Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!
Chương 97: Tự dỗi mình, đừng sợ hãi nữa!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm mắt của Đường Minh Hề dừng trên quả táo bị Diệp Hành nguyên tác bóp nát, cảm giác đầu mình cũng bị bóp nát.
Không khí đối chọi gay gắt trên sô pha này là sao thế? Vì cái gì bỗng nhiên đổi đề tài qua phương diện tiền tiêu vặt rồi?
Cảm ơn.
Chiến tranh mà Diệp Tiểu Hành nhóm lên đừng lan đến Đường Tiểu Hề:)
“Anh một ngày cho hắn 500 tệ tiền tiêu vặt?”
Tầm mắt của Diệp Hành nguyên tác bỗng nhiên rơi lên người Đường Minh Hề.
…… Cũng không có.
Vừa nghe liền biết Diệp Tiểu Hành đang nói giỡn.
Đã lâu rồi cậu không cho Diệp Hành tiền tiêu vặt.
Lần chuyển khoản gần đây nhất là ba tháng trước, Đường Minh Hề cũng quên là vì nguyên nhân gì mới cho Diệp Hành.
Dẫu sao thì ngày thường cũng chỉ có Diệp Hành chuyển khoản cho cậu thôi.
“500…… Làm sao vậy?” Đường Minh Hề trả lời một câu: “Ít quá à?”
So với mình tới có hơi ít hơn chút.
Đương nhiên, thật ra khẩu khí của Diệp Hành nguyên tác mới khiến Đường Minh Hề tương đối sợ hãi.
Sợ giây tiếp theo hắn sẽ nói ra mấy câu đáng sợ như “Anh cho hắn 500 tôi đây muốn một ngàn”.
“Quá nhiều.”
Diệp Hành nguyên tác vẫn là nhịn không được mở miệng: “Hắn có tay có chân, là một đại nam nhân, sao phải để vợ mình cho tiền tiêu vặt, còn ra thể thống gì nữa?”
“Cậu chưa từng yêu đương chứ gì.”
Diệp Hành ôm Đường Minh Hề mở miệng.
Hỏi đến mức Diệp Hành nguyên tác sửng sốt.
Ánh mắt của Diệp Tiểu Hành không thể nói là thương hại những vẫn có chút đáng thương, ngữ khí cũng trở nên âm dương quái khí: “Đừng nói cậu thấy vợ cho tiền tiêu vặt thật sự là tiền tiêu vặt nhé.”
…… Bằng không thì nó là cái gì.
Diệp Tiểu Hành tiếp tục lộ ra biểu tình thương hại, nói: “Thật đáng thương.”
Diệp Hành nguyên tác cứ như vậy bị bắt sống trong Minh Hề công quán.
Hắn xuyên qua đây chủ yếu cũng không biết thay đổi cái gì, bởi vậy tạm thời giải quyết không được khốn cảnh trước mắt.
Cũng may ngoại trừ Diệp Hành đối với vị Diệp Tiểu Hành nguyên tác này có chút địch ý ra, thì Đường Minh Hề không quan tâm đến việc có thêm một người nữa ở trong nhà.
Chỉ là đôi lúc hơi không phân biệt được hai người, có một lần nhận sai người, khiến cậu xấu hổ cực kỳ.
Lúc ấy thân thể của Diệp Hành nguyên tác cứng đờ y hệt cục đá, Đường Minh Hề nhanh chóng ý thức được mình nhận sai người.
Còn may bình dấm chua nhà cậu vẫn chưa về, bằng không nhất định sẽ tìm cậu tính sổ.
Sau khi trải qua một lần kia, Diệp Hành nguyên tác đại khái cũng ý thức được tính cách của Đường Minh Hề có bao nhiêu không đáng tin cậy.
Sáng sớm tỉnh dậy đều tận lực mặc quần áo không giống nhau với Diệp Hành.
Bất quá, một màn Đường Minh Hề nhào vào lòng hắn kia, không biết như thế nào giống hình ảnh ma mị vẫn luôn chuyển phát qua lại trong đầu hắn.
Nghĩ đến Đường Minh Hề vui mừng phấn chấn nhào vào lòng, lại bởi vì ý thức được mình nhận sai người, bỗng nhiên kéo ra khoảng cách, lộ ra sắc mặt lãnh đạm.
Có lẽ là tiêu chuẩn kép của cậu quá mức rõ ràng, trước sau tương phản quá lớn.
Diệp Hành nguyên tác luôn cảm thấy có chút khó chịu khó hiểu.
Rõ ràng hai người họ là cùng một người.
Đường Minh Hề cần thiết phải đối xử phân biệt rõ ràng như vậy sao.
Trừ cái này ra, ngày thường khi ở chung thái độ của Đường Minh Hề đối với hắn cũng phá lệ lãnh đạm.
Hắn không thể nói là không đúng chỗ nào, trong thế giới này, mình cũng không giết Đường Minh Hề, hơn nữa dựa vào quan hệ của hai người bọn họ mà nói, đó phải là một cuộc hôn nhân và tình yêu suôn sẻ.
Thế cảm giác xa cách mà Đường Minh Hề đối với mình là từ chỗ nào tới?
Sao lại đối xử tốt với Diệp Hành ở thế giới này như vậy.
Đối với mình lại lãnh đạm như thế?
Nếu Đường Minh Hề biết hắn nghĩ thế khẳng định sẽ nói một câu cạn lời.
Cậu là Diệp Tiểu Hành trong nguyên tác mà! Nam chủ khởi điểm ném tôi vào đàn cá mập!
Ai lại đối xử tốt với một người đã tàn nhẫn giết mình chứ:)
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Tuy Đường Minh Hề thích làm nũng, nhưng làm nũng cũng phải chọn đối tượng.
Diệp Tiểu Hành nhà chính mình đương nhiên có thể tùy tiện xằng bậy, nhưng quan hệ giữa Diệp Hành nguyên tác và mình như nước với lửa, đừng nói là làm nũng, ngay cả mình nói nhiều hơn chút với hắn, chắc hẳn đối phương sẽ nghĩ mình có ý đồ gây rối.
Yên bình một tuần, năm cũ cũng trôi qua.
Diệp Hành phải giải quyết công việc mới của Kinh Vũ, Đường Minh Hề ở nhà rảnh rỗi hai ngày, cuối cùng rảnh ra chuyện.
Trước đó Diệp Hành vẫn luôn ở nhà, cậu với hắn ở nhà ăn không ngồi rồi.
Giờ Diệp Hành đã đi làm, Đường Minh Hề chợt hoài niệm sinh hoạt “ngợp trong vàng son”, chúng tinh phủng nguyệt* của mình.
Huống hồ Diệp Tiểu Hành đi công ty, trong nhà còn có Diệp ca nguyên tác.
Cậu ngủ trưa cũng ngủ không ngon, sợ một khi mở cửa liền thấy Diệp ca lấy đao chém mình chết:)
Đúng lúc Vương Mẫn có hai vé xem hòa nhạc, là đứa bé bốn năm tuổi Amy thích theo đuổi thần tượng cho.
Hình như là trận chung kết của cuộc thi tuyển tú gần đây, Đường Minh Hề hoàn toàn không hứng thú với mấy tiết mục tuyển tú, nhưng cậu vẫn biết trước kia Kinh Vũ làm đầu tư, đầu tư vào một tiết mục tuyển tú rất nổi tiếng của giải trí Tiểu Hùng, gọi là gì nhỉ, hình như là Cố lên thực tập sinh.
Vương Mẫn và Lý Hiểu Vi còn có Tiểu Cầm, ngày nào cũng phát sóng trực tiếp xếp hạng trong nhóm nhỏ.
Dù Đường Minh Hề chưa xem tập nào nhưng cũng từng nghe qua, hơn nữa mấy cô nàng đều lần lượt theo đuổi ba nam thần tượng khác nhau, mỗi người có tiểu ca ca riêng của mỗi người, Đường Minh Hề có cảm giác nhóm kia của họ sắp sụp đổ:)
Mùa đầu tiên của Cố lên thực tập sinh rất nổi, Đường Minh Hề nhớ rõ đó đã là chuyện của bốn năm năm trước.
Giờ đã tới mùa thứ 4, mà tiết mục này vẫn chưa từng giảm nhiệt, có thể thấy được mắt đầu tư của Diệp Tiểu Hành lợi hại đến mức nào.
Vốn dĩ Đường Minh Hề muốn từ chối Vương Mẫn, dẫu sao giữa trời đông rét mướt mà đi xem kết quả chung kết có hơi ngốc.
Nhưng trận chung kết lại diễn ra tại Trung tâm thể thao Ninh Thành, hơn nữa trong số những người tiến vào vòng xuất đạo của trận chung kết có một nghệ sĩ thuộc Gia Hoa ( công ty giải trí trực thuộc Kinh Vũ.)
Làm phu nhân chủ tịch, Đường Minh Hề quyết định đích thân cổ động cho công nhân nhỏ của Diệp Tiểu Hành
Đương nhiên không phải theo đuổi thần tượng, không phải, tuyệt đối không phải:)
Bất quá ra ngoài ngắm đàn ông, vẫn phải báo trước một tiếng với Diệp Hành.
Quả nhiên, Đường Minh Hề vừa nói xong, Diệp Hành bên kia liền gửi lại một biểu tượng cảm xúc đậu nành rớt nước mắt.
Đường Minh Hề:……
Diệp Tiểu Hành bán manh đáng xấu hổ!
Dạo này Diệp Tiểu Hành xài biểu tượng cảm xúc càng ngày càng thuận tay.
Đường Minh Hề thế mà lại không hề thích ứng với biểu tượng cảm xúc dỗi về.
“Tôi đi với Vương Mẫn.”
Đường Minh Hề gửi WeChat: “Đến hiện trường sẽ chụp ảnh cho cậu.”
Sau đó tay đánh mất tức: 【 Cậu biết một người đàn ông quản vợ như vậy sẽ có kết cục gì không (dần dần nổi lên sát tâm.jpg) 】
【 Cậu sẽ phải ngồi xổm trong nhà xem Diệp Hành mất vợ như nào.jpg】
Thấy tin nhắn Đường Minh Hề gửi qua WeChat, Diệp Hành khẽ cười, có vài phần dung túng.
Nhưng vẫn quen thuộc như cũ gửi biểu tượng chó nhỏ khóc lóc qua.
Tuy nhiên để một mình Đường Minh Hề tới buổi biểu diễn sao?
Ánh mắt của Diệp Hành chợt tối sầm trong giây lát.
Minh Hề công quán hai giờ chiều.
Diệp Hành nguyên tác xuyên qua đang ngồi đọc sách trong thư phòng.
Bản thân hắn không có thói quen lên mạng lướt web, mà thư phòng của Minh Hề công quán đúng lúc nằm phía nam mặt trời, ánh sáng hôm nay không phải rất mạnh, thời tiết vừa vặn, cũng khá thích hợp cho việc đọc sách.
Bình tâm tĩnh khí, cố gắng tiêu hóa một chút khoảng thời gian xuyên qua thái quá mười phần này.
Nhưng chưa đọc được nửa tiếng đã bị động tĩnh dưới tầng cắt ngang hết lần này đến lần khác.
Hiển nhiên, lúc Đường Minh Hề xác nhận muốn đi xem với Vương Mẫn, đoàn đội tạo hình đã vào chỗ trước.
Là hoạt động đầu tiên của năm, tự nhiên Đường Minh hề sẽ chú trọng vô cùng.
Từ tạo hình đến nước hoa, tất cả mọi thứ phải tỉ mỉ chọn lựa, đoàn đội tạo hình có hơn mười một người, bởi vậy không tránh khỏi tạo ra chút động tĩnh trong Minh Hề công quán.
Đường nhị công tử làm một tiểu thiếu gia duy ngã độc tôn, đương nhiên sẽ không suy xét tới cảm nhận của Diệp Tiểu Hành.
Càng đừng nói tới Diệp Tiểu Hành trong nguyên tác!
Những người khác có thể đã quen với tính tùy hứng của Đường Minh Hề.
Nhưng Diệp Hành trong nguyên tác thì không.
Bên ngoài làm loạn một hồi, lông mày của Diệp Hành nguyên tác hơi giật giật.
Hắn thay đổi tư thế, ý đồ che khuất Đường Minh Hề.
Nhưng không biết vì lý do gì, tầm mắt rõ ràng đang dừng trên những con chữ trong sách.
Nhưng lật qua một tờ, hình ảnh Đường Minh Hề sinh động tươi cười minh diễm lại hiện lên ở trong đầu hắn.
Hắn hơi sửng sốt.
Phòng để đồ nằm ở kế bên thư phòng, giọng nói của Đường Minh Hề rõ ràng truyền đến: “Cái này không được, xẻ tà quá thấp.”
Ha hả, đối với cậu thì đương nhiên là được, nhưng đến lúc bị tên đồ cổ như Diệp Tiểu Hành nhìn thấy lại chê cậu ăn mặc hở hang cho xem:)
“Cài áo đá quý màu đỏ lần trước mua đâu rồi? Muốn lấy cái đó.”
“Hừ, nước hoa này có mùi gì thế, khó ngửi chết đi được, từ hôm nay trở đi không được xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa.”
“Tôi không muốn làm kiểu tóc này, thật xấu, nhìn qua chẳng khác gì mấy gã đàn ông dầu mỡ.”
“Đổi cái khác đi, màu này quê quá.”
“……”
Dựa theo lời nói của Đường Minh Hề, trong đầu Diệp Hành không khỏi phác họa ra cách trang điểm hôm nay của cậu.
Xuyên qua đây đã được mấy ngày, hắn phát hiện Đường Minh Hề xác thật cực kỳ thích ăn diện, trừ cái này ra thì giống như không có niềm yêu thích nào khác.
Không đánh bạc, cũng không ra ngoài phóng túng với cẩu bằng hữu.
Người bạn duy nhất hình như là Vương Mẫn, mà tối ấy hắn đã gặp qua, là một cô nhóc có tính cách không khác Đường Minh Hề là bao.
Động tác lật sách của hắn càng ngày càng chậm, lực chú ý cũng dần trở nên không thể tập trung.
Giây tiếp theo, Diệp Hành như ma xui quỷ khiến mở cửa thư phòng thành một khe hở, giọng nói của Đường Minh Hề cũng trở nên dũng mãnh hơn, lao vào thế giới nhỏ của hắn.
Không thể không thừa nhận, cảm giác tồn tại của Đường Minh Hề thật sự rất cao.
Hơn nữa còn giống như vầng dương cả ngày không tắt, ríu ra ríu rít, vĩnh viễn có thể làm ra một chút chuyện không ảnh hưởng tới toàn cục khiến hắn đau đầu, không đúng, không phải khiến hắn đau đầu, mà là khiến Diệp Hành trong thế giới này đau đầu. Lực sinh mệnh tràn đầy, hấp dẫn người qua đường, khiến người khác khó có thể khắc chế được ham muốn tới gần.
“Ong ong ——”
Điện thoại trên mặt bàn rung lên, kéo suy nghĩ của Diệp Hành nguyên tác trở lại.
Điện thoại của hắn là Diệp Hành thế giới này mua cho mấy ngày trước.
Không có liên hệ khác, duy nhất một cái chính là mình.
Quả nhiên, trong WeChat là tin nhắn Diệp Hành thế giới này gửi qua.
Hắn vừa mở ra, đối phương đã đi thẳng vào vấn đề.
【 Tối nay Đường Minh Hề muốn đi xem diễn, cậu cùng đi đi. 】
Diệp Hành nguyên tác xem xong, lạnh lùng nhếch khóe miệng: 【 Đừng có ra lệnh cho tôi. 】
Đầu bên kia cũng trả lời rất nhanh: 【 Thế thì cút khỏi nhà tôi đi. 】
【……】
【 Đừng ấu trĩ. 】
Suy nghĩ một chút, mình đang trong tình cảnh ăn nhờ ở đậu, trước tiên phải hạ thấp thân phận cao quý: 【 Sao cậu không tự đi? 】
【 Buổi tối còn bận họp. 】
Diệp Hành nguyên tác: 【 Cậu không sợ Đường Minh Hề yêu tôi à. 】
Diệp Tiểu Hành: 【 Đừng sến như vậy. 】
Diệp Hành nguyên tác:……
Sến là gì?
Nếu là từ ngữ trong miệng hắn nói ra, Diệp Hành nguyên tác dựa vào hiểu biết đối với bản thân, đoán một chút, hẳn là không phải từ ngữ tốt đẹp gì.
【 Sao anh ta đi xem diễn mà cậu cũng muốn nhìn chằm chằm? 】
【 Bởi vì đó là buổi biểu diễn của người đàn ông khác. 】
【 Thế thì thế nào? 】
Diệp Hành nguyên tác nghĩ thầm, không phải hai người là vợ chồng à, chẳng lẽ còn sợ Đường Minh Hề yêu người khác?
【 Chẳng lẽ mấy tên đó ưu tú hơn cậu chắc? 】
Diệp Tiểu Hành: 【 Đừng tự luyến. 】
【……】
Diệp Hành nguyên tác nhíu mày.
Xem ra chuyện mình đối với mình có địch ý này, đều không cần phải xác nhận nữa, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
【 Không phải bạn Đường Minh Hề cũng đi cùng à, người tên Vương Mẫn ấy. 】
【 Không thể tin tưởng Vương Mẫn. 】
【 Vì sao?】
【 Cậu đã từng yêu đương chưa. 】
……
Không có.
Này giống như câu nói đã từng quen biết, khiến Diệp Hành nguyên tác có chút bực bội.
Làm như kiểu hắn nói qua yêu đương là đặc biệt hơn người chắc?
Đương nhiên, nếu hắn thật sự đã từng yêu đương.
Như vậy liền biết, bạn thân của bà xã, là người phụ nữ biết nói dối nhất thế giới:)
Diệp Hành nguyên tác muốn nói, vậy cậu cảm thấy tôi đáng tin à?
Cuối cùng vẫn quyết định không trả lời những lời này, chỉ đáp lại một chữ “Được”.
Vì thế, vào lúc Đường Minh Hề đem mỗi một cọng lông vũ của mình đều sửa sang đến hoàn hảo, vui vẻ ngồi trên ghế phụ con Lamborghini, sau đó khi nhìn thấy Diệp Hành ngồi vào ghế lái, biểu cảm suy sụp trong nháy mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Tiểu Hành nhà cậu tuyệt đối sẽ không rảnh đến mức tới đưa cậu đi.
Vị ngồi trên ghế lái này cũng chỉ có Diệp ca trong nguyên tác mà thôi.
“Tôi đưa anh tới buổi biểu diễn.”
“……”
Thật ra cũng không cần đâu.
Tôi sợ cậu tới là để tiễn tôi lên đường:)
Diệp Hành nguyên tác lạnh lùng nói: “Là chồng anh bảo vậy.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh trong vài giây.
Đường Minh Hề ngồi ở trên ghế phụ hùng hổ gửi tin nhắn cho Diệp Hành nhà mình.
【 Tôi tức rồi nhé:) 】
Đối phương lập tức trả lời: 【 Lên xe rồi? 】
Đường Minh Hề giận tím người: 【 Cậu bảo hắn đưa tôi đi làm gì?! 】
【 Không tốt sao? 】
【 Tốt cái quỷ. Hắn tới làm gì? 】
Diệp Hành thong thả ung dung trả lời: 【 Làm cảnh có tác dụng cảnh báo. 】
Đường Minh Hề: 【? 】
Diệp Hành: 【 Để mỗi khi anh nhìn thấy hắn sẽ đồng thời nhớ đến mình là người đã có chồng. 】
【……】
Đường Minh Hề không cảm xúc thoát khỏi WeChat.
Không thể không nói, một chiêu cảnh báo này của Diệp Tiểu Hành quả thật rất có tác dụng.
Đường Minh Hề hoàn toàn không có hứng thú xem diễn, toàn bộ hành trình đều bị Diệp Hành chiếm lĩnh.
Sau khi hội họp với Vương Mẫn, đối phương cũng không nghĩ Diệp Hành sẽ trở về —— đương nhiên, cô cũng không biết giờ trong nhà Đường Minh Hề có hai Diệp Hành.
Vì thế thò qua, khẽ nói: “Sao Diệp tổng nhà anh lại tới thế?”
Tôi có thể nói người này không phải sao.
Đường Minh Hề cảm thấy mệt hơn cả mệt TvT.
Vương Mẫn và Lý Hiểu Vi rất có nhãn lực thấy vậy liền đi ở phía trước, sau đó ngồi xuống hàng ghế phía trước.
Hàng ghế phía sau chỉ còn lại Đường Minh Hề và Diệp Hành nguyên tác.
Năm phút trôi qua, Đường Minh Hề cảm giác thân thể của mình đã cứng đờ.
…… Xấu hổ quá QvQ.
Cứu mạng, loại cảm giác giống như đang ngồi với giáo viên chủ nhiệm là cái quỷ giề?!
Ai đó cứu cậu được không, bảo cậu đi rửa chén cũng được!
Hiển nhiên, Diệp Hành nguyên tác cũng nhận ra sự xấu hổ này.
Cũng may WeChat của hắn chấn động một chút, Diệp Hành nhắn tin qua.
【 Vợ tôi đang làm gì thế? 】
Diệp Hành nguyên tác: 【 Cậu không cần mỗi câu đều phải nhấn mạnh anh ta là vợ của cậu đâu. 】
【 Tôi biết. Nhưng tôi sợ cậu không biết. 】
【……】
【 Đường Minh Hề không nói chuyện. 】
【 Cậu không chủ động khen anh ấy? 】
【……】
【 Vì cái gì? 】
Diệp Tiểu Hành: 【 Sao cậu không tự hỏi vì sao mình không có vợ. 】
【……】
Vì lý do gì mà mình ở thế giới này lại độc miệng như vậy?!
【 Anh ấy ra cửa sẽ thay quần áo mới, cậu nên chủ động phát hiện, sau đó khen anh ấy hôm nay rất đẹp. 】
【……】
Diệp Hành nguyên tác ngừng lại: 【Cậu dạy tôi như vậy, không sợ anh ta yêu tôi? 】
Diệp Tiểu Hành: 【 Chia sẻ liên tiếp: Phổ tin tưởng sẽ có biểu hiện gì ……】
Diệp Tiểu Hành: 【 Chú ý làm một thế thân có đạo đức nghề nghiệp. 】
Diệp Hành nguyên tác bị nói cho á khẩu.
Mắt nhìn tình cảnh hiện tại, đành phải mở miệng: “Đường Minh Hề.”
Nhưng muốn hắn khen Đường Minh Hề đẹp, thật sự có chút khó khăn.
Diệp Hành nguyên tác chần chờ trong chớp mắt, mở miệng: “Anh hôm nay, rất đẹp.”
Đường Minh Hề: “?”
Không thể hiểu được nghe thấy đối phương nói một câu ngắt đầu bỏ đuôi.
Đường Minh Hề ngây ngốc.
Mắt thấy chuyện càng làm càng hỏng, Diệp Hành nguyên tác đành phải lên mạng tra Baidu: 【Làm sao để khen đối tượng đẹp? 】
Một giao diện nhanh chóng xuất hiện: 3 câu nói khen đối tượng, bảo đảm nghe xong liền vui vẻ!
1: Em hôm nay đúng là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh*, lục cung phấn đại vô nhan sắc*!
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,lục cung phấn đại vô nhan sắc*: Một câu nói trong “Trường Hận Ca” ý chỉ đẹp tuyệt trần.
Đáp: Nếu thật sự không biết nói lời âu yếm, có thể lười biếng sử dụng một câu thơ cổ, trong lúc làm cho đối tượng vui vẻ, đồng thời cũng gia tăng học thức của mình, khiến đối phương tràn ngập sùng bái!
Đường Minh Hề cũng không đạt đến trình độ quay đầu mỉm cười bách mị sinh.
Diệp Hành nguyên tác nhíu mày, mắt nhìn Đường Minh Hề, đối phương vừa vặn đang nói chuyện phiếm với Vương Mẫn, không biết nói gì mà vui vẻ như vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, rõ ràng ánh đèn trong hiện trường vô cùng ảm đạm, nhưng nụ cười của Đường Minh Hề lại có sức cuốn hút rất lớn, khiến trái tim hắn lỡ một nhịp.
Nếu.
Hắn nghĩ, nếu Đường Minh Hề không ác độc như vậy, ngu xuẩn như vậy, hư đốn như vậy, giống như người trước mắt này.
Hắn chắc hẳn cũng sẽ không để ý, ở nhà đặt một bình hoa vừa mỹ lệ vừa vô hại, thỉnh thoảng có chút tùy hứng.
Diệp Hành nguyên tác ý thức được bản thân thất thố, thu hồi tầm mắt đọc hai câu khen người ấy còn lại:
2: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà trong mắt tôi chỉ có em!
3: Em là yểu điệu thục nữ, khiến anh không thể đi vào giấc ngủ!
……
Thoạt nhìn đều không đáng tin.
Hơn nữa hắn có một loại trực giác không rõ ràng lắm.
Sau khi Đường Minh Hề nghe xong có khả năng sẽ khinh bỉ hắn.
Diệp Hành nguyên tác đang định từ bỏ đề tài này.
Lại thấy Vương Mẫn đưa cho Đường Minh Hề một tấm bảng đèn cầm tay, ánh đèn vừa bật, lóng lánh toàn trường.
Mà hàng chữ to được viết trên đó lại là: Luân Luân cưới em đi!
Luân Luân chính là thần tượng Vương Mẫn thích.
Diệp Hành nguyên tác vừa thấy chiếc đèn cầm tay này liền nhíu mày.
Giây tiếp theo liền lấy khỏi tay Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề còn chưa cầm được một lúc, trong tay đã trống không.
Diệp Hành nguyên tác nói: “Nói gì vậy?”
Cái gì nói cái gì?
Giọng Diệp Hành nguyên tác lạnh lùng: “Anh đã kết hôn, sao có thể giơ tấm biển này?”
Đường Minh Hề nhìn bảng đèn cầm tay, tức khắc không còn gì để nói: “Cái này là đèn tiếp ứng cầm tay, không phải là ý muốn hắn cưới tôi.”
“Thế cũng không được.” Diệp Hành nguyên tác tức giận lên tiếng: “Nếu đã kết hôn thì phải chung tình với hôn nhân, không được hướng về người đàn ông khác ở bên ngoài.”
Cứu mạng QvQ!
Sao nam chính khởi điểm trong nguyên tác lại giống cha hơn Diệp Tiểu Hành vậy?!
Ngài là giáo viên chủ nhiệm sao?
Bỏ đi, Đường Minh Hề cũng lười so đo với hắn.
Tuy không thể giáp mặt mắng mỏ Diệp ca nguyên tác, nhưng vẫn có thể cười nhạo Diệp Tiểu Hành nhà mình một phen.
【 Cậu đoán hắn nói cái gì, nói tôi không được hướng về người đàn ông khác, con mắt nào của hắn nhìn thấy tôi hướng về người đàn ông khác thế? 】
Diệp Tiểu Hành rụt rè mà nhắn lại một câu: 【 Ừm. 】
Sau đó nhanh chóng vạch giới hạn: 【 Đường Tiểu Hề, chú ý chúng tôi là hai người khác nhau, anh không thể vơ đũa cả nắm, bắt tôi phụ trách mọi hành vi hắn làm ra. 】
Đường Minh Hề đang muốn vơ đũa cả nắm:……
Xóa rớt khung thoại “Diệp Tiểu Hành không ngờ cậu là cái dạng này nha Diệp Tiểu Hành”.
Bảng đèn cầm tay bị tịch thu, cùng lắm thì không giơ là được.
Hơn nữa Đường Minh Hề cũng không có ý định giơ nó, chỉ là muốn qua nhìn chút mà thôi.
Ai biết trong suốt buổi biểu diễn, Diệp Hành nguyên tác càng xem càng nhăn mày.
Tựa hồ đối với nhóm thần tượng trên sân khấu nhảy nhót thanh xuân hoạt bát, thiên chân vô ta phi thường bất mãn.
Trong chốc lát phê bình người ta ăn mặc quá ít.
Trong chốc lát lại nói người ta khiêu vũ giống nhảy đại thần.
Nghe đến mức Đường Minh Hề nắm chặt tay.
Rất muốn cho đấm một phát vào bản mặt lạnh lùng này của Diệp ca.
Bất quá lớn lên đẹp trai quả thật có hiệu quả.
Đường Minh Hề quay đầu nhìn hắn, Diệp Hành nguyên tác vẫn chưa ý thức được sau khi mình lên tiếng đã đắc tội một vòng nữ sinh xung quanh không sót một ai.
Có chút vô tội và mờ mịt nhìn nhìn Đường Minh Hề.
Lời nói của Đường Minh Hề đến bên miệng “Cậu có giỏi thì lên mà diễn” kia lại bị nuốt ngược trở vào.
Gương mặt nam sinh thanh thần, trà xanh đỉnh cao này của Diệp Tiểu Hành, quả đúng là đã hạ gục mấy thần tượng trên kia trong nháy mắt.
Nói không chừng thật sự khá được.
Rồi, cậu đẹp trai, cậu là nhất, nhất cậu rồi.
Tôi nhịn.
Buổi biểu diễn tan rã trong không vui, Vương Mẫn ngại Diệp Hành ở đây, cũng không dám kéo Đường Minh Hề tới bữa tiệc kế tiếp.
Sau khi tạm biệt Đường Minh Hề, Vương Mẫn còn cho cậu một động tác “Cố lên Đường Tiểu Hề”, sau đó chui vào con Bentley bằng tốc độ ánh sáng.
Bỏ lại Đường Minh Hề đang bị gió lạnh thổi đến run bần bật.
Đúng vậy, Đường Minh Hề hôm nay kiểu thời trang phang thời tiết, chỉ mặc ba chiếc áo mỏng.
Rời khỏi buổi biểu diễn, tuy ngoài trời không có tuyết, nhưng lại có sương lạnh rơi xuống.
Cây cối xanh tươi bị sương trắng bao phủ, Đường Minh Hề bị đông lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng, hơi thở ra ngoài cũng trở nên trắng xoá.
Đường Minh Hề liếc nhìn Diệp Hành nguyên tác, đương nhiên không trông cậy vào tên cẩu nam chủ này sẽ chủ động cởi áo khoác cho mình mặc.
Cho nên cậu chui vào xe trước, nhiệm vụ hôm nay của Diệp Hành nguyên tác đã hoàn thành, chuẩn bị đưa Đường Minh Hề về nhà.
Ai biết đại thiếu gia lại nghĩ gì làm nấy, giờ chưa định trở về, mà muốn tới xưởng thủ công tư nhân Hoài Hải ở phía nam con đường nào đó.
Diệp Hành nguyên tác khó hiểu: “Giờ đã bốn rưỡi, hẳn là phải về nhà ăn cơm chiều, anh đi Hoài Hải mua cái gì?”
Đường Minh Hề ngừng lại: “Mua quà cho Diệp Hành.”
Diệp Hành nguyên tác nhanh chóng hiểu ra, quà mà cậu nói cũng không phải mua cho chính mình.
Rõ ràng là hiểu rõ sự tình bên trong, nhưng bàn đặt trên tay lái lại nắm chặt hơn không ít.
“Sinh nhật sao? Hẳn là đã qua rồi.”
“Quà kỷ niệm ngày kết hôn.” Đường Minh Hề có chút khinh bỉ: “Cậu chưa kết hôn bao giờ đúng không?”
……
……
Vợ chồng hai người một vừa hai phải thôi.
Nửa giờ sau, Lamborghini dừng trước cửa tiệm, sau khi Đường Minh Hề nhảy xuống xe, liền bước hai ba bước lên tầng.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Càng đi trong càng yên tĩnh.
Xưởng thủ công mỹ nghệ được thiết kế rất yên tĩnh, hơn nữa còn nằm ở chỗ tấc đất tấc vàng ngay trung tâm thành phố, tựa như phải có thẻ VIP mới được vào.
Đẩy cửa gỗ, chỗ sâu trong hành lang là một cửa hàng mắt kính.
Chỉ là nhìn thoáng qua giá cả đặt ở quầy triển lãm mắt kính, liền không khó đoán ra cửa hàng này hẳn một dịch vụ cao cấp đối với một số người.
Đường Minh Hề hiển nhiên không phải khách quen, nhưng đại danh của nhị công tử ở đây thì không ai không biết.
Vừa vào cửa liền có một nam một nữ cười tươi như hoa tiến lên, Đường Minh Hề rất quen với loại phục vụ chúng tinh phủng nguyệt này, sau khi BA giới thiệu ba hoa chích choè một hồi, dừng trước một chiếc mắt kính thủ công giá trị khoảng 130 vạn.
Định chế mắt kính thường yêu cầu dữ liệu chi tiết từ khách hàng, ví dụ như chiều sâu hốc mắt, hình dạng khuôn mặt, xương chân mày, kỳ hạn cho việc này là một hai tháng gì đó.
Dựa vào thân phận của Đường Minh Hề, ước chừng trong vòng một tuần là có thể có được.
Vì thế lúc này, Diệp Hành nguyên tác rốt cuộc cũng biết Đường Minh Hề đưa hắn tới đây làm gì.
Đường Minh Hề không chút khách khí đem hắn đẩy ra, sau đó để BA dựa theo kích cỡ của hắn định chế một bộ.
Yêu cầu mình chạy thật xa tới đây là để làm người mẫu cho cặp đôi chó má này à?
Trong lòng dần dần nổi lên sát tâm:)
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Đường Minh Hề giao lưu với BA, nội tâm hắn chợt hơi mất mát.
Nguyên nhân Đường Minh Hề muốn đổi mắt kính cho Diệp Hành là vì thấy mỗi khi người kia tháo mắt kính xuống là lại nhăn lông mày, cậu nghi ngờ hắn lại tăng độ cận, vì thế tham khảo ý kiến của nhiều chuyên gia, bỏ ra nửa tháng tỉ mỉ chọn lựa, mới chọn được cửa hàng mắt kính xứng đáng này.
Thật ra đây là một chuyện rất bình thường.
Nhưng từ khi mình ngồi lên vị trí chủ tịch Kinh Vũ, liền không còn ai cẩn thận quan sát mỗi tiếng nói cử động của hắn như vậy nữa.
Hắn hẳn là nghĩ đến.
Chính mình ở thế giới này, cùng hắn không giống nhau.
Đường Minh Hề cũng không giống.
Về lại Minh Hề công quán, một mình khác đã về đến nhà.
Đèn trong công quán sáng lên, Đường Minh Hề vừa xuống xe liền tựa như chú chim hoàng yến nhỏ chạy vào trong nhà.
Diệp Hành đang chờ cậu, Đường Minh Hề nhào vào lòng hắn, lộ ra một mặt mà Diệp Hành nguyên tác rất ít khi thấy.
Đường Minh Hề hung dữ với một mình khác, nói: “Lạnh muốn chết! Mau cởi áo khoác của cậu ra cho tôi mặc!”
“Đều đã đến cửa nhà, đi vào liền không lạnh nữa.”
“Diệp Tiểu Hành cậu đây là loại thẳng nam gì lên tiếng vậy? Chẳng lẽ cậu không nên liếc mắt đưa tình khoác áo cho tôi à?! Cậu cứ như vậy sẽ dễ mất tôi đấy, biết không hả?”
Trong tầm mắt, Diệp Hành nén cười, Đường Minh Hề không thuận theo không buông tha suy nghĩ muốn mặc áo khoác của hắn.
Diệp Hành nguyên tác bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi Đường Minh Hề cũng rất lạnh.
Chính mình liền ở bên người cậu, nhưng Đường Minh Hề cái gì cũng chưa nói.
Rõ ràng là cùng một người.
Hắn theo thói quen nhăn hàng lông mày.
Tầm mắt cũng có chút mơ hồ, hắn nhớ tới, mình cũng đã rất lâu không đổi mắt kính.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Tiểu Hề: Làm nũng nhất định phải xem đối tượng (.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!