Tối Tiên Du (Dịch) - Mưa rào có sấm chớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Tối Tiên Du (Dịch)


Mưa rào có sấm chớp



Lâm Phiền nghĩ trong tâm, muốn đối phó với yêu thú cần gì phải dùng tới Vô Tâm đằng, mình trực tiếp dùng kim lôi giật chết yêu thú là được rồi mà… Không đúng, yêu thú này vừa thành nội đan, nếu như là yêu thú ngàn năm, cho dù không có thủ đoạn chống đỡ, nhưng rốt cuộc cần phải đánh bao lâu đây… Lâm Phiền có cảm giác năng lực công kích của mình quá yếu, sau khi trở về từ tuyệt địa mênh mông, vốn định nghiên cứu Lôi quyết, nhưng Tam Tam chân nhân lại kêu mình đi luyện Thiên Mang tâm pháp gì gì đó, kết quả chỉ có thể ném được Tú Hoa châm. May mắn là mình vừa vượt qua Kim Đan, nếu không thì bạch tuộc không chết, chân khí mình cũng sẽ khô kiệt.

Còn cái thanh phật đao lục ngọc… Mình thiếu nhất là một pháp bảo vừa tay với pháp thuật, kỳ quái, chưởng môn thường nói căn cốt và thiên tư của mình thích hợp tu hành đạo thuật hơn, vì cái gì Tam Tam chân nhân thủy chung đến kiên trì kêu mình đi ngự kiếm? Ngự kiếm thì ngự kiếm, nhưng ngươi lại kêu ta đi ngự châm, đây là cái chuyện quỷ gì đây chứ? Bản thân Tam Tam chân nhân không có ngự kiếm, chỉ luyện ngự khí và đạo thuật. Cái ngự kiếm này đương nhiên rất lợi hại, cứ xem tên Trương Thông Uyên kia đi, hắn không có gì cả, chỉ có một thanh kiếm ghẻ, vậy mà muốn kiêu ngạo liền kiêu ngạo. Nhưng đầu tiên mình cũng cần có một thanh kiếm, ít nhất cũng cao cấp hơn Hàn Thiết kiếm luyện chế từ Hàn đàm.

Thời điểm sắp đến lục địa, Lâm Phiền nhìn thấy một thứ tốt, đáng tiếc rằng thứ tốt này không phải của mình, ở trong mây lúc này có một con thuyền nhỏ lướt qua. Lâm Phiền biết hàng, đây là vật sở chế của Mặc Gia ở Trung châu và Bắc châu, Mặc Gia không chỉ chế tạo ra thuyền có thể điều khiển, mà còn có thể tạo ra đại pháo đạo pháp, đem đại pháo đặt trên thuyền, dùng linh thạch để kích hoạt đại pháo, có thể công có thể thủ, thập phần lợi hại.

Nhìn thấy thuyền nhỏ bỏ chạy, nội tâm Lâm Phiền cảm thấy ngứa ngáy, cái này không nói tới thủ đoạn công kích, chỉ riêng cái tốc độ của con thuyền nhỏ ấy cũng đủ làm cho Lâm Phiền cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Trong đám người mà Lâm Phiền từng gặp qua, Trương Thông Uyên có tốc độ nhanh nhất, tốc độ tên này ngự kiếm so với Tây Môn Suất khống chế vòng Càn Khôn còn nhanh hơn rất nhiều. Còn có kiếm độn thuật của Cổ Nham, trong nháy mắt đã đi được vài dặm. Mà mình chỉ dùng được cái pháp thuật Súc thiên tiểu địa đặc biệt hao tốn chân khí mà thôi, cho dù đạt đến Kim Đan cũng không đi được bao xa. Súc thiên tiểu địa cộng thêm ngự kiếm, người nào có thể đuổi theo mình được đây?

Vân Thanh môn vẫn là Vân Thanh môn, đã hình thành thì không thay đổi, nhưng Chính Nhất tông thì lại thay đổi đến nghiên trời lệch đất, tiến vào Chính Nhất sơn, đã mơ hồ cảm giác được pháp trận vận chuyển, pháp trận này không chỉ tấn công địch mà còn có thể cứu người. Nếu như có hài đồng rơi xuống vách núi, tông chủ khu động pháp trận, có thể thủ hộ cho tiểu hài đồng kia nhẹ nhàng đáp xuống đất. Bất quám điều kiện tiên quyết là tông chủ phải ở nhà, nghĩ đến đây thôi là Lâm Phiền đã không nhịn được cười, khó trách khi tông chủ nhìn thấy đám hài tử này thì đã cảm thấy đau đầu.

Tam Tam chân nhân tuy kỳ nghệ rất nát, phẩm cờ cũng kém, nhưng vẫn thích đánh cờ. Lâm Phiền đáp xuống, Tam Tam chân nhân đang cùng Oánh Oánh đánh cờ, cũng không quay đầu lại nhìn Lâm Phiền, nói với Oánh Oánh:

– Người trẻ tuổi kia không lưu lại được, có lưu lại cũng không đi theo ta đánh cờ, đành phải đề bạt kỳ thủ từ trong đám các ngươi, giúp ta giải buồn.

– Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!

Lâm Phiền ngồi một bên nói:

– Tông chủ, ta đã chứng kiến thiên kiếp.

Tam Tam chân nhân khinh thường cười:

– Chỉ với đạo hạnh của ngươi, còn nói gì đến thiên kiếp? Gặp phải dông tố đi nói… Hả?

Tam Tam chân nhân quay đầu nhìn Lâm Phiền, không chút khách khí đặt tay lên trán Lâm Phiền:

– Không phải chứ, ngươi thật sự gặp phải thiên kiếp? Mới viên mãn Trúc Cơ chưa đến mấy ngày đã đến Kim Đan rồi.

Oánh Oánh cười nói:

– Chúc mừng địa sư huynh.

– Không cần chúc mừng, chỉ là gặp phải một trận mưa rào có sấm chớp thôi.

– Không được.

Tam Tam chân nhân còn chưa gặp qua thiên kiếp, nghe Lâm Phiền nói dường như có chỗ tâm đắc, không kìm nén được, kéo Lâm Phiền lên đỉnh núi.

Lâm Phiền cũng không già mồm cãi láo, đem những điều mình chứng kiến miêu tả một lần, cuối cùng còn bổ sung:

– Tận mắt chứng kiến mới thật sự rung động, ta bất quá cũng chỉ diễn tả được một hai thành.

– Nói tới cảnh giới, có nhiều loại để tiến, một loại chính là sinh tử lịch lãm của Ma giáo, đột phá cảnh giới. Như ngươi ở tuyệt địa mênh mông suýt chút nữa đã bị Bách Nhãn Ma Quân đánh chết, nhưng nhờ vậy mà viên mãn Trúc Cơ. Còn một loại khác là lĩnh ngộ, lĩnh ngộ đạo lý bên trong thiên địa, lần này ngươi là hắn. Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Như ta vô tình, vậy thì sẽ không quản đến chuyện sống chết của ngươi. Chưởng môn vô tình, sẽ không để ý tới chết sống của môn phái. Sư phụ vô tình, sẽ không để ý đến đồ đệ. Người tu chân nếu thật sự vô tình, vậy thì đã sớm tuyệt tự rồi.

Tam Tam chân nhân lầm bầm thở dài:

– Trăm ngàn tia thiên lôi trút xuống, cái này không phải là thứ mà người hay yêu có thể chống lại. Giao long kia cũng rất có tình ý, biết lão hữu sắp tận số, nghịch thiên tìm kiếp, muốn hóa thân thành rồng để độ hảo hữu. Lâm Phiền, còn nhớ Dương Tuyết Nhiêu không?

Lâm Phiền nghĩ một lát rồi gật đầu:

– Nhớ rõ.

– Hiện tại có ý nghĩ gì không?

– Không có.

– Quả nhiêu là có dục không có tình.

Tam Tam chân nhân gật đầu. Vân Thanh tâm pháp rất dễ dàng khu dục, bất quá căn nguyên do tâm sinh ra, sẽ không bị bất cứ tâm pháp nào xua tan được. Ngoại trừ tình yêu nam nữ, những tình cảm khác cần phải có thời gian bồi dưỡng. Lâm Phiền vượt qua ải tình của Thượng Quan Phi Tuyết, lại qua ải dục của Dương Tuyết Nhiêu, nội tâm Tam Tam chân nhân đối với Lâm Phiền rất hài lòng.

Lâm Phiền nói:

– Tông chủ, nhờ chỉ điểm, làn này rời bến, ta gặp phải một con bạch tuộc trăm năm, ta đánh với nó suốt hai ngày trời.

Tam Tam chân nhân nói:

– Đạo thư đều ở Tàng Thư các, tự mình chọn đi. Nếu như ngươi muốn học Thái Ất Thần Lôi thì nên bỏ qua, đến cả Ẩn Tiên tông cũng không một ai biết, hơn nữa, Thái Ất Thần Lôi không có phương pháp tu luyện, cần tâm ngộ mới được.

– Vậy tại sao ta phải học Thiên Mang tâm pháp?

Lâm Phiền hỏi.

– Cho ngươi học cái gì thì ngươi học cái đó đi, nói nhảm nhiều vậy.

Tam Tam chân nhân bị hỏi đến Thiên Mang tâm pháp thì không thèm giảng đạo lý nữa, nghĩ một lát, Tam Tam chân nhân nói:

– Lâm Phiền, cái này là mùa xuân gieo trồng, mùa thu thu hoạch, ngươi không thể cưỡng cầu thu hoạch ngay trong mùa xuân, ngươi đã trải qua tình dục hai kiếp, hiện tại lại nhảy đến lĩnh vực học cấp tốc. Ngươi có biết vì sao Trương Thông Uyên có thể ngự được Bạch Hồng kiếm không? Bạch Hồng kiếm là vật mà phụ thân hắn lưu lại, từ nhỏ đã làm bạn bên người Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên đạt đến cảnh giới Kim Đan ngự kiếm cũng không phải may mắn. Tây Môn Suất? Có ngoại lực Trúc Cơ từ Ma quân đời trước, hơn nữa lại có trong tay Tử Ngọ Càn Khôn quyển, Thất Phá kỳ lại là trọng bảo của ma giáo. Mà cha mẹ ngươi chỉ để lại cho ngươi Thiên Mang tâm pháp.

Lâm Phiền nghi vấn:

– Phụ mẫu ta có phải là người tu chân hay không?

– Đúng, ta thu nhận ngươi cũng bởi vì ta nhận ra Thiên Mang tâm pháp trên bao vải mà ông của ngươi đưa tới, nhưng ta lại không biết cha mẹ ngươi là người phương nào, trên sách vở cũng không có ghi chép về Thiên Mang tâm pháp, Thiên Mang tâm pháp ngự càng nhiều kiếm thì uy bội tăng, giống như Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh giáo vậy, tuy có thể khống chế hơn trăm thanh trúc kiếm, nhưng tất cả đều là vật chết, hơn nữa chỉ là giá kiếm mà không phải ngự kiếm. Người ngự kiếm nhiều nhất cho đến hiện giờ chỉ có tối đa bốn thanh.

Tam Tam chân nhân như có điều suy nghĩ:

– Nói đến Trúc Kiếm đường, cái Thiên Mang tâm pháp này cùng với cách làm của Trúc Kiếm đường tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

Lâm Phiền hỏi:

– Ý của ngươi là chúng ta nên đi tuyệt địa mênh mông, đem một tên đệ tử Trúc Kiếm đường trói lại, sau đó bức cung hắn viết ra pháp môn khống chế trúc kiếm?

Tam Tam chân nhân nổi giận, đánh một tay vào ót Lâm Phiền:

– Ta nói vậy là muốn ngươi tự ngộ, theo ta đoán, cái Thiên Mang tâm pháp này có chút cao thâm, không những luyện mà còn phải ngộ. Bất quá ngươi nhắc đến Trúc Kiếm đường… Tâm pháp Trúc Kiếm đường không phải tà pháp, trước đó được đệ tử Ma giáo lĩnh hội. Nếu có tạo hóa, cũng có thể ngó pháp môn khống chế trúc kiếm của Trúc Kiếm đường này một chút. À quên nữa, nói cho ngươi biết một chuyện.

– Hửm?

– Chưởng môn có chút để bụng chuyện của Vụ Nhi, cố ý phái hữu hộ pháp đi Tử Tiêu điện trước, hỏi thăm cung phụng Tử Tiêu điện. Mặc dù bên ngoài không nói gì, nhưng cơ bản đã xác định Vụ Nhi trúng tà thuật.

Tam Tam chân nhân nói tiếp:

– Loại tà thuật này nhân lúc Trúc Cơ, dùng ngoại lực đặt vào bên trong hạt sen, nương theo cảnh giới, tu vi của Vụ Nhi tăng lên sẽ ngày càng hiện rõ. Nhưng mà chưởng môn cũng nghi hoặc, cái tà thuật này chỉ là hủy đi dung mạo, cũng không có tác dụng khác, không chỉ có thế, đối với người tu đạo còn có chỗ tốt rất lớn. Vụ Nhi thiên tư không tồi, nhưng tuyệt đối không phải là dạng thiên tài ngàn năm có một, có thể tới Kim Đan chính là chỗ tốt của tà thuật này.

Lâm Phiền buồn bực:

– Cái tà thuật này tám chính phần mười là Thứu Vụ hạ độc, nhưng chỉ vì hủy đi dung mạo của Vụ Nhi sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN