chợ đi moi rác thế kia?

Nhìn quan hệ lạ lùng của hai cha con, Diệp Thải Quỳ đoán hẳn lúc trước đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Sao hôm nay anh lại muốn ăn sáng với ba thế?” Cục trưởng Hứa mỉm cười hỏi con, giọng nói hiền hoà hơn.

“Con có chuyện muốn nói với ba.” Vẻ mặt Hứa Dịch Dương vẫn lạnh nhạt.

Đinh Cát Lị là người có mắt nhìn, nói: “Cục trưởng, nếu không hai người nói chuyện đi, tôi cùng Diệp Tử đi mua cà phê.”

“Không cần, không có gì phải kiêng dè cả, là chuyện vui.” Hứa Dịch Dương nhìn về phía ba mình, khảng khái nói: “Ba, có thể con sắp kết hôn rồi, chắc là trưa nay sẽ đi lãnh chứng.”

……

Diệp Thải Quỳ hứng thú khi nghe Hứa Dịch Dương dùng từ “có thể” và “chắc là”, người này chọn từ còn khá chuẩn đấy.

Ngoài Đinh Cát Lị ngạc nhiên nói lời chúc mừng, những người còn lại chẳng nói chẳng rằng.

Cục trưởng Hứa và con trai ông im lặng đối mặt. Diệp Thải Quỳ lặng lẽ uống trà, giả vờ như người vô hình.

“Kết hôn với ai?” Nụ cười Cục trưởng Hứa cứng ngắc, đen mặt hỏi: “Giữa trưa lãnh chứng, tên con dâu tương lai tôi không biết lại chưa từng gặp.”

“Là tôi cưới vợ chứ không phải ba, ba không cần gặp, sáng nay tôi đã lấy hộ khẩu từ chỗ mẹ, tôi chỉ muốn đánh tiếng cho ba biết.”

Diệp Thải Quỳ mém chút đã sặc nước trà.

Hứa Dịch Dương ngay từ đầu từng nói người nhà không quản được cậu, hoá ra thật sự là không ai kiểm soát được, cậu với ba nói chuyện thật bất thường……

Đinh Cát Lị cũng nhận ra bầu không khí kì quái, không tuỳ tiện giở trò khôn vặt nữa, nhướng mày nhìn Diệp Thải Quỳ rồi nhăn mặt, sau đó vội cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại.

Cục trưởng Hứa nặng nề thở dài một hơi, hỏi tiếp: “Hôm nay sẽ đi lãnh chứng à?”

“Ừm, nếu cô ấy đồng ý kết hôn với tôi thì trưa nay chúng tôi sẽ đi đăng kí, cô ấy còn chưa quyết định.”

……

Di động rung lên, Diệp Thải Quỳ cúi đầu, là tin nhắn Đinh Cát Lị gửi đến.

Cát Lị: “Dám cá là làm người ta to bụng rồi! Nếu không gấp thế làm chi?”

Như dự liệu, cục trưởng Hứa cũng nghĩ thế, cau mày hỏi: “Cô gái kia mang thai rồi?”

“Không phải.” Hứa Dịch Dương dứt khoát nói.

Di động lại rung.

Cát Lị: “Tớ không tin, chắc chắn là mang thai, dạo này đâu đâu cũng toàn ăn cơm trước kẻng(*).”

(*) Nguyên văn “先上车再买票”, lên xe trước mua vé sau. Ý chỉ quan hệ trước hôn nhân.

Diệp Thải Quỳ chỉ biết cúi đầu mau chóng trả lời: “Cậu ta chính là chú sói con mình đã nói với cậu.”

Cát Lị vừa uống trà vừa mở WeChat, nhìn câu trả lời của Diệp Thải Quỳ, không nén được, phụt một cái phun hết trà trong miệng.

Mọi người đều nhìn qua Cát Lị, Cát Lị cười gượng: “Trà quá…… Quá nóng.”

Cát Lị nhăn nhó nhìn Hứa Dịch Dương với Diệp Thải Quỳ, nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này.

Đây không khỏi quá trùng hợp đấy chứ?

Diệp Thải Quỳ lắc đầu với cô, Cát Lị vội vàng thu lại ánh mắt, tiếp tục vờ nghịch điện thoại.

Cục trưởng Hứa lúc này mới tiếp tục nhìn về phía con trai mình, nghiêm giọng: “Không mang thai thì không cần gấp gáp đăng kí, khi nào đưa người về để chúng tôi nhìn kỹ hẵng nói.”

“Tôi quyết định rồi, đã định thì sẽ không đổi.”

“Anh!”

Hứa Dịch Dương đúng là một chút thể diện cũng không cho ba mình, cục trưởng Hứa không nén được tính khí, tức giận buông ly, Đinh Cát Lị sợ tới mức vội ngồi thẳng lưng.

“Tùy anh, tôi không quản anh nữa, suốt ngày thế này, chỉ biết làm cha mẹ phiền lòng.”

Diệp Thải Quỳ ngồi một bên, cảm thấy có chút xấu hổ, cô hé mắt nhìn Hứa Dịch Dương, cảm thấy cảm xúc cậu căng cứng, không biết đang tức giận cái gì.

Cục trưởng Hứa nhìn cũng không muốn nhìn Hứa Dịch Dương nhiều hơn.

Ông nản lòng, lạnh nhạt nói: “May mắn em trai không giống anh, bằng không tôi và mẹ anh thật sự không có chút nào yên lòng.”

“Đúng thế.” Hứa Dịch Dương nhìn về trước, lạnh lùng nói: “Các người mới đúng là một nhà ba người.”

Cục trưởng Hứa đột nhiên trừng Hứa Dịch Dương, cuối cùng tức ngực, phất tay áo rời đi.

Đinh Cát Lị vội vàng đuổi theo, trước khi đi nói với Diệp Thải Quỳ nói: “Trả tiền trước dùm nha chị yêu!”

“Được, em đi đi.”

……

Còn lại Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương, người phục vụ mang hết đồ ăn, bày đầy một bàn trà bánh lớn.

Điểm tâm nóng hôi hổi, kϊƈɦ thích thèm ăn, nhưng Hứa Dịch Dương lại chẳng màng tới, chỉ lạnh mặt ngồi đấy, không nói một lời.

Diệp Thải Quỳ chưa bao giờ thấy qua Hứa Dịch Dương thế này.

Dù ngày thường là người nghiêm túc, cậu vẫn mang đến cho cô cảm giác tươi sáng tích cực, sừng sững như đại thụ.

Giờ khắc này, Hứa Dịch Dương trông thật bơ vơ cô độc, như người gặp nạn chơi vơi giữa biển khơi.

“Đáng nhẽ có thể nói chuyện đàng hoàng, sao phải một hai chọc tức ba cậu chứ?” Diệp Thải Quỳ khẽ than, hỏi: “Ông ấy làm gì mà cậu oán hận thế?”

Diệp Thải Quỳ từng cân nhắc, cô hiểu Hứa Dịch Dương.

Hứa Dịch Dương không phải người vô lý, càng không giống đứa trẻ bị chiều hư, không có lý nào ngang ngược với cha mẹ, thế nên nhất định phải có nguyên nhân.

“Ông ấy không làm gì, chẳng qua ông ta gì cũng không làm.” Hứa Dịch Dương giữ nguyên dáng vẻ cô đơn: “Tôi không hận ông, chỉ là không có cách nào tha thứ bọn họ.”

“Tại sao? Liên quan đến chuyện cậu lưu lạc trước đây sao?”

“Ừ.” Hứa Dịch Dương vô cùng bình tĩnh kể: “Lúc còn nhỏ tôi bị lạc, thật vất vả mới trốn thoát. Nào đâu tới khi tôi tìm được thì phát hiện bọn họ đã sớm rời khỏi thành phố cả nhà từng sống từ lâu, lại còn sinh thêm em trai. Thời điểm lưu lạc ở ngoài mong mỏi muốn về bên cha mẹ, họ thì sớm đã từ bỏ tôi bắt đầu cuộc sống mới. Sau khi tôi về nhà, tình cảm với gia đình vẫn luôn xa cách, giống như người ngoài vậy.”

Trái tim Diệp Thải Quỳ bỗng như bị người bóp chặt.

Cô không biết nên nói gì để an ủi Hứa Dịch Dương, nỗi đau thương này quá phức tạp và tế nhị, những đạo lý to lớn chỉ nghiền nát mọi thứ thành từng mảnh, không có bất kì ý nghĩa thiết thực nào.

Nhưng Diệp Thải Quỳ hiểu Hứa Dịch Dương, hiểu được cảm giác người bị bỏ lại có bao nhiêu cô đơn.

Cậu không phải thánh nhân, vì sao không thể trách bọn họ?

Cô đương nhiên phải cho cậu quyền lợi này.

Diệp Thải Quỳ đột nhiên rất muốn an ủi chú sói nhỏ của mình, thậm chí còn muốn ôm cậu vào lòng.

Chỉ là nơi căn tin người đến người đi, cô chỉ có thể vươn tay, cầm tay Hứa Dịch Dương, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cậu.

“Hứa Dịch Dương.”

“Ơi?”

“Trà bánh sắp nguội rồi, chúng ta ăn trước nhé?”

“Được.”

Hứa Dịch Dương hoàn hồn, nhanh chóng cầm đũa gắp đồ ăn cho Diệp Thải Quỳ.

“Hứa Dịch Dương.”

“Ơi?”

Hứa Dịch Dương ngẩng đầu, nhìn Diệp Thải Quỳ, dù nét cô đơn chưa vơi, nhưng khi nhìn Diệp Thải Quỳ, ánh mắt cậu vẫn chứa chan dịu dàng.

“Tôi có mang theo sổ hộ khẩu.” Diệp Thải Quỳ nói: “Sắp chín giờ rồi, chờ ăn xong, chúng ta đi lãnh chứng nhé.”Tác giả có lời muốn nói: Nhận ra chưa, đây là một câu chuyện xưa hệ chữa lành á!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN