Tối Tiên Du (Dịch) - Có việc không nên làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Tối Tiên Du (Dịch)


Có việc không nên làm



– Bách Nhãn Ma Quân?

Tây Môn Suất quay đầu lại liền trông thấy một mảng tử vân di động rất nhanh hướng về phía Thúy Lục cốc, hắn lập tức kinh hãi, khống chế vòng Càn Khôn bỏ chạy.

Ba người không một chút do dự, lập tức chạy thục mạng, Bách Nhãn Ma Quân đáp xuống Thúy Lục cốc, thê lương nổi giận gầm lên một tiếng, tử vân trên đỉnh đầu lập tức truy kích bốn người, tử vân duỗi ra thành một cái đại thủ hướng về phía bốn người đang phi hành sát mặt đất mà chộp tới.

Lâm Phiền chạy đầu tiên, chậm rãi bị ba tên kia đuổi theo, hắn đã sử dụng hai lần pháp thuật Súc thiên tiểu địa, tuy cự ly không xa nhưng lại tiêu hao chân khí rất lớn nên không dám dùng tiếp, chỉ có thể khống chế trúc kiếm chạy trối chết. Mà tốc độ của Trương Thông Uyên là nhanh nhất, hắn ngự kiếm phi hành, hoàn toàn đem tốc độ của Bạch Hồng kiếm phát huy đến cực hạn. Tiếp theo chính là Tây Môn Suất khống chế vòng Càn Khôn, cuối cùng là Tuyệt Sắc.

– Trả mạng ái thê ta!!!

Một thanh âm truy kích đến, hiển nhiên là người ta đang rất tức giận.

Tuyệt Sắc hô to:

– Lão bà ngươi không chết, đang ở trong phòng đấy, tìm tiếp đi.

Đại thủ tử vân chụp tới Tuyệt Sắc, Tuyệt Sắc kinh hãi:

– Ta chỉ đùa một chút mà, thi thể lão bà nhà ngươi đang trên tay tiểu đạo sĩ đằng kia.

Đại thủ phát ra một đạo thiểm điện tử sắc bổ về phía Lâm Phiền, Lâm Phiền vung đậu thành binh, phân thân tiếp được tia chớp liền bị tạc nát bấy, Tây Môn Suất đã chạy ngang với Lâm Phiền nói:

– Bách Nhãn Ma Quân chỉ sợ đã luyện thành phân thân đại pháp, tự cầu nhiều phúc đi.

Chỉ có sau khi viên mãn Nguyên Anh mới có thể tu hành được phân thân thuật, cái này không phải chướng nhãn pháp mà chân chính là một cái phân thân. Bách Nhãn Ma Quân có lẽ đã nhập cảnh giới tiểu thừa, lại là nhất đại tông sư một phái, pháp bảo pháp thuật tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không phải người mà bốn người bọn họ có thể địch được. Phân thân chưa hẳn đã có tướng mạo của Bách Nhãn Ma Quân, xem ra phiến tử vân kia chính là phân thân của tên này rồi.

– Tách ra chạy!

Trương Thông Uyên chạy nhanh nhất, nhưng vẫn nhắc nhở một câu, tuy nhìn ba người này không vừa mắt, thậm chí là còn cướp đồ của mình, nhưng mình cũng không muốn thấy bọn họ chết chỗ này.

Lâm Phiền tay trái nắm lấy thi thể yêu hồ, hận mình không có túi Càn Khôn để ném cái của nợ này vào, nói đi cũng phải nói lại, nếu có túi Càn Khôn rồi thì mình cần gì năm cái quỷ này không tha?

Tây Môn Suất tối trầm ổn:

– Tiến tới môn phái tà phái, dẫn phát pháp trận ngăn địch.

Cái này thật sự là không có biện pháp nào mà, xông vào phạm vi pháp trận của tà phái rồi sau đó dẫn phát pháp trận, tử vân mạnh nhất nhất định sẽ bị pháp trận đả kích đầu tiên. Bất quá, loại biện pháp này chín phần mười sẽ đem mình tự xử đấy, pháp trận hộ môn không phải là thứ mà một người bình thường có thể ngăn cản được, đã có thể ngăn cản tử vân thì chuyện diệt bốn người cũng chỉ là tiện tay thôi.

– Tự cầu nhiều phúc, bần tăng đi đây.

Tuyệt Sắc đột nhiên nhất chuyển, một cái kim chung hộ pháp xuất hiện ngăn chặn một trảo của đại thủ tử vân, nhanh chóng tách ra chạy thoát.

Người chết vì tài, chim chết vì thức ăn mà. Lâm Phiền đã nghĩ sẽ ném thi thể này cho Trương Thông Uyên, nhưng xem xét trước mắt thì như vậy sẽ làm hại đến Trương Thông Uyên. Cái phiến tử vân này khí thế rất hung bạo, muốn nhằm vào một người thì căn bản không có cách nào có thể thoát. Nếu như ném đi thi thể thì có thể làm cho tử vân buông tha không truy kích mình, mình khẳng định sẽ chạy thoát được.

Tây Môn Suất hét lớn một tiếng, vòng Càn Khôn tăng vọt, nghênh kích tử vân, tử vân thoáng dừng lại, trăm khỏa tử lôi từ trong mây bay ra, trực tiếp đánh vào vòng Càn Khôn khiến nó hôn mê ngay tấp lự. Tây Môn Suất thở dài:

– Chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.

Nói xong liền khống chế cổ kiếm chia đường mà chạy. Nếu như là lúc khác, Tây Môn Suất nhất định sẽ cho rằng Lâm Phiền tham bảo, nhưng với tình hình hiện giờ thì Tây Môn Suất biết rõ, Lâm Phiền ném không nổi cái củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Ném cho mình hay Trương Thông Uyên thì đó là bất nghĩa, ném xuống đất càng vô dụng hơn, người ta một khi lấy được thi thể thì sẽ đuổi giết mà đến, mục đích của tử vân là báo thù, không phải đoạt thi. Bốn mục tiêu, bởi vì Lâm Phiền mang theo thi thể cho nên Lâm Phiền trở thành mục tiêu.

Trương Thông Uyên cũng hiểu rõ lợi hại trong đó, bay qua một bên nhường đường cho Lâm Phiền bay qua, cũng không còn muốn đòi thi thể nữa. Hắn tự nhận mình không gánh nổi, hắn cũng không có đạt đến cảnh giới chết đạo hữu không chết bần đạo. Mà Lâm Phiền thì sao? Hắn và Trương Thông Uyên không sai biệt lắm, nếu như Trương Thông Uyên cầm thì hắn tuyệt đối sẽ không hiến thân đi ngăn cản tử vân. Nhưng muốn giá họa cho Trương Thông Uyên thì hắn cũng không làm được.

Trương Thông Uyên hô:

– Phía trước khoảng hai mươi dặm có chướng khí sương mù.

Nói xong liền ngự kiếm liều mạng với tử vân một cái, chỉ cầu ngăn cản đối phương một chút, tranh thủ thời gian cho Lâm Phiền.

– Đa tạ!

Lâm Phiền cười khổ, hai mươi dặm? Mười dặm là mình đã muốn ngáp rồi. Nói sao đi nữa, tiến vào chướng khí sương mù chưa hẳn có kết cục tốt hơn tử vân, ai biết được bên trong đó có yêu ma quỷ quái gì.

Lâm Phiền kết pháp quyết, Phật Đao Lục Ngọc bay ra ngăn cản tử vân, bất quá nó rất nhanh bị tử lôi đánh diệt, rớt xuống mặt đất hôn mê. Lúc này Lâm Phiền cũng đã nhìn thấy được sương mù đầy trời, quay đầu nhìn thoáng qua, cắn răng một cái, phát động Súc thiên tiểu địa chạy như điên. Lúc gần đến sương mù, chân khí bị thiêu đốt sạch sẽ, đến một tia chân khí cũng không có nổi. Tử vân tung ra tử lôi đầy trời phóng đến, mấy viên đánh trúng vào người Lâm Phiền, ngọc bội Lâm Phiền đeo trước ngực nổ tan. Đây là ngọc bộ hộ thân mà Tam Tam chân nhân đã tặng cho Lâm Phiền, trong truyền thuyết thì ngọc bội này có khả năng thay đổi vận mệnh, một ngày nào đó người đeo ngọc bội làm bể ngọc thì chính là ngọc bội đã giúp ngươi một kiếp đấy.

Chết đạo hữu không chết bần đạo, Lâm Phiền lúc này nhớ tới mười điều chân ngôn của Tam Tam chân nhân. Nội tâm Lâm Phiền cười khổ, mình thật sự làm không được, cũng coi như quả báo cho việc tham bảo đi. Vừa nghĩ tới đây, Lâm Phiền đã bị tử lôi bạo tạc chấn văng vào trong sương mù. Tử vân dừng lại bên ngoài sương mù, do dự một chút, cuối cùng cũng không dám truy kích.

Lâm Phiền tỉnh lại, nhìn hai bên một chút, đây là một gian nhà gỗ nhỏ, vậy mà lại không chết. Lâm Phiền vận chuyển chân khí, khí tức hoàn toàn không cách vào khởi động được, dùng thần thức xem xét Trúc Cơ, hạt sen Trúc Cơ uể oải không hồi báo. Dựa theo sách vở ghi lại thì đây chính là phản ứng của hạt sen sau khi trọng thương, chỉ có thể đợi hạt sen tự thân khôi phục, khôi phục được rồi mới có thể vận hành chân khí.

Lâm Phiền cử động thân thể, lắc lư đứng lên, đẩy cửa gỗ ra, một nử tử mặc vải thô đang châm củi trong bếp, bếp đang nấu thuốc, mùi thuốc tỏa khắp bốn phía. Nử tử nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại vui vẻ nói:

– Ngươi tỉnh rồi à?

Lâm Phiền lui về sau một bước, Lâm Phiền tự nhận mình không dùng tướng mạo để đánh giá một người, nhưng cô gái này tựa hồ quá xấu xí, trên mặt không có bụi bặm, thanh âm dễ nghe, ngủ quan đoan chính. Như vậy không phải rất tốt sao? Thật sự không tốt, bởi vì trên mặt nử tử này đều có chút sần sùi, có vài nốt sần thậm chí còn sinh mủ.

Nử vừa thấy động tác này của Lâm Phiền lập tức một tay che mặt:

– Ta làm ngươi sợ à?

– Đúng… Ấy không phải, ngươi đã cứu ta sao?

– Không phải ta, là bà ngoại cứu ngươi.

Nử tử nói:

– Ngươi ngồi tạm đây đi, ta lập tức đi báo cho bà ngoại. Đúng rồi, bà có yêu cầu gì thì ngươi nên đáp ứng, nhớ nha.

Lâm Phiền nặng nề nghi hoặc gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế đá, nơi này có hoàn cảnh khá khắc nghiệt, trước phòng có một vũng bùn, tản ra mùi hôi tanh tưởi, bên ngoài nửa dặm là sương mù nặng nề, thậm chí nơi này chỉ có thể thấy cây cối khô héo. Hoàn cảnh cùng tướng mạo nàng kia đồng dạng rất khó nhìn.

Thời gian khoảng nửa chén trà, một lão phụ khoảng hơn năm mươi tuổi cùng xấu nử từ trong sương mù đi vào. Mặc dù người đó là lão phụ nhưng lại mặc quần áo lụa đỏ, tay áo rộng thùng tình, đỉnh đầu còn buộc chặt một dãi tơ đỏ. Lão phụ đi đến trước mặt Lâm Phiền nhìn một hồi, gật đầu:

– Có thể tiến hành.

– Xin hỏi, ân nhân chính là vu nữ?

Lâm Phiền sau khi thi lễ liền hỏi.

Vu nữ được ghi lại trong Xuân thu chí, là một tế tự, một người cầu mưa. Trong Sơn hải kinh ghi lại tay trái vu nữ là thanh xà, tay phải xích xà. Trong tu chân giới cũng có vu nữ tồn tại, nhưng bất luận là tà ma chính đạo hay thậm chí là phật gia cũng không có thái độ muốn gần gũi với vu nữ. Vu nữ trong tu chân giới còn được gọi là vu tộc, chỉ là cường luyện một loại pháp thuật nào đó, hoặc là kính ngưỡng mỗ thần, bị mỗ thần ghét bỏ mà vứt bỏ tộc đàn, không phải chỉ chuyên nữ tính, nhưng đa phần tộc đàn đều có vu nữ tế tự nên cũng được gọi là tộc Vu Nữ. Giống như là người tộc Hậu Thổ, nếu như sinh nử tử thì trăm ngày sau hẳn phải chết, nhưng đồng thời cũng giao phó cho bọn họ khả năng biết trước. Bởi vì như thế nên hiện giờ tộc đàn vu nữ cơ hồ đã hoàn toàn tuyệt diệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN