Tối Tiên Du (Dịch)
Miêu thử
Lâm Phiền nhàm chán trở lại Chính Nhất tông, bỗng dưng nổi lên chuyên tâm luyện Thiên Mang tâm pháp. Nghiêm khắc mà nói, Thiên Mang tâm pháp vốn không phải là tâm pháp, mà nó là một loại pháp môn ngự kiếm. Lâm Phiền rất thông minh, bởi vì thông minh nên đôi khi có nghi vấn, thông thường mà nói, trước tiên phải có được thần binh, lại luyện nó đến nhân kiếm hợp nhất, sau đó mới chậm rãi lĩnh ngộ pháp môn ngự kiếm, đem tác dụng và uy lực của thần binh phát huy đến mức lớn nhất. Mà Tam Tam chân nhân lại làm trái lẽ thường, đầu tiên lại cho mình luyện pháp môn ngự kiếm. Tam Tam chân nhân chẳng muốn giải thích trả lời:
– Luyện đi! Nói nhảm nhiều vậy làm cái quỷ gì.
Căn cứ sự tín nhiệm của Tam Tam chân nhân, Lâm Phiền vẫn tương đối chuyên tâm, theo góc độ vẽ bùa thì có thể thấy được Lâm Phiền khéo tay, một khi đã để bụng Thiên Mang tâm pháp thì chắc chắn sẽ rất nhanh nắm được bí quyết trong đó. Lâm Phiền đã có thể tự nhiên chỉ huy sáu miếng Tú Hóa châm, đáng tiếc Tú Hoa châm này đối với uy lực cực hạn vẫn là phi thường xa xôi.
Tam Tam chân nhân gia tăng độ khó, kêu người của Thanh Nguyên tông đến bố trí một cái pháp trận, tông chủ Thanh Nguyên tông lấy công trả thù tư, phái một tên vô cùng tàn nhẫn đến. Pháp trận làm xong, sẽ không định giờ trước mà phát động công kích tấn công người trong trận. Lâm Phiền phải nhất tâm đa dụng, không những phải phòng bị phi thạch mà còn phải điều khiểu Tú Hoa châm, hơn nữa chân cũng không thể dừng lại. Sau đó trận pháp có người tiếp quản làm chủ trận, càng gia tăng thêm độ hung hiểm.
Đợi đến khi Lâm Phiền thích ứng trận này, lại biến thành trận lá thông, ngàn vạn lá thông bay múa trong trận, Lâm Phiền đầu tiên muốn điều khiển Tú Hoa châm thì phải tránh né được lá thông. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, Lâm Phiền trong trận lá thông không cách nào điều khiển được Tú Hoa châm, nhưng lại luyện ra một phương thức phi hành vô cùng quỷ dị.
Tam Tam chân nhân đứng ngoài trận nhìn, Lâm Phiền rõ ràng đang khống chế trúc kiếm hướng về phía nam, tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng chân vừa dịch chuyển liền hướng xuống đất phóng đi, tốc độ không giảm chút nào. Lá thông phô thiên cái địa mà đến, Lâm Phiền có thể lợi dụng thời gian tốc độ của lá thông, trong dong du động giữa lá thông đang rơi như mưa công kích.
Ngoại trừ Ma giáo, đạo gia có rất ít người nhắm đến chuyện huấn luyện năng lực điều khiển phi hành kiểu này. Trong loạn chiến, không có pháp bảo hoặc binh khí mạnh mẽ ngạnh kháng thì né tránh trở thành một loại đầu đề rất quan trọng. Lâm Phiền có ngộ tính về kỹ năng phi thường cao, trong tình huống không giảm tốc độ, tên này có khả năng rất lớn để biến ảo vị trí cùng lộ tuyến phi hành của mình. Tam Tam chân nhân dở khóc dở cười, nguyên bản là luyện cho Lâm Phiền khả năng điều khiển Tú Hoa châm trong thực chiến, không ngờ thằng nhãi này lại luyện được khả năng né tránh.
Công kích phân thành hai loại, một loại là công kích không xác định đối tượng, ném ra một cái thổ lôi, cố định phương vị mà bay tới, vẫn có thể né tránh. Còn một loại là phương thức truy kích, có thể vây quanh chặn mục tiêu, lúc này chính là thể hiện trình độ của người vây và người chạy, lợi dụng vật cản để tránh né, lợi dụng ảo giác tránh né hoặc là lợi dụng phương thức phi hành đường cong quỷ dị để lẩn tránh.
Hiện tại chỉ còn lại một vấn đề, Lâm Phiền không đủ nhanh, trúc kiếm dù sao cũng chỉ là vật phàm, bất quá loại sự tình này không gấp được, Lâm Phiền còn chưa sờ tới cánh cửa Kim Đan, muốn Lâm Phiền đi làm chuyện tình Nguyên Anh, Tam Tam chân nhân còn chưa quá phận như thế. Tam Tam chân nhân kêu Thanh Nguyên tông đem trận rút bỏ, sau đó nói với Lâm Phiền, hắn mỗi ngày sẽ hướng về phía Lâm Phiền ném mười khỏa thổ lôi, luyện cho Lâm Phiền lúc nào cũng bảo trì cảnh giác. Nếu đã vậy thì Lâm Phiền cũng có yêu cầu, mình mỗi ngày sẽ ném mười lần Tú Hoa châm tấn công Tam Tam chân nhân. Tam Tam chân nhân đồng ý, chỉ cần Tú Hoa châm đánh trúng mình một lần, vậy sẽ cho Lâm Phiền nghỉ một ngày.
Tông chủ Chính Nhất tông cùng môn nhân bắt đầu ba tháng chơi trò mèo vờn chuột.
Vào ban đêm, Lâm Phiền vừa đả tọa xong, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một khỏa thổ lôi ném vào gian phòng, Lâm Phiền lập tức phóng đi, lao ra cửa sổ, thổ lôi trong phòng nổ ầm ầm, Lâm Phiền đắc ý cười, mình làm sao có thể bị cùng một chiêu thức đánh trúng được, ngày hôm qua đã bị nổ trong lúc ngủ rồi. Lâm Phiền vừa đắc ý liền bị nổ, nguyên lai có một khỏa thổ lôi một mực nằm dưới chân Lâm Phiền chờ đợi Tam Tam chân nhân khu động.
– Chú ý phía trước không để ý đằng sau, đáng đời.
Tam Tam chân nhân không lộ diện, lời nói là từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Lâm Phiền tâm niệm vừa động, sáu miếng Tú Hoa châm bay vào phòng ngủ của mình, Tam Tam chân nhân từ trong nhà thoát ra né tránh. Lâm Phiền kết kiếm quyết, sáu miếng Tú Hoa châm trong đất ở cửa ra vào phóng từ dưới lên, đánh vào mông Tam Tam chân nhân. Lâm Phiền cười:
– Tông chủ, cái này gọi là kiếm trận, ta đã mai phục từ lúc ra khỏi cửa.
Lâm Phiền từng sử dụng qua một lần kiếm trận, lúc đó là đánh với Tà Phong Tử ở tuyệt địa mênh mông.
– Cái này là chơi xấu. chỉ nói Tú Hoa châm, chưa nói có thể bố trí kiếm trận.
– Không cần quản, mai nghỉ.
– Bổn tông chủ nói được làm được.
Tam Tam chân nhân rời đi, đợi Lâm Phiền trở lại gian phòng của mình, thúc dục pháp quyết làm nổ thổ lôi đã mai phục sẵn trong gian phòng của Lâm Phiền, Lâm Phiền bị tạc đến mặt đen xẫm như nhọ nồi:
– Chơi xấu, đã nói nghỉ.
– Địch nhân nói mà ngươi cũng tin, quá ngây thơ.
Hai người cứ như vậy, ta lừa ngươi trá chơi trò chơi mô phòng chiến trường, ba tháng sau khi huấn luyện chấm dứt, hai người khi gặp mặt sẽ có một người phản xạ có điều kiện cướp đường bỏ chạy.
…
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, khoảng cách tới lúc Tử Trúc lâm mở ra chỉ còn có một tháng, tất cả các tông phái bắt đầu bận rộn. Cái gọi là hợp thể song tu này rất phức tạp, Hoàng Đế nội kinh có ghi lại, bất quá bởi vì cần hài hòa nên không nói quá tỉ mỉ. Tóm lại, hợn thể song tu theo tục ngữ mà nói chính là vợ chồng kết hôn, theo người tu chân nhận xét thì có thêm một tầng ý nghĩa, âm dương phải điều hòa, bù vào chỗ khuyết, đối với tu vi của song phương cũng rất có lợi.
Có người là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Có người muốn tìm chăn êm nệm ấm. Có người ấm no sinh dâm dục. Có người đem việc này làm thành một loại thủ đoạn để tăng cảnh giới. Không quản như thế nào, người trẻ tuổi bắt đầu bận rộn, chải chuốt tóc tai, mua vài bộ tân y. Có ít người mua một ít trâm ngọc để làm vât đính ước. Có vài đệ tử còn chơi trò nước tới chân mới nhảy, học vài câu thi văn.
Bên trong Tử Trúc lâm cũng không yên tĩnh, nử tử trẻ tuổi bắt đầu thêu túi thơm, đợi đến ngày đó chọn trúng tên nào, có thể chủ động tặng túi thơm thể hiện lòng ái mộ. Nam nhân tặng quà, tình yêu nam nữ rất cởi mở, địa vị của người nữ cũng tương đối cao, nữ nhân trong dân gian cũng bởi vì hảo cảm chủ động của nam nhâm mà biểu đạt ái mộ. Nam nhân tặng quà bởi vì ngôn luận suy xét là người thống trị, cho tới bây giờ, chuyện nữ nhân hướng về phía nam nhân biểu đạt ý nghĩ yêu thương vẫn còn là một hành vi không quá thỏa đáng.
Trái lại, Chính Nhất tông vẫnyên ắng, Tam Tam chân nhân bởi vì nguyên nhân bối phận, trừ khi là lấy Diệt Tuyệt chân nhân, nếu không thì hắn sẽ không có chuyện gì. Bản thân Lâm Phiền lại rất bình tĩnh, cảm giác mông lung đối với Thượng Quang Phi Tuyết đã lui bước, trước mắt rất thục nữ chơi Tú Hoa châm. Không chỉ là chơi đùa, mà còn chơi rất tốt nữa là đằng khác.
Tông chủ ngồi trên mái hiên nhìn xuống Lâm Phiền, thằng nhãi này đang dùng Tú Hoa châm bố trí kiếm trận, Tam Tam chân nhân ném xuống một mảnh ngói, sau lưng Lâm Phiền giống như có mắt, cúi đầu né tránh:
– Bao nhiêu tuổi rồi, còn ném mái ngói.
Tam Tam chân nhân nói:
– Tử Trúc lâm chưa đến một tháng đã mở ra, ngươi còn không chuẩn bị một chút đi.
– Chuẩn bị cái gì?
– Đi chợ mua vài bộ tân y, cái Tử Trúc lâm này mỗi ngày đều nhìn thấy đạo bào, nhìn ngươi đạo bào lục sắc không ngán mới là lạ.
– Không có bao nhiêu ý nghĩa.
Lâm Phiền cười ha hả.
Tam Tam chân nhân nghĩ một lát hỏi:
– Lâm Phiền. Nếu như để ngươi nói ra ba nử tử Vân Thanh môn, ngươi sẽ nghĩ đến ai đầu tiên?
– Nử tử? Chưởng môn, Diệp Vô Song… còn có…
Lâm Phiền suy tư một hồi:
– Vụ Nhi?
Tam Tam chân nhân hít một hơi lạnh:
– Vậy mà ngươi lại có ý nghĩ với chưởng môn.
– Cái gì?
Lâm Phiền nghi vấn, sau đó giật mình:
– Tông chủ, ngươi cô hồn thật đấy, đừng có ở phương diện này chỉ điểm đồ đệ ngươi, người còn chưa đủ tư cách đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!