Tối Tiên Du (Dịch) - Huyết Ảnh giáo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Tối Tiên Du (Dịch)


Huyết Ảnh giáo



Tây Môn Suất chuẩn bị chụp lại Lâm Phiền lần nữa thì ầm một tiếng, tảng đá dưới chân hắn nổ mạnh, đánh bay Tây Môn Suất đi hơn trăm bước. Cùng bị một chiêu thức đánh trúng đến hai lần, Tây Môn Suất tự mình cũng thấy hết chỗ nói rồi. Cái tảng đá này chính là tảng đá mà Tây Môn Suất đã vận dụng thần thông biến thành một tảng lớn để nện lên đầu Lâm Phiền, ai ngờ Lâm Phiền thuận tay đem máu tươi vẽ Bính Hỏa lôi quyết lên nó. Mà Tây Môn Suất muốn truy kích Lâm Phiền thì phải lấy tảng đá này để đáp xuống tiến hành dò xét, vậy nên một lần nữa trúng chiêu của Lâm Phiền.

Tây Môn Suất tự đem chính bản thân mình ra căm tức vì một lần nữa trúng chiêu hèn hạ của Lâm Phiền, hắn rống giận tiếp tục truy đuổi, sau đó… chỉ có thể đáp xuống mặt đất bên cạnh bờ sông, lau đi vết nhọ đen trên mặt, đồng thời cũng tránh việc thi triển thần thông trước mặt phàm nhân, nếu thật sự không được thì cũng sẽ dùng chướng nhãn pháp. Nếu như Tây Môn Suất bay đến chợ, tất cả mọi người sẽ quỳ lạy tiên nhân, thuận tiện thắp luôn mấy nén hương, đây cơ bản là chuyện tổn hao âm dức lắm đấy, dù cho đã phi thăng thành tiên, nhưng nếu không có tiên tịch cũng không chịu nổi nhiều phàm nhân quỳ lạy đến vậy. Cho dù là người thường, ngang hàng hoặc trưởng bối quỳ lạy cũng đều lập tức tránh xa. Càng không cần phải nói tới mấy tên không nói đạo lý, trực tiếp đem ngươi lên để xây miếu mà cung phụng.

Tây Môn Suất rửa ráy cũng có chút thủ đoạn, đem vết bẩn rửa đi sạch sẽ, lại bày ra phong thái của một vị công tử nào đó nhẹ nhàng xuất hiện, hắn còn chưa vào chợ thì đã xảy ra một trận bạo động nhỏ. Đệ tử quan lớn? Thư hương môn đệ? Cái thể loại như thế này khiến cho người ta đặc biệt nhìn ngắm, thậm chí còn có mấy cô nương dáng điệu không tệ ném qua vài cái mị nhãn. Bất quá Tây Môn Suất chưa quên mình phải giả heo ăn thịt hổ, trà trộn vào đám đông tìm kiếm Lâm Phiền.

Sau đó, Tây Môn Suất bị chơi.

Lưu manh từ xưa đến nay đều có, đặc biệt là kiểu tập hợp lại xem náo nhiệt. Bất quá mà nói, lưu manh thông thường sẽ không làm quá nhiều điều xằng bậy tại quê nhà, quá lắm cũng chỉ lừa gạt chút tiền của đám vân du tứ hải mà thôi. Nhưng đám lưu manh hôm nay lại có thái độ bất bình thường, không nói nhiều lời, bốn tên lưu manh đem Tây Môn Suất ra hành hung tại chỗ. Không chỉ có người xem không hiểu, mà ngay cả Tây Môn Suất cũng chóng mặt đau đầu:

– Chẳng lẽ đẹp trai cũng là cái tội sao?

Rất nhanh Tây Môn Suất nhìn thấy Lâm Phiền đang nhe răng cười trong đám người xem nào nhiệt, Tây Môn Suất không cần dùng thần thông, chỉ cần gia tăng chút khí lực đã đem bốn tên lưu manh đánh cho răng rơi đầy đất. Chỉnh đốn lại quần áo, hắn hướng về phía Lâm Phiền vừa rời đi mà tiến đến. Hắn lại hỏi những người đi đường cửa hàng nhan đèn ở đâu, chuẩn bị xuất phát. Bất chợt vào lúc này lại có một đứa bé ăn mày chạy vội tới ôm chặt lấy chân Tây Môn Suất:

– Quan nhân, ta khổ lắm, ngươi thương ta chút đi.

Tên nhóc này và đám lưu manh không giống nhau, nếu đem một cước đá đi thì không biết có bao nhiêu người ném cho mình cái ánh mắt coi khinh. Tây Môn Suất không thể để cho cái loại ánh mắt này xuất hiện được, hắn tủm tỉm cười lấy ra một cái kim nguyên bảo, cúi đầu nói:

– Nói cho ta biết nào, cái tên bảo ngươi ôm chân ta bây giờ đâu rồi?

Thằng nhóc ăn mày mừng rỡ nói:

– Hắn muốn mua bút lông, nhưng bút lông chỉ có ở Thư Đường ở trấn Tây Giao mới có bán.

– Tự giải quyết cho tốt.

Tây Môn Suất đem nguyên bảo tặng cho đứa bé ăn mày.

Thằng nhóc này vừa cầm lấy khối kim nguyên bảo đã bắt đầu mơ tưởng đến cuộc sống sung sướng sau này. Hắn làm sao biết được Tây Môn Suất tuyệt đối sẽ không làm cho kẻ đào bẫy mình có thể sống tốt được. Quả nhiên, bốn tên lưu manh vừa bị đánh nhìn thấy kim nguyên bảo liền nhìn nhau thoáng chốc, thế rồi cả bọn chậm rãi hướng tới thằng nhóc ăn mày.

Kết cục quả thật là bi kịch, thằng nhóc ăn mày bị bốn tên lưu manh hành hung. Sau đó bảo giáp (quan giữ trấn) dẫn người bắt được bốn tên lưu manh ấy, thằng nhóc ăn mày vô cùng cảm kích nhưng cũng đồng thời phát hiện ra rằng, kim nguyên bảo mà mình liều mạng bảo vệ chỉ là một tảng đá. Hắn lại lập tức đi báo quan, nói bốn tên lưu manh đã lấy mất kim nguyên bảo. Mà bảo giáp lục tìm không thấy kim nguyên bảo, vì vậy bốn tên lưu manh cùng thằng nhóc ăn mày tất cả bị đánh hai mươi roi, sau đó thả đi.

Từ điểm đó có thể thấy được Tây Môn Suất là một kẻ có thù tất báo, đối với một thằng nhóc ăn mày còn dùng thủ đoạn để hãm hại thì nói chi tới Lâm Phiền đã chơi hắn lên bờ xuống ruộng. Đối với Tây Môn Suất mà nói thì cũng có tin tức tốt đấy, đó chính là vòng Càn Khôn của mình đã có thể sử dụng lại rồi. Pháp bảo bị vấy bẩn với pháp bảo bị đánh cho hôn mê bản chất không giống nhau. Pháp bảo hôn mê thì cần phải có thời gian tâm luyện lại còn pháp bảo bị vấy bẩn thì hoặc là bị phá hủy hoặc là tự thân nó hồi phục. Vòng Càn Khôn vốn là hàng cao cấp, cho nên nó có thể tự nhờ vào linh khí của bản thân mà tẩy rửa dơ bẩn.

Vòng Càn Khôn cầm tay, lá gan của Tây Môn Suất cũng lớn hơn hẳn, Tây Môn Suất lại khinh bỉ chính mình một lượt, không lẽ không có vòng Càn Khôn thì mình không thu thập được tên tiểu đạo sĩ Vân Thanh môn kia sao? Kinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng dù sao có vòng Càn Khôn thì Tây Môn Suất cũng có phần nhiều thêm cảm giác an toàn. Tiềm thức của Tây Môn Suất hiểu rõ, qua mấy lần giao đấu, tuy mình chiếm hết tiên cơ nhưng lại bị Lâm Phiền đánh cho tơi bời hoa lá, đối phó với thằng nhãi này lại có chút cảm giác gà con, không biết được bước tiếp theo tên này sẽ dùng loại thủ đoạn yêu nghiệt gì nữa.

Cự ly đến Tây giao trấn chỉ có hai dặm, nhưng lại như một thế giới hoàn toàn khác, rừng trúc vờn quanh, vô cùng u nhã. Hôm nay không có khóa học, chỉ có duy nhất một tên thư đồng chỉnh lý lại sách vở cùng văn phòng phẩm trong thư phòng.

Tây Môn Suất rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Phiền, Lâm Phiền đứng thẳng tắp ở bên ngoài trường, biểu tình trên mặt phi thường cổ quái, mà bên trong trường tư thục, tiểu thư đồng đang nằm sấp ngủ say.

Tây Môn Suất chậm rãi bước từng bước tới gần Lâm Phiền.

– Huyết Khắp!

Một thanh âm xuất hiện, một đóa huyết vân xuất hiện trên đỉnh đầu Tây Môn Suất, bao trùm cả nửa dặm.

Tây Môn Suất vốn đã sớm có chuẩn bị, hắn lập tức phóng vọt lên, ngón tay vẽ lên một cái, huyết vân lập tức xuất hiện vết nứt. Tây Môn Suất liền nhảy ra khỏi huyết vân, vòng Càn Khôn bay vào sâu bên trong rừng trúc.

Ba mươi sáu thanh trúc kiếm từ bên trong rừng trúc bay vọt ra, cùng đối chiến với vòng Càn Khôn, đem vòng Càn Khôn đánh bay ngược về phía Tây Môn Suất. Thế nhưng đối phương cũng không thoải mái gì, ba mươi sáu thanh hao tốn hết mười hai thanh.

Tây Môn Suất cười lạnh:

– Nguyên lai là Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh giáo. Không biết đây là vị cao nhân nào.

Một nữ tử nhẹ nhàng bay trên trúc hải, chân nhẹ đạp lá trúc. Nhìn nàng một chút, trên trán có một giọt máu tươi hình nửa cái bát quái, đôi môi huyết hồng, mặt trắng mắt lãnh, tựa như xinh đẹp lại tựa giống băng sơn, vô cùng dễ nhìn. Nử tử cất tiếng, giọng có hơi khàn khàn:

– Tây Môn Suất, ngươi quậy Tây Châu còn chưa đủ, giờ lại muốn đến tiểu Đông Châu tham gia vũng nước đục này sao?

Tây Môn Suất gật đầu:

– Hóa ra là tả hộ pháp Tuyết Cơ của Trúc Kiếm đường. Không phải là ta không muốn ở Tây Châu, thế nhưng ma giáo lại đuổi cùng giết tuyệt, rơi vào đường cùng, đành phải đến tiểu Đông Châu kiếm miếng cơm ăn thôi.

Không ổn rồi, Tuyết Cơ cùng mình tu vi ngang nhau, mà cổ kiếm của mình đã hôn mê, phụ cận đây lại còn có trúc hải, một khi đối địch thì chỉ sợ thật sự có điểm yếu hơn.

Trúc Kiếm đường là đường khẩu duy nhất của Huyết Ảnh giáo không tu hành Huyết Ảnh đại pháp, cũng là đường khẩu chính phái nhất trong tà phái. Tuyết Cơ này tự thân mang theo một tăm lẻ tám thanh trúc kiếm, chín kiếm một chiêu, mười tám kiếm một chiêu, ba mươi sáu, bảy mươi hai, một trăm lẻ tám, uy lực vô cùng. Trúc kiếm cũng có khuyết điểm giống như giấy vàng, đều là phàm phẩm. Đối mặt với một trăm linh tám kiếm có khả năng phá hủy toàn bộ, nhưng nơi này lại là trúc hải, hóa trúc thành kiếm, phi thường đáng sợ.

Đánh không lại đâu. Đổi địa phương thì mình có thể gặm chết Tuyết Cơ, thế nhưng… Ý? Lâm Phiền? Tên này tuy tu vi không cao nhưng lại là một sự trợ giúp hoàn hảo đó nha, nếu có hắn hỗ trợ thì mình liền có thể năm chắc được việc đánh bại Tuyết Cơ rồi. Không đúng, Tuyết Cơ này khẳng định đã bắt được Lâm Phiền từ trước, tên vương bát đản Lâm Phiền này nhất định sẽ vu oan cho mình. Không phải vu oan mà là mình sẽ gánh tội đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN