Tôi Thích Em,nguyên Tử! - Chương 26 (phần 2) (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Tôi Thích Em,nguyên Tử!


Chương 26 (phần 2) (H)


[The next]
——————–
Giọng nói ấy trong 3 năm qua đã rất lâu chưa nghe thấy, hình bóng ấy bao lâu nay chưa được gặp. Vương Tuấn Khải,anh tại sao lại quay lại,em không muốn một lần nữa lại nhớ thương một người không yêu mình. Tuấn Khải,em đã tự hứa rồi,từ giờ mọi thứ anh nói đều sẽ không đáng tin.
-Chào chủ tịch.
Giọng nói êm tai ấy làm cho tâm tình Tuấn Khải trở nên vui vẻ.
Buổi ký kết hoàn thành êm đẹp,vì đã quen biết từ trước nên cũng không quá khó khăn khi hợp tác.Bạn cũ lâu ngày gặp lại,Lưu Nhất Lân đề nghị chơi bài.
Luật chơi rất đơn giản,ai thua chót hoặc áp chót sẽ phải uống rượu.
-Tôi không chơi.
Vương Nguyên lên tiếng,cậu không có biết chơi bài đâu.
-Vậy thì ngồi uống nước đi.
-Tôi cũng không chơi.
Lần này là Hoàng Kỳ Lâm và cả Nghê Tử Ngư.
Một bên náo loạn,một bên điềm tĩnh.
Vương Nguyên chú tâm vào laptop chơi game, giám đốc cũng là con người mà, cũng phải giải trí chứ.
-Này!
Kỳ Lâm nghe tiếng gọi,bất giác quay đầu lại.
-Anh gọi tôi?
Mắt hướng về phía Tử Ngư, tay chỉ vào chính mình.
-KW làm sao trong 2 năm lại có thể phát triển mạnh như vậy?
Con mẹ nó,cậu xưng hô với tôi một chút thì chết à,tôi đâu phải là không có tên cơ chứ, Kỳ Lâm đương nhiên là nghĩ trong lòng,giọng nói lạnh như vậy là dọa cậu sợ đó. Cứ tưởng Tuấn Khải là loại người lạnh nhất,hóa ra còn có tên này sắp ngang hàng.
-Chủ tịch sau khi học tập hoàn thành xuất sắc thì nhiều nhà đầu tư để ý,cho rằng có tiềm năng,giúp cậu ấy phát triển Vương Thị, cùng hưởng lợi nhuận,đổi tên thành KW, nhưng tung tin là KW mua lại Vương Thị để che mắt mọi người.
-Thông minh thật, chả trách lại có thể càng lúc càng mạnh như vậy.
-Cậu xưng hô một chút thì chết à?!
Kỳ Lâm bức xúc,làm như hắn đang nói chuyện một mình vậy đó, cậu là không khí à.
-Không thích.
Tử Ngư cầm ly cocktail màu xanh đậm, thứ chất lỏng mà anh thích, nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấm nháp, bỏ qua biểu tình giận dữ của người kia.
Kỳ Lâm, dễ thương đấy, nhìn thích đấy, nhưng Tử Ngư sợ những con người đáng yêu mất rồi, có khi nào lại giống như Lạc Du (Khương Nha) ?
-Tôi ghét anh.
Kỳ Lâm phồng má như con nít,mặt quay sang chỗ khác.
-Của ngài thưa giám đốc.
Phục vụ đưa cho Vương Nguyên một ly cocktail xanh biển.
-Tôi đâu có gọi?
-Là bạn anh gọi giúp.
Vương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, liền uống thử, nãy giờ cậu toàn uống nước trái cây thôi.
Vương Nguyên không biết,trong nước có thuốc,người đó cũng không phải là phục vụ của bar.
-Tiền?
Người phục vụ vừa nãy đi đến phòng bar bên cạnh,giơ tay đòi tiền.
-Xong rồi thì biến,tiết lộ với ai liền bị giết.
Người đó đi ra ngoài. Người đàn ông kia là Trương Địch, ông biết hôm nay cậu hẹn đối tác ở quán bar, là đối tác lớn đương nhiên sẽ nghĩ cậu đi một mình, lại nghĩ đến đối tác kia là lão già đầu hói nên cho người thêm xuân dược vào nước uống, hại đời Vương Nguyên. (Khải: Cmn, cô tả như thế nào mà ai cũng nghĩ tôi là lão già đầu hói háo sắc vậy hả?!)
Ông không hề biết, lão già mà ông nói lại là Vương Tuấn Khải, nghĩ mình hại đời Vương Nguyên,hại thì có hại thật,nhưng con sói kia thế nào cũng được lợi.
Mấy ván bài cuối cùng cũng kết thúc, người bị phạt rượu nhiều nhất là Chí Hoành, Nhất Lân, Đình Tín.
Vương Tuấn Khải chỉ thua áp chót một lần, Thiên Tỉ áp chót hai lần.
-Nhức đầu quá.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Vương Nguyên cảm giác đầu rất đau, thân thể lại còn nóng ran. (Min: Xin lỗi bảo bối TvT)
Tuấn Khải thấy cậu không ổn liền có chút lo lắng.
-Vương Nguyên,em không sao chứ?
-Nhức đầu quá…Ưm…
Cậu đưa tay đỡ trán,mọi thứ xung quanh mờ đi đôi chút.
Trán Vương Nguyên ra rất nhiều mồ hôi, chắc hẳn xuân dược này căn bản rất mạnh.
-Nên về thôi,cậu ấy không ổn.
Tuấn Khải rất lo lắng,không phải là sốt đó chứ.
-Anh đưa cậu ấy về được không?Chí Hoành khi say mè nheo quá.
-Ừ,vậy chúng tôi về trước,Vương Nguyên,đi nào.
Anh bế Vương Nguyên dậy,đem thẳng ra ngoài xe.
-Tiểu…Ưm…Tiểu Khải…Anh đâu rồi?…Hức…Khó chịu quá…
Tim anh nhói đau.
Vương Nguyên sao có thể ngốc như thế,anh đã đối xử với cậu như thế nào mà hiện tại vẫn yêu anh? Anh thực quá có lỗi.
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì cả người anh trở nên nóng ran,tại sao hả,là con thỏ nhỏ nào đó khi đó dụi dụi vào người anh, khiến thành viên nào đó xuất hiện phản ứng, hại anh phải bình tĩnh ôm cậu kiềm chế cho đến lúc về nhà.
Đặt cậu lên giường, định bụng đi tắm nước lạnh thì bất chợt bị cậu ôm từ đằng sau.
Để mặc cậu cọ tới cọ lui trên người mình,anh cố kiềm chế gọi cho bác sĩ.
-Con mẹ nó,cậu nói gì,những triệu chứng này là do xuân dược???
Anh nghe xong câu “đúng” thì tắt máy.
(Min: dưới đây là H,ai dị ứng yêu cầu out gấp tui sẽ cho 3s)
.
.
.1S
.
.
.2S
.
.
.3S
(Min: Là các người không out nhá, không chịu trách nhiệm đâu)
Con thỏ nhỏ kia đột nhiên nhướn người lên hôn vào môi anh những nụ hôn vụng về.
-Cũng do em khơi mào.
Đôi mắt cậu si mê nhìn Tiểu Khải, tâm trí hiện tại hoàn toàn bị xuân dược khống chế, không hề biết ai trước mặt mình.
Đôi môi bị Vương Tuấn Khải chiếm lấy,hôn một cách điên cuồng,bao nhung nhớ hình như đều được bộc phát. Đầu lưỡi tách môi cậu ra, bắt đầu luồn lách vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn ấy, môi của em, vẫn ngọt như ngày nào.
Kết thúc nụ hôn sâu đến ngạt thở, quần áo Vương Nguyên bị xé tan không thương tiếc. Từng đợt mưa hôn rơi xuống chiếc cổ trắng ngần và mềm mại. Đầu lưỡi anh vẽ vòng tròn trêu chọc trên ngực cậu, lưỡi cũng khẽ chạm chạm hai điểm trước ngực làm Vương Nguyên đang bị khống chế càng trở nên hưng phấn.
Cảm thấy trên chọc đã đủ,Tuấn Khải bắt đầu di chuyển xuống dưới, nơi phân thân đang căng cứng kia mà bắt đầu xoa nắn. “Tiểu Nguyên” rốt cuộc không chịu được khoái cảm mà phóng thích.
-Bảo bối, em thực không giỏi nhịn.
Tay quệt chút tinh dịch dính trên người mình,anh dùng một ngón tay nhẹ nhàng đi vào trong tiểu huyệt đang mấp mày kia, mọi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng vì đây là lần đầu của cậu.
Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón tay, nhẹ nhàng khuấy động bên trong.
-Ưm…đau…
Từng tiếng rên nhẹ làm cho anh không kiềm được mà đẩy nhanh tiến độ.
-Aaa~
Tiếng rên lớn khi vừa chạm phải điểm nhạy cảm, tiếng rên đầy ma mị.
Như chỉ đợi có thế. ba ngón tay được rút ra, thay vào đó là phân thân lớn của Tuấn Khải.
Tiểu huyệt bắt đầu co thắt dữ dội,từng đợt đau đớn lần lượt kéo đến, trán cậu chảy đầy mồ hôi.
-Đau, đau quá,hu hu…
Giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt đầy kiều diễm.
-Bảo bối đừng khóc,thả lỏng một chút.
Anh ra sức trấn an cậu, cậu siết chặt như vậy làm anh cũng đau lắm đó. Người dưới thân như nghe được,từ từ thả lỏng chính mình, sau đó anh thỏa sức vùi phân thân vào nơi ấm nóng đó.
-Bảo bối,em thật ấm nha~
-Ưm…
Đẩy thứ đó vào trong càng sâu, chạm đến điểm nhạy cảm ấy thì cả hai cùng lúc phóng thích.
-Lần đầu chỉ một lần thôi, sau này em chịu khổ rồi.
Anh hôn lên vầng trán ướt đẫm của cậu,ôm chặt cậu vào lòng như thể sợ mất đi một món đồ trân quý.
Buổi tối hôm nay bình yên đến lạ,anh ôm em,em ngoan ngoãn ngủ say trong lòng anh, chỉ muốn sự bình yên ấy mãi mãi, được không bảo bối?
[END CHAP]
——————
Lần đầu viết H (///_///)
Viết xong chính mình cũng chịu không nổi, tại sao lại có thể viết H, H không cao ạ,tại không rành lắm nha ^^
À mà trên facebook Min có lập một page là Min Tarry, nếu có thông báo gì Min sẽ đăng lên page đó cho m.n dễ xem nhá
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN