Tối Tiên Du (Dịch) - Hòa thuận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tối Tiên Du (Dịch)


Hòa thuận



Ba người Cổ Nham xông vào rừng rậm, liền rơi vào bẫy, bị vô tận dây leo trói chặt. Dây không những trói mà còn hút lấy chân khí trong người họ, cả ba một mực dùng chân khí đối kháng, sơn tiêu hôn mê thì pháp thuật cũng ngưng hẳn. Lúc Lâm Phiền đến nơi, bọn họ đã thoát được rồi. Đang chuẩn bị phản kích lại, gặp được Lâm Phiền, Cổ Nham có chút kinh ngạc:

– Sư đệ, không sao chứ?

– Không sao, không sao.

Lâm Phiền nói:

– Sơn tiêu đã bị chưởng môn thu phục rồi.

Cổ Nham hổ thẹn:

– Còn phải để chưởng môn tới cứu chúng ta.

Đại ca à, ta chỉ tùy tiện nói một câu, ngươi như vậy đã tin rồi hử?

Diệp Vô Song oán hận nói:

– Sơn tiêu chết giẫm, vậy mà lại xếp bẫy rập mai phục chúng ta, thủ pháp quá ti tiện mà.

Đại tỷ, tà phái yêu nhân thủ đoạn đều là ti tiện đấy.

Duy chỉ có Bạch Mục là không nói gì. Sự tình đã xong, mọi người không ai bị thương, Cổ Nham tiếp tục dẫn đội đi tới. Bốn người phi hành, Bạch Mục tới gần Lâm Phiền:

– Đa tạ sư đệ ra tay cứu trợ.

– Cứu trợ.

Bạch Mục ném ra ba đồng tiền trong lòng bàn tay:

– Đồng tiền thần toán, chút tài mọn thôi.

Lâm Phiền nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi:

– Có thể bói bằng cái này sao?

Bạch Mục gật đầu:

– Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái định càn khôn vạn vật…

Bạch Mục giải thích rất nhiều, Lâm Phiền nghe hiểu được một ít, ý đại khái chính là thiên hạ hết thảy đều có thể dùng bát quái mà tính toán ra. Trước khi bị bắt, Bạch Mục có bói một quẻ, quẻ này là được đồng bạn tương trợ, hữu kinh vô hiểm. Đồng bạn bên cạnh đều bị bắt, chỉ còn lại một người chậm chạp không xuất hiện, Bạch Mục suy đoán quẻ này ứng với Lâm Phiền.

Bỏ qua chuyện bát quái, Lâm Phiền cùng Bạch Mục bắt đầu nói chuyện phiếm, hai người đều chưa hiểu về tông phái của đối phương, đều có cảm giác hiếu kỳ, trò chuyện hồi lâu, cảm giác có chút hợp ý. Bạch Mục là quan môn đệ tử của tông chủ Thanh Nguyên tông, thiên phú cực cao, cho nên hắn chuyên tu pháp trận cùng thần toán.

Diệp Vô Song cũng rất nhanh gia nhập đội hình nói chuyện, hình tượng của nàng có đôi chút sụp đổ. Bên ngoài nhìn vào nàng là thục nữ ôn nhu, nhưng thật ra nàng là một nữ hài nghịch ngợm, thích nói chuyện cười đùa.

– Nhịn chết ta rồi.

Diệp Vô Song phàn nàn:

– Bắt đầu từ hôm qua, tông chủ không ngừng lải nhải, nào là trên đường đi phải chú ý hình tượng, nào là phải nói ít làm nhiều, phải nghe lời các sư huynh… Suốt chặn đường này, tất cả mọi người đều như đầu gỗ, ta còn tưởng là đệ tử ngoài Tử Trúc lầm đều là như thế này đấy, trong lòng ta còn phàn nàn một trận, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài một lần, kết quả lại buồn bực như vậy…

Lúc đầu nói chuyện còn bình thường, rồi sau đó Bạch Mục thuận miệng hỏi nàng tại Tử Trúc lâm tu hành ra sao, xong đời, Diệp Vô Song nói như suối chảy không dứt, giới thiệu chính mình, giới thiệu pháp quyển của mình. Cái gọi là pháp quyển là để chỉ pháp môn đặc biệt, đem pháp thuật, đạo thuật phong ấn lại bên trong pháp quyển. Cái này chỉ là tác đụng đơn giản nhất, theo như Diệp Vô Song nói, đợi đến khi tu vi nàng tăng lên thì pháp quyển còn có thể sao chép pháp thuật của đối phương. Thực lực của nàng trọng yếu nhất chính là ở pháp quyển, không phải một tấm vải viết chữ lên đã có thể gọi là pháp quyển, pháp quyển này chính là pháp bảo do chính tông chủ Tử Trúc lâm Diệt Tuyệt chân nhân truyền lại cho Diệp Vô Song.

Giấy vàng của Lâm Phiền thuộc dạng pháp khí, bản thân nó không có linh tính, dùng như chất trung gian. Bảo kiếm của Cổ Nham lại thuộc về bảo khí, có một chút linh tính. Cao cấp hơn bảo khí chính là pháp bảo, pháp quyển của Diệp Vô Song chính là một loại pháp bảo. Pháp khí có thể mua được bình thường. Bảo khí yêu cầu không quá cao, tìm được linh tài là có thể luyện chế thành hình. Pháp bảo lại không đơn giản như thế, cần phải luyện khí, sử dụng tài liệu thượng đẳng, dùng phương pháp luyện khí cho vào phân lượng tài liệu một cách thích hợp nhất. Nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút, kết quả hoàn toàn khác nhau.

Trong mười hai châu, cao thủ luyện khí ở tại Tây Châu, là nơi nằm trong thế lực của ma giáo. Vân Thanh môn trước kia cũng có hai vị cao thủ luyện khí, cũng có Luyện Khí tông. Trong đó một vị trong lúc tạo hình cho pháp bảo, làm sai tài liệu dẫn tới pháp bảo tự bạo, hủy luôn Luyện Khí tông, khiến cho hơn mười đệ tử luyện khí toàn bộ gặp nạn. Người còn lại là một vị cao nhân luyện khí hơn trăm năm trước, thiên phú hơn người. Năm mươi năm trước rời khỏi Vân Thanh sơn, nói là đi tìm cực hàn chi địa tìm kiếm lò luyện thiên địa nhằm lấy lửa của lò luyện đem về Vân Thanh sơn, thế nhưng đến nay cũng không có một chút tin tức, cũng có thể đã tạ thế mất rồi.

Pháp bảo này của Diệp Vô Song chính là của cao nhân luyện khí kia lưu lại cho Diệt Tuyệt chân nhân. Vị cao nhân luyện khí này trực thuộc Tử Trúc lâm, vốn là một nữ nhân. Đạo gia hướng tới tạo hóa, suốt năm mươi mấy năm qua, Diệt Tuyệt chân nhân đặt vị trí pháp quyển vô cùng rõ ràng trong tàng thư các nhưng không ai chú ý tới, tối đa cũng chỉ là xem văn tự ở phía trên. Đáng tiếc văn tự phía trên đều không hề ăn khớp, hoàn toàn là chữ bính của đạo gia. Diệp Vô Song lần đầu tiên đi tàng thư các, liền phát hiện pháp quyển này, yêu thích không rời tay, Diệt tuyệt chân nhân hỏi nàng vì sao, nàng trả lời nói mình từ lúc còn nhỏ rất hâm mộ những hài tử có thể đến trường tư thục học, pháp quyển này có rất nhiều chữ cho nên nàng rất yêu mến.

Đây không tính là lý do, lý do chính là tạo hóa. Sau đó Diệt tuyệt chân nhân truyền thụ cho Diệp Vô Song pháp môn “Tâm Luyện”, Diệp Vô Song hao tốn hết ba năm, rốt cuộc cũng luyện hóa được pháp quyển, tự mình sử dụng.

Sau đó Diệp Vô Song bắt đầu kể khổ, chính là sự bi thảm lúc nhỏ của nàng. Đơn giản mà nói, nhà nàng rất nghèo, năm tám tuổi bị bệnh sắp chết, các đại phu không cách nào trị được, mà phụ thân nàng nghe nói Vân Thanh sơn có tiên nhân, vì vậy ông mới cõng nàng vượt trăm dặm đến sơn môn Vân Thanh sơn cầu cứu. Diệt Tuyệt chân nhân trùng hợp đi ngang qua, chữa trị cho Diệp Vô Song, hơn nữa còn thu nàng vào Tử Trúc lâm.

Diệp Vô Song đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phiền và Bạch Mục: Kế tiếp các người hẳn là phải hỏi, ta sau khi nhập môn còn gặp cha ta hay không.

Không hỏi, không hỏi đâu, nhất định là không hỏi. Lâm Phiền cùng Bạch Mục liếc nhìn nhau, nhìn thấy mắt đối phương kiên quyết đến lạ. Đại tỷ à đại tỷ, nửa canh giờ rồi, chỉ một mình ngươi đang nói thôi đó.

Bạch Mục nhìn Cổ Nham cô độc phi hành phía trước nói:

– Cổ Nham sư huynh tựa hồ không thích nói chuyện.

– Ta biết, ta biết.

Diệp Vô Song giơ tay.

Không đếm xỉa tới, Lâm Phiền trả lời:

– Cổ Nham sư hunh tu vi hẳn là cao nhất trong số chúng ta, ta đoán hắn đã tiến nhập Kim Đan sơ kỳ.

Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh,… ba kỳ này được xưng là trưởng thành kỳ, bởi vì mọi người đều không ai giống ai, nên thời gian dài ngắn cũng không hề giống nhau. Một số ít người cả đời cũng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ, không thể chạm đến được cánh cửa Kim Đan.

Nói đơn giản, Trúc Cơ chính là nụ, Kim Đan là nở hoa, Nguyên Anh sẽ kết quả. Nhưng mà giữa người với người không giống nhau, đường lối tu luyện cũng khác nhau, vậy muốn tiến vào Kim Đan phải như thế nào? Có ít người có thể dựa vào kinh nghiệm của tiền nhân đi trước, có ít người lại không dùng được, phải tự mình lĩnh hội. Mà lĩnh hội lại chia làm hai loại là bế quan và lịch lãm. Chính đạo thì bế quan tu luyện, không thành thì đạo pháp tùy tâm. Mà ma giáo không ít người đang bế quan tu luyện, dưới tình huống không có kết quả liền tiến hành chém giết cùng với đệ tử tà phái trong tuyệt địa mênh mông, tại thời khắc chiến đấu sinh tử mà chạm đến cánh cửa nhập môn Kim Đan. Thành công thì không có mấy, nhưng người chết lại vô số, dù đó là đường cùng, nhưng vẫn còn một chút hy vọng. Ma giáo cùng chính đạo khác nhau lớn nhất ở điểm này, chính đạo thuận theo tự nhiên, không thể luyện ta liền không thèm luyện, thành sự tại thiên. Ma giáo thì nghịch thiên cải mệnh, chỉ cần ta cố gắng, không có chuyện ta không làm được, nhân định thắng thiên.

Không thể nói ai đúng ai sai trong chuyện này được, thắng làm vua thua làm giặc, ma giáo cho tới bây giờ cũng không hề tuyên dương những thành công trong lịch lãm sinh tử, bởi vì một người thành công thì sau lưng chính là vô số hài cốt. Ma quân hiện tại cũng khuyên bảo giáo đồ buông tha cho loại hành vi chịu chết với xác xuất thành công cực thấp này. Nhưng hàng năm luôn có vài đội ma giáo đệ tử tiến vào mênh mông tuyệt địa tiến hành lịch lãm sinh tử, chỉ cầu đột phá.

Kim Đan tuy không tính là phi thường khó khăn, nhưng tương đối mà nói, Cổ Nham ở cái tuổi này đã đặt chân đến cánh cửa Kim Đan thì đúng là thật sự lợi hại. Tông chủ Chính Nhất tông tính ra được, Lâm Phiền cần ít nhất mười năm sau mới có thể tiếp nhập Kim Đan kỳ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN