Tối Tiên Du (Dịch)
Đệ nhất cao thủ
Lâm Phiền nhìn thấy rõ ràng, người chết là một tên đệ tử ma giáo. Tây Môn Suất khinh thường hừ một tiếng:
– Thứ không biết chết sống, ngay cả bản soái cũng chỉ dám tìm băng phách lạc đàn, hắn lại dám xông vào ổ băng phách. Bên kia có một miếng băng phách, chú ý, có khả năng xung quanh nó còn có băng phách khác ẩn nấp trong tuyết.
Lâm Phiền thở sâu, học theo Tây Môn Suất ung dung đi ngang qua bên cạnh băng phách, việc này giúp hấp dẫn công kích của băng phách phụ cận, vòng vo nửa vòng, phát hiện băng phách này không có trợ giúp, Lâm Phiền chậm rãi bay tới gần nó. Đến khoảng mười trượng xung quanh thì băng phách đã phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Phiền, nó liền bám vào mặt tuyết, đợi Lâm Phiền tiến tới thêm một chút nữa liền phát ra hàn băng để công kích. Lâm Phiền sớm đã có chuẩn bị, trúc kiếm nghênh đón. Rồi sau đó vung đậu thành binh đỡ được hai lần công kích. Cuối cùng thoải mái đem băng phách thu vào trong bao tải.
– Đúng rồi, làm tốt lắm.
Tây Môn Suất gật đầu, mình rốt cuộc cũng không có tìm lầm người, tuy lúc trước bị dính chiêu nhưng sau khi hiểu được tập tính của băng phách thì lập tức chiếm thượng phong. Trong tà đạo đại chiến, một đệ tử chuyên tu ngự kiếm, cứng đầu cùng đối phương so kiếm, kết quả hắn chết. Một đệ tử khác cũng chuyên tu ngự kiếm, cùng đối phương so kiếm, sau đó phát hiện mình không thể chiếm thượng phong liền tính toán tốc độ bỏ chạy của cả hai, lợi dụng sơ suất liền bỏ chạy. Sau đó tà nhân truy kích, đệ tử kia liền xuất chiêu hồi mã kiếm, nhân kiếm hợp nhất khiến cho tà nhân không chuẩn bị kịp liền bị đánh chết.
Đối với loại người thứ nhất, Tây Môn Suất lười nhắc đến, loại người này chỉ biết cứng nhắc sử dụng đạo thuật. Mà loại người thứ hai thì lại rất có tiềm chất để trở thành cao thủ. Lâm Phiền không thể nghi ngờ là loại thứ hai, hắn có thể đem các loại phát thuật vô dụng, phế phẩm phát huy vô cùng tinh tế, thất khiếu linh lung không câu nệ bùn đất, đây mới chính là ưu điểm lớn nhất của Lâm Phiền. Bởi vì Lâm Phiền có những ưu điểm này nên hắn mới phải lĩnh ngộ tâm phù. Mà loại người thứ nhất chỉ biết dựa trên ghi chép của sách vở hoặc đạo thư, làm thế nào ra chiêu, làm sao ngự kiếm, không có nửa điểm đặc sắc của bản thân.
Tây Môn Suất nhìn thấy Lâm Phiền đem túi thắt ở đai lưng nói:
– Muốn thành cao thủ, cần phải lịch lãm nhiều hơn, muốn lịch lãm nhiều hơn đầu tiên là phải có túi Càn Khôn.
Lâm Phiền trả lời:
– Ta biết rõ điều đó, cho nên khi nghe nói ngươi có thể giúp ta tìm da yêu thú ngàn năm, ta liền bị kéo đến đây.
Tây Môn Suất kinh nghi:
– Ta có nói sao?
Lâm Phiền phát điên:
– Chúng ta còn có giao kèo rõ ràng.
Ngươi không nên khi dễ tiểu hài tử.
Tây Môn Suất gật đầu:
– Rồi, ta nhớ rồi…
Yêu hồ ngàn năm không thể giết, Vô Tâm đằng chỉ có một cây, làm sao giúp Lâm Phiền có một con yêu thú ngàn năm đây? Tây Môn Suất rất yêu quý Lâm Phiền, với lại đối với tình tình của mình, thêm việc mình là Ma quân, Thiên Vũ chân nhân và Tam Tam chân nhân cũng biết được tình huống, không thể nuốt lời được rồi. Nơi đó còn yêu thú ngàn năm à? Con bà nó chứ… Mình lại bị tên Lâm Phiền này làm rối rồi, ngàn năm yêu thú làm gì, đi làm thịt một con linh thú ngàn năm là được rồi. Bất quá yêu thú ngàn năm khó tìm, linh thú ngàn năm còn khó tìm hơn… đau đầu, đau đầu thật.
Đang nghĩ ngợi, hơn mười tia hỏa quang xông vào hang ổ băng phách mà tên đệ tử kia vừa chết, một người tu chân đi chân trần, quần áo tả tơi, cước đạp một mảng hỏa diễm mà bay, băng phách phát ra công kích hàn băng, mắt thấy có một tia hàn băng sắp đánh trúng người tu chân kia, chỉ thấy tên này há miệng, một đạo chân hỏa phóng ra, đem hàn băng kia đánh nát hoàn toàn.
Lại nhìn người tu chân này một chút, tóc ngắn rất rối, tựa hồ rất lâu rồi không có rửa mặt, một đám tóc dính với ngau hệt như gai nhọn vậy. Tây Môn Suất thấp giọng:
– Đi thôi.
– Sao vậy?
Lâm Phiền đi theo Tây Môn Suất dán sát người trên tuyết rời khỏi.
– Người đứng đầu trong bát đại cao thủ trẻ tuổi, đệ tử tà nhân Liệt Hỏa Thánh giáo: Tà Phong Tử. Hắn còn có một ngoại hiệu khác chính là kẻ điên, tên này năm nay hai mươi sáu tuổi, đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, tinh thông pháp môn Tam Muội Chân Hỏa.
Vừa nói đến đây, Tà Phong Tử đang đánh nhau với băng phách tăng vọt chân khí, hỏa quang phóng lên trời, một đạo hỏa quang ngưng tụ thành một thanh hỏa kiếm hướng về phía hai người mà chém giết. Vòng Càn Khôn của Tây Môn Suất phát ra liền đánh tan hỏa kiếm. Tà Phong Tử nhìn hai người một hồi, Lâm Phiền và Tây Môn Suất lập tức ngưng thần đề phòng. Tà Phong Tử nhìn đám băng phách đang bạo động, nội tâm thầm mắng mẹ một tiếng, không chế một đạo hỏa quang rời đi.
Tây Môn Suất nở nụ cười:
– Tên Tà Phong Tử này sợ ta hạ độc thủ vào lúc hắn đang thu băng phách, cho nên hắn thà buông tha băng phách.
– Ây…
Lâm Phiền tự hỏi, sau khi giải quyết chúng ta thì thu băng phách, vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Phiền và Tây Môn Suất quan sát bầy băng phách, hy vọng có băng phách lạc đàn xuất hiện, lúc này có một đạo hỏa diễm dát sát mặt tuyết di chuyển về phía trước rất nhanh, vượt qua đồi núi, chậm rái tiếp cận ngay phía sau hai người.
Lâm Phiền quát:
– Nâng!
Ngay vị trí hỏa quang, hơn mười đạo kiếm khí bay lên, đinh đang mấy tiếng, kiếm khí biến mất, Tà Phong Tử xuất hiện bên trong đống tuyết. Tây Môn Suất đề phòng:
– Đó là cái gì?
– Kiếm trận.
Lâm Phiền trả lời rất đơn giản. Lâm Phiền xác thực là sử dụng một loại kiếm trận, đem một đám kiếm có thể khống chế mai phục một chỗ, sau đó đợi khi mục tiêu tiến vào khu vực đó liền khởi động kiếm trận. Lâm Phiền chỉ có thể mai phục được hai cái kiếm trận, hơn nữa còn là trúc kiếm, uy lực có hạn.
Tây Môn Suất nói:
– Ngươi biết Lôi quyết, ngươi biết vẽ bùa, giờ kiếm trận ngươi cũng biết… học tạp không tinh chính là kiêng kỵ nhất của đạo gia.
– Ừm.
Lâm Phiền không nói cho Tây Môn Suất biết, tông chủ đã từng thông báo với mình, bất cứ thứ gì mình cũng có thể tùy tiện học, đợi đến khi mình đạt đến Nguyên Anh kỳ mới chính thức học ngự kiếm. Như thế chính là tông chủ giúp Lâm Phiền tạo ra một con đường để đi, cho nên trước đó tông chủ cũng đã từng nói với Lâm Phiền, trước khi ngự kiếm không được giá kiếm, chính là vì để lót đường cho tương lai của Lâm Phiền. Lâm Phiền nhíu mày:
– Ây… người đối diện, ngươi bao lâu rồi không tắm rửa vậy?
Xa đến mức này mà còn ngửi được mùi chua…
Tà Phong Tử không trả lời, Tây Môn Suất trả lời thay hắn:
– Môn hạ Liệt Hảo giáo không có tắm rửa, đơn giản mà nói, bọn người này rất ghét nước.
– A!
Lâm Phiền bắt pháp quyết:
– Thủy lôi.
Tên này thật có tiền đồ mà, Tây Môn Suất liên tục gật đầu, nhưng lập tức phát điên, thủy lôi này bay quá chậm rồi, hơn nữa còn bay lệch nữa chứ. Một khỏa thủy lôi chậm rãi bay đến trên đầu Tà Phong Tử, Tà Phong Tử buồn bực, ngẩng đầu nhìn nó, thầm nghĩ trong lòng: Tây Môn Suất còn có chút khó giải quyết, cơ mà tên tiểu đạo sĩ này tựa hồ đạo hạnh quá nông cạn.
– Tật!
Lâm Phiền quát to một tiếng, thủy lôi nổ mạnh, một màn nước lập tức xối xuống:
– Tắm rửa.
Tủy lôi là cái gì, chính là một cái đạo pháp thủy hệ, cái này Trương Thông Uyên sau khi thiến Giang Bất Phàm đã dùng một cái pháp thuật nhỏ để rửa tay. Tà Phong Tử hừ lạnh một tiếng, thân thể bay ngược lại, đội nhiên cảm giác thấy không tốt, một tảng đá to cỡ trái dưa hấu xuất hiện đánh tới chính mình, là Phi Hỏa Lưu Tinh. Lợi hại vậy, vậy mà đoán được mình sẽ tránh né màn nước.
– Uống!
Tà Phong Tử hét lớn một tiếng, hộ thể chân khí hóa thành một đạo hỏa long bay vọt lên, đối kháng Phi Hỏa Lưu Tinh khiến nó văng đi. Rồi sau đó chuyển hai tay, hai sợi roi lửa lao tới Lâm Phiền và Tây Môn Suất. Đứng thứu nhất quả là danh bất hư truyền.
Vung đậu thành binh, Lâm Phiền sử dụng một pháp thuật rất không có hàm lượng, một đám đậu biến thành binh lính, roi lửa hướng tới đám binh lính, cắt bọn chúng thành bốn đoạn. Tây Môn Suất dùng vòng Càn Khôn ngăn cản thế tiến công của roi lửa.
Lúc này Lâm Phiền lại xuất ra thủy lôi, bay về phía trước chậm rì rì, lần này Tà Phong Tử không có rút lui, một sợi roi lửa lao ra hướng về phía thủy lôi. Hai cái tiếp xúc nhau, Tà Phong Tử nội tâm quát to một tiếng không ổn, thủy lôi này căn bản không phải pháp thuật mà là chân khí.
– Cửu Chuyển Khốn Yêu Quyết!
Lâm Phiền quát to một tiếng, thông qua tiếp xúc chân khí khởi động Cửu Chuyển Khốn Yêu Quyết.
Khốn Yên Quyết vùa khởi động, Tà Phong Tử và Lâm Phiền liền bị định thân tại chỗ, trong thần thức của Tà Phong Tử xuất hiện chính đầu yêu thú, Tà Phong Tử không nói hai lời, lập tức phát ra tuyệt chiêu, liệt hảo phô thiên cái địa cuốn sạch cả chín đầu yêu thú. Cơ hồ là trong nháy mắt đã bị thôn phệ. Tà Phong Tử phá xong Khốn Yêu Quyết liền thấy một cái vòng Càn Khôn chuẩn xác đánh ngay lồng ngực mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!