Tối Tiên Du (Dịch) - Binh bất chiến tắc nguy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tối Tiên Du (Dịch)


Binh bất chiến tắc nguy



Thiên Vũ chân nhân nghe Lâm Phiền giới thiệu, nhìn tàn cuộc trên bàn cười, Tông chủ cùng môn đồ đều chơi gian trên bàn cờ, cũng tốt, nàng một mực lo lắng nếu như lại xuất hiện thêm một lần tà đạo đại chiến, tà nhân quỷ kế đa đoan, chính đạo cổ hủ chắc chắn sẽ ăn nhiều thiệt thòi lớn, có vài tên đệ tử giảo hoạt như thế này cũng không phải là chuyện xấu. Nàng tin tưởng Tông chủ có chừng mực, biết rõ phải dạy bảo Lâm Phiền ra sao, cái gì là âm hiểm, cái gì là trí. Thiên Vũ chân nhân hỏi:

– Lâm Phiền, ngươi có suy nghĩ gì?

Lâm Phiền trả lời:

– Tây Môn Suất túy ông ý không tại rượu.

– Hửm?

Thiên Vũ chân nhân cười hỏi:

– Làm sao thấy được?

– Tây Môn Suất là ai, ma giáo lại là người nào, tại Tây Châu là địa bàn của ma giáo, Khấp Huyết kiếm của Tây Môn Suất không bị ma giáo lấy đi, ngược lại bị Tử Đồng môn trộm mất, đây đích thị là một lời nói dối.

Lâm Phiền nói:

– Nhưng cũng có thể khẳng định một điều, Bách Nhãn Ma Quân đang giữ đồ vật mà Tây Môn Suất muốn, hắn nối dối ta có lẽ cũng có nguyên nhân, thứ này Vân Thanh môn chúng ta hoặc ta có thể cũng cần.

– Không thể tưởng được Chính Nhất tông cũng có đệ tử tỏa sáng đến vậy đấy.

Thiên Vũ chân nhân gật đầu:

– Không sai, ta nghĩ rằng Tây Môn Suất đang nhắm đến trọng bảo của Tử Đồng môn, Lôi Vân Hổ Phách. Bách Nhãn Ma Quân vốn là đệ tử tinh anh của Lôi Sơn Nam Châu, nhưng hắn tâm thuật bất chánh, bởi vì oán hận tông chủ trách phạt, tại một lần tông chủ ra ngoài làm việc, hắn liền đánh lén tông chủ, cướp lấy Lôi Vân Hổ Phách, rồi tìm đến tuyệt địa mênh mông làm chỗ dựa, sau đó được Tử Đồng môn thu lưu. Tông chủ Lôi Sơn tông cũng không phải là người bình thường, trước lúc chết đã bố trí một đạo cấm chế trên Lôi Vân Hổ Phách, thành thử trăm năm qua Bách Nhãn Ma Quân không cách nào có thể luyện hóa được Lôi Vân Hổ Phách.

Lâm Phiền hỏi:

– Lôi Vân Hổ Phách?

– Ừm, hổ phách này sinh ra diệu dụng rất tốt, một khi khu động hổ phách thì có thể xuất ra lôi quyết uy lực vô cùng. Lôi Vân Hổ Phách dùng cho một người thì quá mức xa xỉ, vật này chính là trận thế chi bảo, có thể làm cho trận thế lôi điện tăng lên uy lực vô cùng. Không chỉ có tà phái, mà ngay cả chính đạo cùng ma giáo cũng đều có ý đồ với vật này. Tây Môn Suất trộm Khấp Huyết kiếm, lại có chủ ý với Lôi Vân Hổ Phách, xem ra Tây Môn Suất muốn bày trận khai sơn.

Thiên Ma Khấp Huyết trận, cộng thêm Lôi Vân Hổ Phách làm phụ trợ, ma giáo đến cũng phải kiêng kị ba phần. Tây Môn Suất có thể tìm một đỉnh núi để khai sơn lập phái. Dừng… Vốn cảm thấy Tây Môn Suất tuy vô sỉ nhưng vẫn có chút dáng vẻ phiêu dật, không nghĩ tới tên này vẫn còn tục khí như vậy. Khai sơn lập phái có cái gì tốt chứ, nhiều đệ tử muốn xen vào, quá nhàm chán.

Thiên Vũ chân nhân nói:

-Tuyệt địa mênh mông không phải là Cửu Lang sơn mạch, tà nhân chồng chất, quỷ kế đa đoan, thực lực cường đại, đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông lịch lãm, mười người chỉ còn hai ba.

Lâm Phiền nói:

– Ý của chưởng môn là không ngăn cản ta đi?

– Đúng, người Chính Nhất tông phỏng chừng có bao nhiêu cố kỵ đến ý tứ của chưởng môn chứ?

Trong lời nói của Thiên Vũ chân nhân có điểm khó chịu, cái này cũng không thể trách nàng. Tông chủ Chính Nhất tông lừa đan dược giúp Lâm Phiền Trúc Cơ, nói sẽ mở rộng thu môn đồ, kết quả là người ta lại không làm theo. Thiên Vũ chân nhân tính sổ, Tông chủ lợn chết không sợ nước sôi đàm đạo, đan dược dù sao cũng đã ăn rồi, đệ tử chậm rãi thu nạp, ngươi muốn đánh liền đánh một trận đi.

Thiên Vũ chân nhân lập tức biết mình đã nói sai lời, Tông chủ dù sao cũng là sư huynh của mình, mình có thể châm chọc, Lâm Phiền là vãn bối, không thể nói như vậy được. Thiên Vũ chân nhân ho khan một tiếng:

– Muốn đi thì đi thôi.

– Vâng.

– Được rồi.

Thiên Vũ chân nhân rời đi, vì cái gì mà nàng muốn Lâm Phiền đi mạo hiểm? Bởi vì căn cứ vào phi kiếm truyền thư của ma giáo, tuyệt địa mênh mông trong vòng mấy chục năm đổ lại sẽ xuất hiện biến cố, không chừng sẽ dẫn đến hồi tà đạo đại chiến lần nữa. Không chỉ có Lâm Phiền, Thiên Vũ chân nhân còn muốn phân công đệ tử trẻ tuổi tiến hành lịch lãm. Trước mắt đang liên lạc với tất cả các danh môn chính phái, chuẩn bị tiến hành đại hội luận võ, làm cho đệ tử thế hệ mới có thêm chút ít thực chiến, quan sát sở trường của người khác, xem lại chỗ thiếu hụt của bản thân. Người chính đạo phần nhiều muốn cầu trường sinh, thanh tâm quả dục, không có bao nhiêu tâm ý tranh cường háo thắng. Cái này vào lúc bình yên là chuyện tốt, nhưng vào lúc nguy nan lại là chuyện xấu.

Binh bất chiến tắc nguy!

Ngôi đình cách chân núi bảy dặm, Tây Môn Suất nhìn trái nhìn phải Lâm Phiền, Lâm Phiền nói:

– Ta mặc đẹp lắm à.

– Cút!

Tây Môn Suất cước đạp cổ kiếm mà bay lên, Lâm Phiền triệu hồi một cây trúc kiếm để giá thừa, Tây Môn Suất hỏi:

– Lá bùa cùng bút lông của ngươi đâu?

Lâm Phiền xuất hành lần này mặc đạo bào lục sắc, sau lưng nghiêng một bao vải bao lấy Bảo Đao Lục Ngọc, trong ngực tối đa chỉ có vài miếng vàng lá cùng bạc vụn, ngoài ra không còn vật gì khác.

Lâm Phiền nhe răng cười:

– Một năm rồi, dù sao cũng phải có chút tiến triển.

– À.

Tây Môn Suất nói:

– Ta rất chờ mong… thanh đao kia là bảo vật trong Cửu Lang sơn mạch à?

– Nói bậy, Cửu Lang sơn mạch căn bản không có bảo vật xuất thế.

– Ha ha.

Tây Môn Suất cũng không nói ra:

– Luyện hóa rồi à?

– Ta nói này, ngươi mắc mớ gì xét nét vậy chớ, đúng rồi, chưởng môn của ta có giao cho ngươi một phong thư.

– …

Tây Môn Suất tiếp nhận thư tín mở ra xem, phía trên đại khái ý là, ngươi mời người của chúng ta đi tuyệt địa mênh mông, ta chấp nhận, nhưng nếu ngươi hại người của chúng ta, Vân Thanh môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tây Môn Suất khinh thường:

– Thiên Vũ chân nhân cũng là một đại tông sư, thế quái nào lại xem nhẹ người ma giáo vậy.

Tây Môn Suất một mực dùng thân phận người ma giáo, hắn dù sao cũng là quan môn đệ tử của Ma quân đời trước, có đảm lược để nói vậy. Chuyện ma giáo một mực phản đối thân phận của Tây Môn Suất là thật, nhưng vẫn niệm tình lúc ấy khu trục Ma quân có chút không hợp giáo quy, bất quá chưởng môn Vân Thanh môn đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ có đuổi giết đấy.

Tây Môn Suất nói:

– Chúng ta trước hết hướng về phía tiểu Đông Châu, đến Đông Châu, sau đó chuyển hướng tây nam đến Vân Châu, vượt qua Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn rồi đến Tây Châu.

– Thập Vạn Đại Sơn?

Lâm Phiền nghi hoặc, Thập vạn Đại Sơn ở Vân Châu, Trung Châu cùng Nam Châu tạo nên khu vực tam giác, diện tích cực lớn, bên trong có tồn tại Độc Long giáo thần bí không chính không tà, Sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn càng có nhiều yêu vật, cũng một trong các cấm địa mà Vân Thanh môn quy định, đệ tử được giao trách nhiệm chưa được sự cho phép của chưởng môn thì không được phép bén mảng tới Thập Vạn Đại Sơn. Không chỉ có Vân Thanh môn, ma giáo cũng có quy định này, Lâm Phiền nói:

– Vì sao phải bay quanh Thập Vạn Đại Sơn?

– Bái phỏng một vị cố nhân.

Tây Môn Suất nói:

– Ta vốn định tìm đệ nhất cao thủ của môn phái ngươi, không hiểu sao hắn lại một mực bế quan.

Lâm Phiền biết rõ người mà Tây Môn Suất nói chính là Cổ Nham, hỏi lại:

– Đệ nhất cao thủ?

– Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, tất cả các danh môn đại phái cùng ma giáo đang thương thảo cử hành một lần đại hội luận võ của các cao thủ trẻ tuổi, Thượng Cửu Cung ma giáo Tầm Long cung vốn là tai mắt của ma giáo, bọn họ có pháp môn đặc biệt khống chế phi kiếm, tốc độ cực kỳ tốt, am hiểu tình báo thám thính, tháng trước bọn họ đệ trình một phần ghi chép cho Ma quân, trên đó liệt kê tất cả các cao thủ trẻ tuổi của tất cả cách danh môn chính phái cùng Thượng Cửu Cung. Tên Cổ Nham kia cũng là cao thủ trẻ tuổi của môn phái ngươi.

Lâm Phiền hứng thú hỏi:

– Ta thì sao?

– Ngươi ấy à?

Tây Môn Suất khinh bỉ nhìn Lâm Phiền đáp:

– Cuối cùng làm ra bát đại cao thủ, Cổ Nham bài danh thứ bảy, cũng coi như Vân Thanh môn các ngươi có chút mặt mũi đấy.

– Cắt, bài danh ma giáo thì sao?

Lâm Phiền khinh thường nói:

– Nếu nói vậy thì cao thủ trẻ tuổi cùng so với cao thủ thế hệ trước được hay không?

Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền:

– Điểm thứ nhất của ngươi ta đồng ý, ma giáo bây giờ là do soán vị mà đoạt được, căn bản không có tư cách bài danh. Nhưng điểm thứ hai thì… cao thủ là cao thủ, dù cho tuổi còn trẻ. Có thể nói Cổ Nham của môn phái ngươi, tuy không phải là đối thủ của đám trưởng lão bất tử Ẩn Tiên tông, tất cả các tông chủ hoặc là trưởng môn của ngươi, Vân Thanh môn so với Cổ Nham cổ hơn rất nhiều, nhưng có thể trở thành đối thủ của hắn bất quá không tới một hai phần mười. Cổ Nham như bình minh mà bọn họ như hoàng hôn phía tây, không tới mười năm, Cổ Nham có đủ tư cách khai sơn lập phái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN