Tối Tiên Du (Dịch) - Bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Tối Tiên Du (Dịch)


Bắt cóc



Binh lính không khách khí không kính ngữ, cũng không có bất kỳ bá đạo nào, chỉ là làm theo phép, Lúc này có một tiếng hô bên đường truyền đến:

– Phụng lệnh tướng quân, hôm nay phong quan.

Nhìn ngoài cửa sổ, một con ngựa xuất hiện trên đường cái, một tên lính mặt cầm xí, một bên phi ngựa một tên hò hét.

Thực khách trên lầu hai lên tiếng nghị luận:

– Bắt gian tế?

– Trấn Thiên Quan làm gì có gian tế, hẳn là giang dương đại đạo.

– Nhìn mặt mày nử tử kia thanh tú, không thể nào đâu.

– Trụ trì Thiên Long tự ở quan ngoại cũng phật quan đây mặt, ai biết được lại là một tên dâm tặc, đã làm hỏng biết bao nử tử đàng hoàng trong sạch? Người không thể xét vẻ bề ngoài. Bất quá lần trước hắn bị tập nã tại Trấn Thiên Quan cũng không có phong quan. Xem ra nàng này có nhiều điều bất thường.

Lâm Phiền nhìn chữ cấm trong lòng bàn tay mà âm thầm kêu khổ. Cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này chỉ cấm có hai canh giờ, thần thông không thể nào sử dụng được, dựa theo Tây Môn Suất nói, sau hai canh giờ thì tài năng lại về, về phần tại sao? Đây là thông qua tính toán có công thức… Tây Môn Suất cũng không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ quen thuộc cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này thôi, cũng không biết được nguyên lý của nó.

Phong quan kiểu này, một khi hai canh giờ trôi qua, đệ tử ma giáo tại Trấn Thiên Quan thông qua pháp trận lập tức biết có hai gã người tu chân đang ở trong quan nội, phiền toái rồi. A? Nghĩ một chút… cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này chính là bí pháp của ma giáo, tám chín phần mười cô gái này là người của ma giáo rồi. Đúng rồi, thôi diễn một chút, cô gái này mưu toan lợi dụng Điên Đảo Càn Khôn thuật để tiến vào quan nội, rời đi Tây Châu, mà ma giáo tiếp báo, lập tức phong quan, rồi sau đó đệ tử khác liền tiềm phục tại quan ngoại vây quanh Trấn Thiên Quan, làm cho cô gái này không thể chạy thoát được.

Tại sao lại phải tập nã cô gái này? Lâm Phiền chỉ có thể suy đoán một hai phần mười, cách quản lý của ma giáo cũng là dùng pháp gia lý niệm, giáo pháp sâm nghiêm, từ Ma quân cho tới môn nhân đều bị giáo pháp ước thúc, cho nên đệ tử ma giáo làm trái với giáo quy sẽ lập tức bỏ trốn, bởi vì bọn họ biết hành vi của mình không có khả năng được đặc xá. Những đệ tử lẩn trốn này rơi vào đường cùng sẽ gia nhập tà phái ở tuyệt địa mênh mông, một phần lớn khác sẽ lựa chọn rời khỏi phạm vi thế lực của ma giáo ở tây Châu, trở thành tán nhân. Thông thường mà nói, ma giáo chỉ biết tập nã đệ tử phản giáo, sẽ không liên lạc chính đạo tập nã, ma giáo có những tiểu đội chuyên môn đuổi giết những người này. Mà có thể làm cho ma giáo vận dụng lực lượng dân gian, phong quan tìm kiếm thì thân phận dĩ nhiên rất bất thường, hoặc là người có tu vi cao thâm, hoặc là mang theo trọng tội, hoặc chính là đánh cắp chí bảo ma giáo.

Tây Môn Suất tuy đánh cắp Khấp Huyết kiếm nhưng bởi vì hắn là đệ tử duy nhất của Ma quân đời trước, phẩm hạnh cũng nằm trong vi chuẩn giáo quy ma giáo, cho nên ma giáo cũng không dùng toàn bộ các châu tập nã hắn, thậm chí là không hướng về hắn nhiều lắm.

– Cái này nên làm thế nào cho phải.

Một thanh âm xuất hiện ở bên cạnh Lâm Phiền, Lâm Phiền hướng về phía ngoài bình phong xem xét, đây là một thư sinh tướng mạo thanh tú tuấn mỹ, thư sinh quay đầu lại thấy Lâm Phiền liền thi lễ:

– Công tử thứ lỗi… Xin hỏi công tử có chứng từ qua cửa quan không?

– Có!

Lâm Phiền gật đầu, người bình thường đi qua quan không chứng từ, có thể tự do xuất nhập quan, nhưng vận chuyển hàng hóa lại cần chứng từ, cái này là vì thu nhập từ thuế đấy. Tây Môn Suất quen đường quen lối, chứng từ qua quan đều đã chuẩn bị xong từ sớm. Bất quá phong quan như vậy, chứng từ cũng không hữu dụng.

Thư sinh gật gật đầu nói:

– Quấy rầy công tử, thứ lỗi.

– Ừm.

Lâm Phiền gật đầu lễ phép đáp lại, sau đó không để ý tới nữa, bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Phiền và Tây Môn Suất quay về chỗ xe ngựa, Tây Môn Suất vẫn giữ nét mặt khó chịu, Lâm Phiền nói:

– Bàn chính sự, làm sao đây? Ta là đệ tử danh môn chính phái, không thể để cho người ta biết ta đi chung với kẻ xấu đang bị ma giáo truy nã được.

Tây Môn Suất nhíu mày:

– Không ổn lắm, người tà phái muốn nhập quan thì có thể đi xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, bất quá bên trong Thập Vạn Đại Sơn lại có yêu vật hoành hành, có chút nguy hiểm. Mặt khác có thể xông qua ma sơn, cái này tất nhiên là không thể xông. Mà Trấn Thiên Quan có pháp trận của ma giáo, cái pháp trận này sẽ không đả thương người, nhưng nếu là người tu chân thì sẽ bị chủ trận phát giác. Ta rời khỏi Tây Châu đều là thông qua Điên Đảo Càn Khôn thuật để qua Trấn Thiên Quan. Không ngờ được hôm nay lại phong quan.

Lâm Phiền trầm ngâm:

– Biện pháp duy nhất chính là chúng ta trong vòng một canh giờ trợ giúp ma giáo bắt được cô nương trên bức họa, như vậy mới có cơ hội qua quan.

– Hừ, ta tại sao phải giúp ma giáo?

Tây Môn Suất hỏi lại một câu:

– Sợ hắn làm chi, cùng lắm thì trực tiếp vượt qua.

Tây Môn Suất chính là lo lắng cho Lâm Phiền, mình còn có một chút khả năng có thể xông ra, nhưng Lâm Phiền tám chín phần mười sẽ bị chặn lại. Không có Lâm Phiền hỗ trợ sẽ không có người kiềm chế đám đệ tử phục thị Tử Đồng môn bên cạnh con yêu hồ kia.

Lâm Phiền chỉ tay:

– Ây? Con ngựa kia làm sao có thể xuất quan?

Tây Môn Suất nhìn vài chiếc xe ngựa trải qua kiểm tra sau đó ly khai quan ải, nói:

– Ta đi nghe ngóng một chút.

Rất nhanh, Tây Môn Suất trở lại, cao hứng nói:

– Phong quan chỉ phong người đi đường, không phong hàng. Chúng ta có chứng từ, có thể vượt qua kiểm tra.

Lâm Phiền nghi vấn:

– Không phải phong quan sao?

– Tây Châu chính là pháp gia chi địa, người đi đường không cần hao phí thông hành cũng có thể tự do xuất quan, nhưng đối với thương nhân, phong quan một ngày sẽ có tổn thất rất lớn. Trừ khi tình thế có địch, nếu không thì thương gia có thể qua quan.

Lâm Phiền khinh bỉ nói:

– Nguyên lai là ngươi không biết?

– Ta làm sao biết rõ chứ? Ta chỉ có một lần đi tiểu Đông Châu.

Tây Môn Suất nói:

– Lúc ấy ta cải trang thành một thư sinh cưỡi xe ngựa thương gia xuất quan đấy.

Nói đến đây, thư sinh lúc nãy ở tửu lâu đến trước xe ngựa nói:

– Hai vị hữu lễ.

Tây Môn Suất bất động, Lâm Phiền khách khí chắp tay trả lễ, thư sinh hỏi:

– Gia phụ bị bệnh nặng, có thể thỉnh công tử mang tiểu sinh xuất quan được không?

Nói xong liền lấy ra một cái kim nguyên bảo.

– Mong hai vị đồng ý, gia phụ muốn gặp mặt tiểu sinh lần cuối cùng.

Tây Môn Suất có chút hồ nghi, bất quá đây là muốn xuất quan, không phải nhập quan, hẳn không phải là người mà ma giáo đang truy nã, nhìn Lâm Phiền một chút, tên này chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, người chính đạo… Quả nhiên Lâm Phiền nói:

– Nguyên bảo không dám thu, mời công tử.

Trăm thiện lấy lễ nghĩa làm đầu, đương nhiên tạo cơ hội thuận lợi rồi.

Tây Môn Suất đánh xe, Lâm Phiền ngồi sau lưng, thư sinh ngồi bên cạnh Lâm Phiền, nhìn xuống hàng hóa trong xe ngựa. Lâm Phiền nói:

– Đi thôi.

Sớm muộn mình cũng sẽ đánh thằng nhãi này một trận, Tây Môn Suất nghe không quen cái khẩu khí hò hét của Lâm Phiền, nhưng hắn cũng bắt đầu đuổi ngựa đi, xe ngựa chậm rãi hướng về phía quan khẩu mà đi. Lúc này thư sinh rất hữu hảo…

Không, chính xác phải nói là quá hữu hảo, tay phải khoát lên vai Lâm Phiền, duỗi tay trái ra tựa hồ như ôm cổ Lâm Phiền, thư sinh phát ra âm thanh nhẹ nhàng nữ tính:

– Không xuất quan, chuyển hướng Tây Châu.

Lâm Phiền nhẹ cúi đầu, một thanh chủy thủ áp trên cổ họng mình, đậu xanh rau muống nhà nó, gặp phải cướp đường… Không đúng, lại đậu xanh rau muốn lần nữa, tên này là nữ nhân, tám chín phần mười chính là nữ tử bị ma giáo truy nã.

Lâm Phiền do dự, chủy thủ cắm lên đùi Lâm Phiền, Lâm Phiền muốn hét liền bị thư sinh lấy tay ngăn miệng, thư sinh nói:

– Đừng hô loạn, nếu không đừng trách ta không khách khí. Hiểu chưa?

Lâm Phiền gật đầu, tay trái thư sinh lấy ra một viên đan dược, vê thành phấn rơi xuống đùi Lâm Phiền ngay trên vết thương, máu lập tức ngừng chảy. Thư sinh nói:

– Đi.

Binh lính không khách khí không kính ngữ, cũng không có bất kỳ bá đạo nào, chỉ là làm theo phép, Lúc này có một tiếng hô bên đường truyền đến:

– Phụng lệnh tướng quân, hôm nay phong quan.

Nhìn ngoài cửa sổ, một con ngựa xuất hiện trên đường cái, một tên lính mặt cầm xí, một bên phi ngựa một tên hò hét.

Thực khách trên lầu hai lên tiếng nghị luận:

– Bắt gian tế?

– Trấn Thiên Quan làm gì có gian tế, hẳn là giang dương đại đạo.

– Nhìn mặt mày nử tử kia thanh tú, không thể nào đâu.

– Trụ trì Thiên Long tự ở quan ngoại cũng phật quan đây mặt, ai biết được lại là một tên dâm tặc, đã làm hỏng biết bao nử tử đàng hoàng trong sạch? Người không thể xét vẻ bề ngoài. Bất quá lần trước hắn bị tập nã tại Trấn Thiên Quan cũng không có phong quan. Xem ra nàng này có nhiều điều bất thường.

Lâm Phiền nhìn chữ cấm trong lòng bàn tay mà âm thầm kêu khổ. Cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này chỉ cấm có hai canh giờ, thần thông không thể nào sử dụng được, dựa theo Tây Môn Suất nói, sau hai canh giờ thì tài năng lại về, về phần tại sao? Đây là thông qua tính toán có công thức… Tây Môn Suất cũng không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ quen thuộc cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này thôi, cũng không biết được nguyên lý của nó.

Phong quan kiểu này, một khi hai canh giờ trôi qua, đệ tử ma giáo tại Trấn Thiên Quan thông qua pháp trận lập tức biết có hai gã người tu chân đang ở trong quan nội, phiền toái rồi. A? Nghĩ một chút… cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này chính là bí pháp của ma giáo, tám chín phần mười cô gái này là người của ma giáo rồi. Đúng rồi, thôi diễn một chút, cô gái này mưu toan lợi dụng Điên Đảo Càn Khôn thuật để tiến vào quan nội, rời đi Tây Châu, mà ma giáo tiếp báo, lập tức phong quan, rồi sau đó đệ tử khác liền tiềm phục tại quan ngoại vây quanh Trấn Thiên Quan, làm cho cô gái này không thể chạy thoát được.

Tại sao lại phải tập nã cô gái này? Lâm Phiền chỉ có thể suy đoán một hai phần mười, cách quản lý của ma giáo cũng là dùng pháp gia lý niệm, giáo pháp sâm nghiêm, từ Ma quân cho tới môn nhân đều bị giáo pháp ước thúc, cho nên đệ tử ma giáo làm trái với giáo quy sẽ lập tức bỏ trốn, bởi vì bọn họ biết hành vi của mình không có khả năng được đặc xá. Những đệ tử lẩn trốn này rơi vào đường cùng sẽ gia nhập tà phái ở tuyệt địa mênh mông, một phần lớn khác sẽ lựa chọn rời khỏi phạm vi thế lực của ma giáo ở tây Châu, trở thành tán nhân. Thông thường mà nói, ma giáo chỉ biết tập nã đệ tử phản giáo, sẽ không liên lạc chính đạo tập nã, ma giáo có những tiểu đội chuyên môn đuổi giết những người này. Mà có thể làm cho ma giáo vận dụng lực lượng dân gian, phong quan tìm kiếm thì thân phận dĩ nhiên rất bất thường, hoặc là người có tu vi cao thâm, hoặc là mang theo trọng tội, hoặc chính là đánh cắp chí bảo ma giáo.

Tây Môn Suất tuy đánh cắp Khấp Huyết kiếm nhưng bởi vì hắn là đệ tử duy nhất của Ma quân đời trước, phẩm hạnh cũng nằm trong vi chuẩn giáo quy ma giáo, cho nên ma giáo cũng không dùng toàn bộ các châu tập nã hắn, thậm chí là không hướng về hắn nhiều lắm.

– Cái này nên làm thế nào cho phải.

Một thanh âm xuất hiện ở bên cạnh Lâm Phiền, Lâm Phiền hướng về phía ngoài bình phong xem xét, đây là một thư sinh tướng mạo thanh tú tuấn mỹ, thư sinh quay đầu lại thấy Lâm Phiền liền thi lễ:

– Công tử thứ lỗi… Xin hỏi công tử có chứng từ qua cửa quan không?

– Có!

Lâm Phiền gật đầu, người bình thường đi qua quan không chứng từ, có thể tự do xuất nhập quan, nhưng vận chuyển hàng hóa lại cần chứng từ, cái này là vì thu nhập từ thuế đấy. Tây Môn Suất quen đường quen lối, chứng từ qua quan đều đã chuẩn bị xong từ sớm. Bất quá phong quan như vậy, chứng từ cũng không hữu dụng.

Thư sinh gật gật đầu nói:

– Quấy rầy công tử, thứ lỗi.

– Ừm.

Lâm Phiền gật đầu lễ phép đáp lại, sau đó không để ý tới nữa, bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Phiền và Tây Môn Suất quay về chỗ xe ngựa, Tây Môn Suất vẫn giữ nét mặt khó chịu, Lâm Phiền nói:

– Bàn chính sự, làm sao đây? Ta là đệ tử danh môn chính phái, không thể để cho người ta biết ta đi chung với kẻ xấu đang bị ma giáo truy nã được.

Tây Môn Suất nhíu mày:

– Không ổn lắm, người tà phái muốn nhập quan thì có thể đi xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, bất quá bên trong Thập Vạn Đại Sơn lại có yêu vật hoành hành, có chút nguy hiểm. Mặt khác có thể xông qua ma sơn, cái này tất nhiên là không thể xông. Mà Trấn Thiên Quan có pháp trận của ma giáo, cái pháp trận này sẽ không đả thương người, nhưng nếu là người tu chân thì sẽ bị chủ trận phát giác. Ta rời khỏi Tây Châu đều là thông qua Điên Đảo Càn Khôn thuật để qua Trấn Thiên Quan. Không ngờ được hôm nay lại phong quan.

Lâm Phiền trầm ngâm:

– Biện pháp duy nhất chính là chúng ta trong vòng một canh giờ trợ giúp ma giáo bắt được cô nương trên bức họa, như vậy mới có cơ hội qua quan.

– Hừ, ta tại sao phải giúp ma giáo?

Tây Môn Suất hỏi lại một câu:

– Sợ hắn làm chi, cùng lắm thì trực tiếp vượt qua.

Tây Môn Suất chính là lo lắng cho Lâm Phiền, mình còn có một chút khả năng có thể xông ra, nhưng Lâm Phiền tám chín phần mười sẽ bị chặn lại. Không có Lâm Phiền hỗ trợ sẽ không có người kiềm chế đám đệ tử phục thị Tử Đồng môn bên cạnh con yêu hồ kia.

Lâm Phiền chỉ tay:

– Ây? Con ngựa kia làm sao có thể xuất quan?

Tây Môn Suất nhìn vài chiếc xe ngựa trải qua kiểm tra sau đó ly khai quan ải, nói:

– Ta đi nghe ngóng một chút.

Rất nhanh, Tây Môn Suất trở lại, cao hứng nói:

– Phong quan chỉ phong người đi đường, không phong hàng. Chúng ta có chứng từ, có thể vượt qua kiểm tra.

Lâm Phiền nghi vấn:

– Không phải phong quan sao?

– Tây Châu chính là pháp gia chi địa, người đi đường không cần hao phí thông hành cũng có thể tự do xuất quan, nhưng đối với thương nhân, phong quan một ngày sẽ có tổn thất rất lớn. Trừ khi tình thế có địch, nếu không thì thương gia có thể qua quan.

Lâm Phiền khinh bỉ nói:

– Nguyên lai là ngươi không biết?

– Ta làm sao biết rõ chứ? Ta chỉ có một lần đi tiểu Đông Châu.

Tây Môn Suất nói:

– Lúc ấy ta cải trang thành một thư sinh cưỡi xe ngựa thương gia xuất quan đấy.

Nói đến đây, thư sinh lúc nãy ở tửu lâu đến trước xe ngựa nói:

– Hai vị hữu lễ.

Tây Môn Suất bất động, Lâm Phiền khách khí chắp tay trả lễ, thư sinh hỏi:

– Gia phụ bị bệnh nặng, có thể thỉnh công tử mang tiểu sinh xuất quan được không?

Nói xong liền lấy ra một cái kim nguyên bảo.

– Mong hai vị đồng ý, gia phụ muốn gặp mặt tiểu sinh lần cuối cùng.

Tây Môn Suất có chút hồ nghi, bất quá đây là muốn xuất quan, không phải nhập quan, hẳn không phải là người mà ma giáo đang truy nã, nhìn Lâm Phiền một chút, tên này chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, người chính đạo… Quả nhiên Lâm Phiền nói:

– Nguyên bảo không dám thu, mời công tử.

Trăm thiện lấy lễ nghĩa làm đầu, đương nhiên tạo cơ hội thuận lợi rồi.

Tây Môn Suất đánh xe, Lâm Phiền ngồi sau lưng, thư sinh ngồi bên cạnh Lâm Phiền, nhìn xuống hàng hóa trong xe ngựa. Lâm Phiền nói:

– Đi thôi.

Sớm muộn mình cũng sẽ đánh thằng nhãi này một trận, Tây Môn Suất nghe không quen cái khẩu khí hò hét của Lâm Phiền, nhưng hắn cũng bắt đầu đuổi ngựa đi, xe ngựa chậm rãi hướng về phía quan khẩu mà đi. Lúc này thư sinh rất hữu hảo…

Không, chính xác phải nói là quá hữu hảo, tay phải khoát lên vai Lâm Phiền, duỗi tay trái ra tựa hồ như ôm cổ Lâm Phiền, thư sinh phát ra âm thanh nhẹ nhàng nữ tính:

– Không xuất quan, chuyển hướng Tây Châu.

Lâm Phiền nhẹ cúi đầu, một thanh chủy thủ áp trên cổ họng mình, đậu xanh rau muống nhà nó, gặp phải cướp đường… Không đúng, lại đậu xanh rau muốn lần nữa, tên này là nữ nhân, tám chín phần mười chính là nữ tử bị ma giáo truy nã.

Lâm Phiền do dự, chủy thủ cắm lên đùi Lâm Phiền, Lâm Phiền muốn hét liền bị thư sinh lấy tay ngăn miệng, thư sinh nói:

– Đừng hô loạn, nếu không đừng trách ta không khách khí. Hiểu chưa?

Lâm Phiền gật đầu, tay trái thư sinh lấy ra một viên đan dược, vê thành phấn rơi xuống đùi Lâm Phiền ngay trên vết thương, máu lập tức ngừng chảy. Thư sinh nói:

– Đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN