Tối Tiên Du (Dịch)
Mối tình đầu
Thanh tu giả đạt tới Nguyên Anh cũng không phải là hiếm, bởi vì bọn họ chỉ truy cầu cảnh giới cho nên so với người khác càng chuyên chú hơn, nhưng đồng thời năng lực chiến đấu của họ cũng sẽ phi thường kém, có những người thậm chí không thể vận dụng được cả pháp môn công kích. Người tên Nam Cung Vô Hận này không chỉ có cảnh giới cao mà còn thành thạo việc vận dụng chân khí, có thể nói từ trước đến nay, Nam Cung Vô Hận là người mạnh nhất trong mắt Lâm Phiền.
Bất quá dựa theo tuổi tu chân mà nói, hắn hẳn đã rất già, lão gia hỏa này rất có thể đã tham gia tà đạo đại chiến ba trăm năm trước. Lâm Phiền không khỏi nghĩ lại cảm giác khác thường của mình khi sờ đến ngực Thượng Quan Phi Yến, còn có Tuyết Cơ… Thưởng thức? Bàng quan? Lo lắng? Tâm trạng Lâm Phiền phi thường loạn. Ảnh hưởng khác phái cũng vì tuổi Lâm Phiền đã đến cũng dần xuất hiện. Lâm Phiền vẫn luôn cho rằng song tu chính là một nam một nữ kết hôn, sau đó cùng tu luyện một chỗ. Nhưng giống như ngoại trừ đối với tu vi, cảnh giới có chỗ trợ giúp thì vẫn còn một thứ gì đó rất khác.
– Ây? Ngươi ở đây à?
Thời điểm Lâm Phiền tâm ý viên mãn nhất thì Thượng Quan Phi Yến đáp xuống bên người hắn mà hắn cũng không phát giác, Lâm Phiền xoay người nhìn lại, một vị cô nương sáng chói trong tâm tưởng hắn, tóc dài như thác chảy, vận bộ bạch y, đai lưng theo gió lay động, hai mắt đẹp tựa sao trời, đôi môi đỏ mọng, dáng người đầy đặn… Ai đây? Muốn chết, Lâm Phiền cảm giác bực bội trong ngực, nội tâm cực kỳ buồn phiền, toàn thân lại bay bổng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời. Cái đó và đụng vào không giống như…
Không tốt, Lâm Phiền nhớ tới Tông chủ Tam Tam chân nhân có nói:
– Nếu như một ngày nào đó, ngươi nhìn thấy một vị cô nương, có… có những cảm giác dị thường, ngươi cần phải làm vài chuyện. Chuyện thứ nhất, lên tiếng hỏi tên cô nương người ta, là người nơi nào. Chuyện thứ hai, bỏ hết thảy mọi thứ, lập tức tới tìm ta, ta xử lý.
Tiểu Lâm Phiền hỏi:
– Đó là tà thuật sao?
Tông chủ trả lời:
– Là tà nhưng không phải tà.
Lâm Phiền chậm rãi đứng lên nhìn Thượng Quan Phi Yến, nàng bị tên này nhìn chằm chằm liền sờ mặt xem trên mặt có phải dính gì đó hay không. Lâm Phiền nói:
– Ngươi…
– Ta là cái tên thư sinh kia đó, ta dùng thuật dịch dung của người giang hồ, ngươi không sao chớ?
Thượng Quan Phi Yến hỏi.
Lâm Phiền lắc đầu:
– Ta không biết, ta cảm thấy rất khó chịu.
– Chẳng lẽ chân khí của Nam Cung bá bá làm ngươi bị thương?
Thượng Quan Phi Yến bước tới, nắm lấy tay trái Lâm Phiền bắt mạch.
Lâm Phiền cảm giác được tốc độ tim đập nhanh hơn, theo đạo lý mà nói thì đây chính là nhắc nhở mình đang gặp nguy hiểm, nhưng Lâm Phiền lại không muốn rời đi, cũng không dám thở mạnh, không dám động đậy, lại càng không dám nói lời nào.
Thượng Quan Phi Yến gật đầu:
– Ngươi hao tổn quá nhiều chân khí, có thể sẽ gây nguy hại cho căn cơ Trúc Cơ của ngươi. Ngươi dùng đạo pháp không đúng cảnh giới của ngươi đúng không?
Thơm quá, có thể ngửi được… gió nhẹ lướt qua tóc Thượng Quan Phi Yến, lại phất phơ trên mặt Lâm Phiền, Lâm Phiền cảm giác toàn thân ngứa ngáy.
Thượng Quan Phi Yên buông tay Lâm Phiền ra, lấy một viên đan dược từ túi Càn Khôn bên hông ra:
– Vận khí của ngươi rất tốt, gặp được thần y Phi Yến, dùng nó, tĩnh tâm đả tọa, rất nhanh có thể khôi phục.
– …
Lâm Phiền tựa hồ nghe không hiểu lời Thượng Quan Phi Yến nói.
Thượng Quan Phi Yến nhíu mày, chẳng lẽ bị thương nặng đến vậy à? Ném viên đan dược vào miệng Lâm Phiền, đè vai hắn ngồi xuống, rồi sau đó nàng đặt một ngón tay lên gân tay trái Lâm Phiền xem xét:
– Kỳ quái… Sao ngươi lại ra mồ hôi lạnh rồi?
– Ta không biết, không cần để ý ta.
Lâm Phiền bực bội bất an đẩy Thượng Quan Phi Yến ra, lần này lại trúng vào ngực nàng.
Thượng Quan Phi Yến mặt đỏ lên, nhưng lại không có giận:
– Ngươi tên gì?
– Lâm Phiền.
Lâm Phiền đang tự đấu tranh, một thanh âm tự nói, đây là ma nữ, không nên tiếp cận nàng, thế nhưng lại không cách nào không chế được bản thân. Thanh âm còn lại nói nên tiếp cận nàng, ngươi chắc chắn phải tiếp xúc với nàng nhiều hơn nữa.
– Ngươi là đệ tử phương nào?
– Vân Thanh môn.
Xa vậy sao? Thượng Quan Phi Yến âm thầm lo lắng, biểu hiện của Lâm Phiền bây giờ cùng tẩu hóa nhập ma có phần tương tự, thêm việc lúc nãy dò xét, nàng phát hiện Lâm Phiền không chỉ đơn giản tu hành chân khí chính đạo thuần khiết mà còn có bóng dáng phật gia. Chẳng lẽ là phật đạo song tu? Làm sao đây? Vân Thanh môn cùng ma giáo quan hệ rất tốt, song phương lại có minh ước, nếu như Vân Thanh môn biết Nam Cung Vô Hận làm cho môn nhân mình tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ…
Tây Môn Suất xuất hiện, hắn bay sát ruộng lúa tới, rất nghi hoặc nhìn hai người, hai đứa này đang làm gì thế? Thượng Quan Phi Yến nhìn thấy Tây Môn Suất thì như thấy được sự giải thoát:
– Bằng hữu của ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi.
– Hả?
Tây Môn Suất kinh hãi, con bà nó chứ, bổn soái không phải là bị chơi rồi chứ. Nhanh chóng tiến lên xem xét, Thượng Quan Phi Yến lui về sau hai bước, Tây Môn Suất đặt tay lên ngực Lâm Phiền, dùng thần thức cảm giác.
Đâu có, làm gì có dấu hiệu tẩu hảo nhập ma đâu, chân khí vận chuyển rất tự nhiên, chân khí thanh thuần… Tây Môn Suất suy nghĩ một hồi liền đánh cho Lâm Phiền một bạt tai.
Lâm Phiền triệt để thanh tỉnh, giận dữ hét:
– Tiện nhân Tây Môn Suất…
– Nàng nói ngươi tẩu hỏa nhập ma, ta muốn thử xem… À à…
Tây Môn Suất nhìn hai bên một chút liền hiểu việc gì đang xảy ra, tự nhủ:
– Mười tám năm hoa động xuân tâm… Hắc hắc, ai không như thế.
– Cái gì?
Thượng Quan Phi Yến cùng Lâm Phiền trăm miệng một lời.
Tây Môn Suất trầm tư một hồi:
– Thượng Quan Phi Yến, phụ thân ngươi là Thượng Quan Cừu đúng không?
– Đúng.
Thượng Quan Phi Yến gật đầu.
– Ta nhớ ngươi đã có chỉ phúc vi hôn.
Tây Môn Suất nói:
– Hình như là người nào đó ở Dạ Hành cung Thượng Cửu Cung, tên gì ấy nhỉ?
Thượng Quan Phi Yến mặt đỏ bừng lẩm bẩm:
– Là Diệp sư huynh.
Buồn bực, cực kỳ buồn bực, lần đầu tiên buồn bực chính là lúc sờ ngực Thượng Quan Phi yến, yêu thích nhưng lại cảm thấy vô lễ. Lần buồn bực thứ hai là nhìn thấy Thượng Quan Phi Yến, lại rất yêu thích loại buồn bực đó, thậm chí là có chút run rẩy không muốn rời tay. Mà lần này buồn bực chính là hít thở không thông, nội tâm lao đao, đồng dạng mất hồn.
Cô đơn, bất lực biểu hiện rõ trên mặt Lâm Phiền.
Tây Môn Suất trong lòng hiểu rõ:
– Cáo từ trước, Thượng Quan cô nương cứ tự nhiên.
– Vâng!
Thượng Quan Phi Yến gầu, nhìn Tây Môn Suất và Lâm Phiền rồi bay đi.
…
Tây Môn Suất chỉ xuống phía dưới, Lâm Phiền căn bản không hỏi lời nào liền đáp xuống, nơi đây là lưng chừng núi, phía trên có một khối đá bằng phẳng, Tây Môn Suất lấy nước trà ra từ trong Càn Khôn giới, quan sát Lâm Phiền, tên này chính là không yên lòng. Hắn biết Lâm Phiền cực kỳ hâm mộ Càn Khôn giới, mình biểu hiện bảnh bao một chút thì thằng nhãi này ít nhất sẽ hèn mọn nhìn mình.
Tây Môn Suất cầm lấy ly trà, dựa lưng vào một gốc tùng, nhìn xéo lên thiên không hồi lâu, nói:
– Vào lúc mười sáu tuổi, ta gặp phải một cô nương, biểu hiện bên ngoài giống hệt ngươi bây giờ, lạc mất ba hồn bảy vía.
– Hả? Như thế nào, ngươi cũng có à?
Lâm Phiền hoàn hồn.
– Ai mà không có?
Tây Môn Suất ngồi bên cạnh hồi tưởng:
– Nàng cười lòng ta vui, nàng buồn lòng ta liền đau. Nói đơn giản một chút, cái này gọi là tình yêu nam nữ, ngươi thích cô nương Thượng Quan Phi Yến kia.
– Ta không có.
Lâm Phiền phủ nhận.
– Hừ, nam tử hán đại trượng phu, yêu thì nói yêu, cần gì không dám thừa nhận. Bất quá… ây… Thượng Quan Phi Yến đã sớm có người trong mộng rồi… ngươi so với ta tốt hơn nhiều, cái này sẽ dễ dàng vượt qua.
– Qua như thế nào?
– Thời gian, không cần quá nhiều thời gian.
Tây Môn Suất than nhẹ:
– Ta lại hao tốn suốt năm năm. Muốn trị bệnh này, trước hết ngươi cần phải thừa nhận là mình thích Thượng Quan Phi Yến, sau đó lại tự nói với mình, Thượng Quan Phi Yến không thích ngươi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!