Tối Tiên Du (Dịch) - Chính Nhất tông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tối Tiên Du (Dịch)


Chính Nhất tông



Lâm Phiền đẩy Tông chủ sang một bện, Tông chủ cũng không có ý kiến gì, cầm lấy chén nước của Lâm Phiền uống một ngụm hỏi:

– Lâm Phiền, tích cốc tiến triển như thế nào rồi?

– Không có tiến triển.

Lâm Phiền trả lời.

– Đã ba tháng rồi, tại sao lại không có tiến triển?

Tông chủ bất mãn hỏi.

Lâm Phiền lấy một hộp cơm từ hành lý ra, bên trong là lá sen bọc gạo nếp gà, lá sen vừa mở, hương thơm bay bốn phía. Lâm Phiền hỏi:

– Thấy được nó, ta quyết định tạm thời không tích cốc nữa.

Tông chủ nuốt nước miếng một cái, kiên nhân nói:

– Lâm Phiền, ngươi bây giờ là Trúc Cơ kỳ, phải hấp thụ thiên địa linh khí, lịch lãm nhiều hơn. Ngũ cốc là hoa màu, có thể khiến chân khí thanh thuần, mà tích cốc có thể…

Lâm Phiền quay đầu nỏi:

– Ngươi muốn ăn không? Ta còn ba phần này.

– …

Tông chủ đưa tay:

– Đưa đây.

Lão đạo lắc đầu:

– Ta nói này, Chính Nhất tông các ngươi có thể đứng đắn một chút được hay không. Lão đạo ta thiên tư thông thường, không cách nào tiến thêm một bước nữa. Hai người các ngươi lại khác, căn cốt, tư chất đều dẫn đầu, tích cốc chính là trọng yếu trong luyện khí tu chân, thoát ly phàm tục. Đặc biệt là ngươi đấy Lâm Phiền, ngươi còn đang Trúc Cơ kỳ, trụ cột không vững thì ảnh hưởng cả đời. Ngươi nhìn ngươi xem, ngộ tính cao, lại bàng môn tả đạo. Kêu ngươi tích cốc, ngươi đi ăn trộm. Kêu ngươi sáng sớm hấp thụ thiên địa linh khí, ngươi lại đi ngủ nướng. Kêu ngươi thanh tâm quả dục, ngươi… Gạo nếp gà này bán ở Vương Gia thôn hử?

– Trương lão muốn thưởng thức không.

Lâm Phiền lại móc ra một bao lá sen bọc gạo nếp gà.

Trương lão nhận lấy gạo nếp gà rồi mở ra, trong nội tâm bỗng chốc cảm khái:

– Một trăm năm trước, ta giống như Lâm Phiền bây giờ, ra ngoài trừ quỷ, đi qua Vương Gia thôn. Tại Vương Gia thôn ta có quen một cô gái, làm chậm trễ hành trình, gây nên hậu quả xấu. Ta bị trách phạt khổ dịch mười năm, nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện. Suốt ba ngày ở Vương Gia thôn, ta thích ăn nhất chính là món gạo nếp gà này.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

– Mười năm sau, lão có đi tìm tiểu cô nương kia không?

– Sớm đã là vợ người ta rồi.

Trương lão cảm khái nói:

– Cả ngày đều ăn gạo nếp gà thì ngán vô cùng. Lâm Phiền, nam nhân có thể độc thân cả đời, nhưng phải oanh oanh liệt liệt yêu thương một phen.

– Oa! Trương lão, lão ở cái tuổi này rồi mà còn tà tâm chưa chết?

Lâm Phiền duỗi ngón tay cái ra tán thưởng.

Tông chủ bấm ngón tay tính một hồi:

– Tử trúc lâm năm sau mở cửa, Lâm Phiền, ngươi vừa vặn có thể thông qua.

– Tông chủ, người không lẽ không có ý gì sao?

Tử Trúc lâm là một tông của Vân Thanh môn, toàn bộ đều là nữ nhân, tông chủ Diệt Tuyệt chân nhân tu vi cao thâm, để tránh chuyện nam nữ sinh tình, nhiễu loạn tu vi, Tử Trúc lâm trở thành cấm địa của Vân Thanh môn, các nàng có thể đi ra, nhưng người ngoài không được bước vào. Mỗi năm năm một lần, nam thanh nữ tú có thể cùng nhau gặp gỡ, nếu cảm thấy ưng ý, liền có thể đi báo chưởng môn, kết hợp song tu. Vân Thanh môn không cấm chuyện kết hôn sinh con.

Ngoại trừ Tử Trúc lâm, Vân Thanh môn còn có Thiên Hành tông, là tông phái có nhân số nhiều nhất. Ẩn Tiên tông, nơi cung phụng các vị trưởng lão, cũng là một trong các cấm địa. Ngoài ra còn có sáu tông một cốc, tu hành đặc sắc, nếu không có việc thì không được lai vãng.

Chính Nhất tông là tông phái có nhân số ít nhất, tổng cộng chỉ có ba người, Lâm Phiền, Tông chủ cùng Trương lão. Tông phái này là do truyền công trưởng lão sáng lập, chủ yếu là dùng phù chú và đạo pháp. Đáng tiếc truyền công trưởng lão ấy chỉ thu nhận được duy nhất một môn đồ là Tông chủ thì đã phi thăng rồi. Tông chủ này bình thường lười biếng, tuy nhiên thiên phú cực cao, nhưng lại tham ăn biếng làm, chỉ riêng việc sáu mươi năm qua hắn còn chưa hoàn toàn tích cốc thì cũng đủ hiểu tính cách của hắn rồi. Sáu mươi năm qua, Chính Nhất tông chỉ thu nhận một mình Lâm Phiền. Đến khi vào tông, cũng không dạy bảo cái gì cả, chỉ cho Lâm Phiền quyền hạn tiến vào Tàng thư các, tự mình lật sách tự mình học, không hiểu thì hỏi lại. Bình thường cũng không hỏi han Lâm Phiền học cái gì, cho đến khi Lâm Phiền bắt đầu Trúc Cơ thì mới ngẫu nhiên quan tâm hỏi vài câu.

Có người nói hắn là ngoại tộc Vân Thanh môn, hắn chỉ cười không đáp, Lâm Phiền hỏi:

– Tại sao ta lại có một tông chủ lười biếng như ngươi vậy nhỉ?

Tông chủ trả lời:

– Tu tiên vốn là nghịch thiên cải mệnh, không thể nào cưỡng cầu được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Duy chỉ có Trương lão là trưởng lão của Chính Nhất tông là nhìn thấu triệt, lão nói cho Lâm Phiền biết, thiên hạ có mười hai châu với vô số tu chân môn lớn nhỏ, tổ sư khai phái những môn phái này chưa hẳn có căn cốt thượng thừa, cũng chưa hẳn có thiên tư trác tuyệt. Nhưng có một điểm phải tất yếu phải thượng thừa, đó chính là ngộ tính. Ngộ tính phải là tiên thiên, nhưng tông chủ không nghĩ như vậy, hắn cho rằng ngộ tính cũng có thể hậu thiên bồi dưỡng mà thành. Tử bối kiếm quyết đạo pháp, chỉ có thể lấy được từ truyền thừa của tổ tiên, khiến cho Lâm Phiền tự mình lãnh hội, chính là rèn luyện hậu thiên ngộ tính của Lâm Phiền.

Trương lão cuối cùng bổ sung thêm một câu:

– Cũng không ngoại trừ là do hắn thật sự lười.

Không biết có thật hay không do lười mà hắn không quản, nhưng trong lúc Trúc Cơ, Tông chủ phi thường quan tâm tới tiến triển của Lâm Phiền, còn không tiếc đi đại điện chưởng môn pha trà hết hai ngày, cuối cùng đáp ứng với trưởng môn sẽ thu nhiều môn đồ, lúc này mới đổi được một khỏa đan dược trợ giúp Lâm Phiền Trúc Cơ. Ngoại trừ viên đan dược kia, Lâm Phiền khi Trúc Cơ không hề có ngoại lực can thiệp vào, hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Cho nên thái độ đối với gạo nếp gà, hắn cũng bình tĩnh. Mọi người đều có tạo hóa riêng của mình.

– Xem cờ.

Lâm Phiền ra tay.

Tông chủ hỏi:

– Trúc Cơ thế nào?

Trúc Cơ trăm ngày, hiện chỉ còn lại mười ngày cuối cùng.

Lâm Phiền nhìn bàn cờ trả lời:

– Có thể bắt đầu rồi.

– Cái gì gọi là có thể bắt đầu?

Tông chủ có phần bất mãn.

– Hạt sen có thể ngưng tụ chân khí rồi, bất quá khi Trúc Cơ lại tiêu hao chân khí quá lớn, hôm qua ta lại gấp gáp chạy đi, tối hôm qua lại cùng lão quỷ so chiêu. Bây giờ cảm giác có chút hư thoát, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa.

Tông chủ mừng rỡ:

– Cái này lại là chuyện tốt, trụ cột càng kiên cố, càng phải tiêu tốn nhiều chân khí, thì trụ cột của ngươi lại càng vững chắc. Ngươi phải chăm chỉ luyện khí, hằng ngày hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, linh khí của thiên địa…

– Tông chủ, ngày hôm qua nếu không phải ta chơi gian thì hiện tại đã đứng trước diêm vương điện rồi đấy. Cái này không phải là chuyện tốt đâu, mà cái này nên gọi là tang sự đó.

Lâm Phiền uốn nắn.

Tông chủ phất tay:

– Không thể như vậy được đâu, ngươi âm đức không đủ, tu vi cũng không đủ nốt, không có khả năng nhanh như vậy lại đến được địa phủ.

Lâm Phiền phát điên:

– Không ngờ ngươi lại không lo lắng cho ta?

– Đạo pháp tùy tâm, tất cả đều là tạo hóa.

Tông chủ nhắm mắt cao thâm nói:

– Tưởng nhớ, cũng là một loại tạo hóa.

Lâm Phiền không hề thưởng thức mấy cái loại ý nghĩa này, hỏi lại:

– Nếu đã như vậy, tại sao ta lại phải thức khuya dậy sớm, còn phải tích cốc chớ? Ngươi còn đi mượn đan dược cho ta Trúc Cơ? Chẳng phải tất cả đều là tạo hóa sao?

– Cái này… vấn đề này…

Tông chủ nghĩ một lát:

– Trương lão, ngươi nghĩ xem là sao ấy nhỉ?

– Xem cái rắm, rõ ràng là ngươi thiên phú hơn người, vậy mà lại vô cùng lười biếng. Ta nói tiểu tam nhà ngươi, ngươi dù cho chỉ có ba phần cố gắng của chưởng môn thôi thì bây giờ ngươi đã là chưởng môn rồi.

Trương lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn sang Lâm Phiền:

– Trò giỏi hơn thầy, tính tình của hắn hiện tại so với ngươi còn tốt hơn ấy. May mắn là Lâm Phiền chăm chỉ, cho tới bây giờ mới đạt tiểu thành.

Tông chủ lơ đễn cười, nói:

– Sau trăm ngày Trúc Cơ chính là Luyện Cơ, quá trình này dài ngắn ra sao đều phải xem thiên phú của ngươi. Khi nào hạt sen nở hoa thì mới coi như là chấm dứt Luyện Cơ.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

– Tông chủ, muốn ngự kiếm phi hành thì phải đạt đến trình độ nào?

– Nguyên Anh.

Tông chủ giới thiệu:

– Ngươi bây giờ hướng tới ngự kiếm phi hành cũng không cần nghĩ quá nhiều. Muốn ngự kiếm phi hành thì đầu tiên là phải có một thanh kiếm. Không phải đồng nát sắt vụn gì cũng có thể gọi là kiếm, phải chọn ra nguyên liệu có linh khí thì mới có thể tiến hành luyện hóa. Đầm nước trong núi băng có hàn thiết đấy, chỉ cần ngươi có thể lấy được một khối, luyện kiếm thành hình thì có thể ngự khiếm mà bay rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN