Tôi Thích Em,nguyên Tử! - Chương 28 (phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Tôi Thích Em,nguyên Tử!


Chương 28 (phần 2)


[The next]
—————–
-Các con ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện với con bé.
-Mẹ nghỉ ngơi.
Đan Thư và Mai Thanh ra ngoài, mở cửa cho Hy Thương vào trong.
-Bác gọi cháu có gì không?
Giọng rất nhẹ nhàng, vì sao ư, vì đây là người lớn, nên chị đây phải tỏ ra ngoan ngoãn một chút. (Min: …)
-Ngồi xuống đây.
Bà chỉ vào cái ghế bên cạnh mình.
Hy Thương vừa ngồi xuống, cổ tay trái đã bị vạch lên, lúc nãy trên người vẫn còn mặc áo khoác.
-Bác…
Hy Thương che đi vết bớt trên cổ tay mình.
-Con gái của ta.
Đột ngột bị ôm vào lòng, cô hoang mang kinh khủng, ai là con gái bác?
-Con là con gái của ta, mười mấy năm trước bị bỏ vào cô nhi viện cũng vì Trương Địch.
Lúc bà có thai, Trương Địch nghe bác sĩ nói là con gái nên không quan tâm, mặc kệ, lúc vào viện cũng không có chồng đi cùng như bao người khác. Trương Địch khi biết là một cặp song sinh nữ thì rất tức giận, một đứa con gái đã là quá đủ, đằng này lại còn là song sinh. Ông thường xuyên đi sớm về khuya, không đoái hoài tới ba mẹ con, sau không biết vì cớ gì lại đòi chỉ nuôi một đứa, đứa còn lại đem vứt hoặc bỏ cô nhi, nếu không sẽ đuổi luôn cả ba mẹ con.
Lúc ấy Khuynh Nhu không còn nơi nương tựa, hai đứa con gái một khỏe mạnh một ốm yếu, vì vậy đành phải đem đứa khỏe mạnh đi gửi cho cô nhi, chính mình là mẹ ruột cũng không được gặp mặt. Cặp song sinh này có một đặc điểm rất dễ nhận, cả hai đều có vết bớt, mỗi đứa một cái bên trái hoặc bên phải.
-Ta rất xin lỗi.
-Bác à, hình như có gì đó không phải đâu, cháu không phải con gái bác, cháu…
-Con không tha lỗi cho ta được sao?
-Không phải… Để con đi xét nghiệm một chút.
Hy Thương bước lên đi ra ngoài, đích đến là phòng xét nghiệm trong bệnh viện, chỉ là muốn chứng minh mình không phải người con gái đó.
Phiếu xét nghiệm phải đợi rất lâu vì còn ưu tiên cho người đến trước, vì vậy mà Hy Thương không khỏi lo lắng.
Nhận được cha mẹ ruột không phải rất tốt sao? Nhưng cô không muốn mình có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông đó nữa, người đã khiến gia đình hiện tại của cô lúc trước sống không bằng chết.
Năm 10 tuổi, Hy Thương vì đi học mà may mắn thoát được vụ nổ trong biệt thự Vương gia ở Mỹ, ba mẹ Vương đều qua khỏi cơn nguy kịch, Vương Nguyên lúc đó cũng ở Trùng Khánh, đương nhiên không biết chuyện. Ông bà Vương, là ông bà của Vương Nguyên, vì vụ nổ đó mà mất mạng. Ông bà Vương không so đo chuyện cô là con nuôi, hơn nữa còn xem cô như cháu ruột, lúc mất đi cô cũng không gặp mặt.
Sau đó nhiều năm mới biết được người gây ra vụ nổ chính là Trương Địch, ông ta vì muốn công ty mình vượt xa, muốn Vương Thị rơi vào khó khăn mà ra tay hèn hạ. Khoảng thời gian ấy khó khăn đến mức nào chẳng lẽ cô không biết, ba mẹ không còn nhiều thời gian ở nhà, phải chạy tới lui giữa Trung Quốc và Mỹ, cô hầu như không được gặp mặt, cũng muốn về Trung Quốc xem người em trai nuôi của mình.
Một lần nữa Trương Địch ra tay hèn hạ, bắt cóc Hy Thương, ông ta không biết đây là con gái ruột của mình, ra tay độc ác, lúc ba mẹ Vương biết được đã khiến cho Trương Thị lỗ vốn, cộng thêm tính cờ bạc của Trương Địch, Trương Thị mau chóng phá sản.
Bác sĩ đọc to tên người nhận phiếu xét nghiệm, là tên cô.
Phiếu giấy run run, AND của cô và Lạc Khuynh Nhu hoàn toàn trùng khớp.
Hy Thương không nói gì, lái thẳng xe về nhà. Nếu đúng là vậy, tôi chỉ nhận mẹ, không nhận cha.
Đan Thư và Mai Thanh biết chuyện, lúc về nhà cũng chỉ khuyên.
Mai Thanh đương nhiên là em sinh đôi của Hy Thương.
-Chị cần suy nghĩ.
Hy Thương trấn an Đan Thư, sau đó mở cửa vào phòng, suy nghĩ cái gì chứ, chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.
-Trương Địch lão ta xong đời rồi.
Đan Thư chép miệng, ở chung nhà lâu như vậy không lẽ không biết tính Hy Thương, làm việc rất có quy tắc, ai nợ phải trả, nợ cái gì, trả lại gấp đôi.
Mà Trương Địch hại mẹ ruột cô, hại gia đình nuôi của cô, hại Vương Nguyên của cô, đương nhiên khi biết ông là cha của cô thì hận thêm hận, ông ta kỳ này e không sống nổi.
Ngày hôm sau, ti vi đưa tin Trương Thị phá sản.
Ngày kế tiếp, ti vi đưa tin chủ nhân của Vương Thị là Trương Địch được tìm thấy xác tại một nhà kho.
-Alo.
-Hy Thương, là chị làm sao?
Đan Thư giọng có chút lo lắng.
-Không có, chị chỉ giúp ông ta phá sản, chuyện giết người chị không có.
-Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây.
-Làm sao là làm sao?
-Còn nhà đâu mà về?
-Vương Nguyên cho chị căn nhà chúng ta đang ở rồi, bốn mẹ con chúng ta ở đó.
-Vậy rốt cuộc là ai làm? Cũng hơi ác độc nhỉ.
-Chị không biết.
-Chị làm việc đi, em không phiền nữa.
-Ừ.
Đương nhiên Hy Thương biết ông ta chết là do ai rồi, là do Tuấn Khải đó, dám cho bảo bối của Tuấn Khải uống xuân dược, đương nhiên chết chắc.
~~~~~~~~~~
Vài ngày sau đó, Vương Nguyên và Tuấn Khải trở về Trùng Khánh.
-Sao rồi, tính khi nào thì cưới.
Hy Thương như mấy bà mối mà kẹp cổ Vương Nguyên, cười cười chọc một cái, ánh mắt sắc lạnh của ai đó dán thẳng vào mình.
-Này, chị chỉ đụng Tiểu Nguyên một chút thôi, không cần phải như thế. ==
Đương nhiên là hành động kẹp cổ này làm Tuấn Khải ghen a.
-Tuần sau bọn em sang Hà Lan làm đám cưới.
-Nhanh như vậy?
Vương Nguyên cũng bị dọa sợ.
-Phải mau bắt vợ về nhà, tránh cho những kẻ đơn thân dòm ngó.
Câu nói như ám chỉ Hy Thương.
-Tháng sau đi, tháng sau tháng bảy, chọn ngày giữa tháng cho tốt.
Hy Thương ra ý kiến, Vương Nguyên ra sức gật đầu.
-Vậy cũng được.
-Đan Thư như thế nào hả chị?
Vương Nguyên lí nhí hỏi.
-Sống với chị đương nhiên bình an, đứa nhóc ngốc. Hai đứa mau về nhà thay đồ rồi sang bên chị, chúng ta mở tiệc nướng ngoài trời, cũng lâu rồi không có tụ họp đủ như vậy.
-Hy Thương sư tỷ!
Tiếng la to đùng của bạn nhỏ Chí Hoành nãy giờ bị lơ đi cùng với Thiên Tỉ.
-Em và Thiên Tỉ cũng vậy đi.
Hy Thương cười tươi. Sân bay dòng người qua lại, nhưng vẫn nổi bật nhất là đám người này.
Thanh xuân năm đó chúng ta cùng trải qua.
Thanh xuân năm đó chúng ta cùng nhau đối mặt với rất nhiều thứ.
Thanh xuân năm đó lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là bạn bè.
Thanh xuân năm đó chính là hồi ức đẹp nhất của chúng ta.
Có phải bây giờ dù đã lớn, lòng vẫn thỉnh thoảng vẫn nghĩ về một thời thanh xuân ấy, tràn ngập tiếng cười nói, rồi lại bất giác bật cười chua xót, sao lại lớn quá nhanh…
[END CHAP]
_________________________________
Hết rồi đó 
Đùa mọi người thoi, còn hai chap nữa, nhưng mà là phiên ngoại nha~
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN