Tối Tiên Du (Dịch) - Phối hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Tối Tiên Du (Dịch)


Phối hợp



Chương 9: phối hợp

Tây Môn Suất xuất ra chiêu thức khiến cho cả Lan Hoa và Cung chủ đều kinh sợ, Cung chủ trầm mặc hồi lâu:

– Tây Môn tặc tử, chúng ta chỉ có thể gạch đá đều tan thôi.

– Đệ tử Vân Thanh môn Cổ Nham bái kiến tiền bối.

Cổ Nham đạp kiếm xuất hiện.

Tên này đúng là đầu gỗ mà, ma đạo liên minh, chúng ta không biết rõ sự tình, chạy trốn ngươi mặc kệ, âm thầm bày kế ngươi cũng mặc kệ.

– Tiền bối?

Tây Môn Suất nở nụ cười:

– Ta không phải tiền bối, ta mới chỉ có hai mươi thôi.

Cổ Nham kinh hãi, nhưng vẫn như cũ nói:

– Ma đạo có giao ước, gặp khó không được phép không giúp.

– Có chút ý tứ.

Tây Môn Suất nhìn Cổ Nham hồi lâu, bất chợt hắn phất quạt:

– Mời.

Trảm Nguyệt kiếm rời vỏ, hướng thẳng tới Tây Môn Suất mà truy kích. Tây Môn Suất đơn giản chỉ nắm chặt thân Trảm Nguyệt kiếm, khẽ thở dài:

– Ai…

Đột nhiên kiếm quang bạo phát, phá bỏ thế nắm của Tây Môn Suất, đắc thủ đơn giản đến vậy khiến tất cả mọi người đều sững sờ trong chốc lát. Ngay sau đó liền nghe âm thanh của Tây Môn Suất truyền đến trong không trung:

– Quả nhiên lợi hại.

Cổ Nham không ngẩn đầu lên, tay liền kết kiếm quyết. Tám thanh bảo kiếm trong hộp toàn bộ phóng đi, hóa thành tám đạo ảo ảnh hướng về phía Tây Môn Suất mà chém giết. Nhìn sang Tây Môn Suất, trước người hắn hiện lên một thanh cổ kiếm, vờn quanh một vòng, cổ kiếm liền đem toàn bộ công kích chống đỡ lại. Cổ kiếm đảo ngược, hướng về phía Cổ Nham mà chém tới. Cổ Nham giá kiếm bay nhanh hệt như sao băng, trong nháy mắt đã ở ngoài năm dặm.

– Kiếm Độn thuật!

Tây Môn Suất một kích thất bại thì có chút kinh ngạc. Hắn ngưng tụ chân khí hỏi:

– Cổ Bình là gì của ngươi?

– Không biết.

Cổ Nham tay kết kiếm quyết, tám kiếm hợp nhất thành một, cấp tốc đánh tới.

– Sớm đã nghe qua, Kiếm Độn thuật chính là kiếm quyết bất truyền của Cổ gia, luôn có thể đứng ở thế bất bại. Hôm nay được tương kiến, đúng là tam sinh hữu hạnh.

Tây Môn Suất thu hồi cổ kiếm hộ thân, tám thanh kiếm liên tục trảm kích nhưng thủy chung vẫn không phá được phòng hộ của cổ kiếm. Tây Môn Suất quát:

– Xem pháp bảo!

Một cái vòng càn khôn theo đầu ngón tay bay ra, huyễn hóa lớn thêm mấy trượng bao vây tám thanh kiếm. Tây Môn Suất dụng pháp quyết, vòng Càn Khôn đột nhiên thu lại, trói chặt lấy cả tám thanh kiếm, cả tám thanh kiếm liền trở nên u ám vô quang.

Cổ Nham thúc dục chân khí cùng vòng Càn Khôn đối kháng, Tây Môn Suất lại lắc đầu:

– Chàng trai à, tu vi chân khí của ngươi thấp hơn ta quá nhiều.

– Xem pháp chú!

Diệp Vô Song xuất thủ, pháp quyển liền trải rộng ra. Ngón tay nàng điểm lên pháp quyển:

– Lôi Đả Chấn Quang quyết!

Giữa trời quang bỗng chốc xuất hiện lôi âm, một đạo hào quang vô cùng mãnh liệt hướng tới trước mặt Tây Môn Suất nổ tung. Lâm Phiền buột miệng mắng to, hai mắt hắn lúc này là một mảng trắng xóa, còn cộng thêm hai lỗ tai đau đớn không thừa nhận kịp. Tất thảy làm cho hắn khống chế bản thân không nổi, miễn cưỡng nắm lấy một góc bàn mới có thể không ngã sấp mặt. Thực sự ghét nhất là mấy loại pháp thuật kỳ dị này.

Thi triển pháp thuật cần một quá trình, hoặc là giống như Lâm Phiền, nhờ vào chất trung gian mà làm phép, hoặc là kết pháp quyết mặc niệm chân ngôn. Nhưng pháp quyển thì lại hoàn toàn bất đồng, pháp thuật phát ra có thể hiệu quả tức thời, hơn nữa uy lực còn bội tăng. Dựa theo lẽ thường, Lôi Đả Chấn Quang quyết chỉ làm cho người thi pháp xuất hiện một vầng hào quang mãnh liệt khiến đối thủ xung quanh chói mắt, tạo thời cơ rất tốt để phòng ngự. Nếu như đã không có sét đánh thực chất, lại không có bất kỳ lực sát thương nào, pháp thuật này hoàn toàn là một loại gân gà. Nhưng khi có pháp quyển, tình thế lại hoàn toàn khác hẳn.

– Kim Ô Liệt Diễm.

Người thi pháp sẽ không bị quấy nhiễu, chiêu pháp thuật thứ hai lập tức thuấn phát ra.

Kim Ô chính là thái dương, Kim Ô Liệt Diễm tổng cộng có chín tầng, mỗi tần là một làn sóng liệt diễm. Diệp Vô Song tu vi có hạn, chỉ có thể phát ra hai đợt liệt diễm, nhưng như thế cũng đủ cho Tây Môn Suất kinh ngạc rồi.

Tây Môn Suất nghẹn không nói nên lời. Hắn đã dò xét qua bốn người này, tu vi đều thấp, nhưng hắn lại không nghĩ tới người đầu tiên lại có Kiếm Độn thuật. Vì để tốc chiến tốc thắng nên hắn dùng vòng Càn Khôn khóa phi kiếm lại. Người thứ hai xuất chiến, không ngờ sử dụng pháp bảo còn cao cấp hơn vòng Càn Khôn của mình một bật. Nếu như không phải Diệp Vô Song chỉ mới Trúc Cơ kỳ thì với pháp quyển này nàng đã đủ vốn để đánh bại Tây Môn Suất rồi.

Còn hai tên kia thì sao?

Vân Thanh sơn quả không hổ danh là đệ nhất đại phái tại Đông Châu. Trong lòng Tây Môn Suất đã bắt đầu cảm thấy kiêng kỵ.

Cổ kiếm hộ thân, lại bị liệt diễm cuốn lấy, Tây Môn Suất đã bắt đầu sứt đầu mẻ trán, thế nhưng vẫn không đủ phá vỡ tầng phòng hộ của cổ kiếm. Tây Môn Suất vừa thấy nha đầu chết tiệt kia muốn phát động pháp thuật thứ ba liền quyết định buông bỏ tám thanh kiếm thật nhanh, vòng Càn Khôn lập tức đánh thẳng về phía Diệp Vô Song. Diệp Vô Song lúc này kinh hãi, pháp quyển có linh tính, cảm ứng được chủ nhân gặp phải nguy hiểm liền lập tức vờn quanh người chủ nhân. Dù vòng Càn Khôn trói chặt nhưng cũng không cách nào phá được phòng ngự của pháp quyển. Thế nhưng tu vi của hai người không phải cùng một tầng, chọi pháp lực thì Diệp Vô Song sẽ sớm thất bại.

Tám thanh kiếm vừa thoát khỏi trói buộc, Cổ Nham lập tức chỉ huy chúng hướng về phía Tây Môn Suất chém giết tiếp. Tây Môn Suất chỉ có thể thu lại pháp lực, làm cho vòng Càn Khôn tạm thời vây khốn Diệp Vô Song, chuyên tâm ngự kiếm đánh bay tám thanh kiếm cùng lúc, thuận tay chém cổ kiếm về phía Cổ Nham, bức cho Cổ Nham phải độn kiếm tự cứu bản thân.

Nếu như thành công, vậy thì hắn có thể rảnh rang mà đối phó với Diệp Vô Song. Thế nhưng lúc này hắn lại quên mất là còn hai gã đệ tử Vân Thanh môn đang ở đây.

– Tam Tinh trận, lên!

Trăm đạo phù chú lập tức phóng lên, chia làm ba điểm mà tụ hợp, đem vây Tây Môn Suất vào bên trong.

Cái gì đây? Tây Môn Suất không dám khinh thường, hắn vội vàng triệu hồi cổ kiếm về hộ thân. Tây Môn Suất vừa nhìn liền rõ ràng nghi vấn:

– Thiên Lôi phù?

Chỗ này phải giới thiệu loại giấy vàng làm vật trung gian này một chút. Giấy vàng là vật phàm, cho dù ngươi có là đại la kim tiên cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của giấy vàng, chỉ có thể phân biệt bằng mắt thường mà thôi, nhưng đồng thời, giấy vàng vốn chỉ là vật phàm nên uy lực của nó cũng có giới hạn. Điều này cũng do Lâm Phiền có thiên phú vẽ bùa, thế nên Tông chủ yêu cầu Lâm Phiền không cần phải giá kiếm, đây hoàn toàn là dành cho không gian phát triển của hắn sau này. Tuy nhiên, nếu như ngươi cho rằng Lâm Phiền chỉ biết vẽ bùa thì ngươi nhất định đã sai hoàn toàn rồi.

Tây Môn Suất nghi vấn:

Một: Thiên Lôi phù có thể đả thương ta sao?

Hai: Mẹ nó, đâu ra nhiều Thiên Lôi phù như thế này?

Lâm Phiền quát:

– Ba ba là chín, chín chín quy nhất, trảm yêu trừ ma, thiên đạo luân hồi…

Tây Môn Suất kinh hãi liền đem vòng Càn Khôn gọi về.

Một bên Bạch Mục đổ mồ hôi đầy đầu, bên tai Lâm Phiền nói:

– Bên trái, lại bên trái, qua bên phải rồi.

– Đó là bên trái, kia mới bên phải.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đnag phát kinh chuyện gì, chỉ có Bạch Mục cùng Lâm Phiền biết rõ. Hiện tại nảy sinh một vấn đề, Bạch Mục có quyền bày trận, Lâm Phiền có quyền khởi động trận pháp. Nhưng Bạch Mục không biết khởi động phù chú, Lâm Phiền lại tắc nghẹn luôn không biết khởi động trận pháp này ra sao, phải chăng cần có một tấm phù chú để khởi động?

Tây Môn Suất không nhịn được nói:

– Giả thần giả quỷ…

– Mỹ nữ trên kia đang nhìn, ngươi có thể chờ chúng ta thì sẽ biết được rõ ràng thôi.

Lâm Phiền chỉ một ngón về phía Tây Môn Suất:

– Trừ khi là ngươi sợ.

– …

Tây Môn Suất một đầu gân đen, thằng nhãi này cũng dám gạt mình, cho đến tận bây giờ chưa ai dám gạt bản soái đấy, được rồi, Tây Môn Suất nói:

– Tốt, ta liền chờ xem ngươi có thần thông gì.

Có thể cùng cô nương nhà người ta đùa giỡn cả bảy ngày thì chờ đợi xíu đây không lẽ ngươi làm không được phỏng.

Lâm Phiền cùng Bạch Mục trở lại phòng khách sạn, Bạch Mục chạy xuống lầu, tiểu nhị đang mê mang ngủ, Bạch Mục chạy vào bếp lấy theo một chén đậu rồi quay lại phòng, sau đó bắt đầu bày trận trên mặt bàn:

– Cái này, cái này, cái này… Chín cái cùng một chỗ. Cái này, cái này, cái này… chín cái cùng một chỗ.

– Bạch Mục, ngươi còn là người không vậy chớ?

Lâm Phiền lập tức phát điên, làm sao có thể nhớ hết đống này cơ chứ. Không lẽ đánh xong một vòng lại trở về phòng học thuộc vòng tiếp theo?

Tây Môn Suất bọn họ chờ đợi bên ngoài, Lâm Phiền cùng Bạch Mục nói chuyện… đúng hơn là cãi nhau và tất cả mọi người đều nghe rõ. Nguyên lai là nơi này có một trận pháp do hai người họ bày ra, nhưng bày trận thì không khởi động Thiên Lôi phù, không bày trận sẽ khởi động được Thiên Lôi phù.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN