Tối Tiên Du (Dịch)
Rút thăm
Diệp Vô Song vui vẻ nói:
– Cao nguyên Bắc châu có rất nhiều địa phương thường xuyên bị băng tuyết bao trùm, còn có Thiên Sơn dao trì, núi lửa ôn tuyền…
Thật là nhiều địa phương để du ngoạn mà.
Bạch Mục nói:
– Bắc châu là vùng phật đạo song tê, từ xưa đã có nhiều cao tăng danh đạo, bất quá Bắc châu quốc cường dân khốn, hoàng đế hoang dâm thô bạo, dân chúng lầm than đói khổ, mười năm nay còn có hàng trăm cuộc (dùng bạo động hay khởi nghĩa đây? Bất quá biết rõ ý tứ là được rồi) rất nhiều người chạy nạn đến Thanh châu, hoàng đế Thanh châu nhân từ, thu chi vì dân, lại không ngờ dẫn đến càng nhiều dân chạy nạn thoát đi Bắc châu, triều đình Bắc châu phi thường bất mãn, cùng Thanh châu trở mặt, còn có ý định động binh đao. Nghe nói triều đình Thanh châu đang phái sứ giả đến Trung châu cầu viện.
Ma giáo Tầm Long cung tuần sát sử Trương Thừa Long ở một bên nói:
– Lúc đến Trung châu, ta nghe nói Thanh Bình môn tư tàng hai nử tử, hoàng đế Bắc châu tức giận, mười vạn ngự lâm binh mở đường hướng về phía Thanh Bình môn. Bởi vì Bắc châu quá loạn lạc nên dân gian bất mãn, nghe đồn còn có tà giáo truyền bá.
Cái tà giáo này không phải tà phái, chỉ là dùng lời hoang đường quỷ thần mà thu môn đồ. Trong lịch sử có rất nhiều tà giáo kiểu này, lúc dân gian đối với triều đình bất mãn chính là thời điểm tà giáo nảy mầm. Nhưng tà giáo cũng có rất nhiều loại khác nhau, như là Bạch Liên giáo, dùng danh nghĩa thánh mẫu đánh ra cờ xí lấy danh nghĩa là cứu nhân độ thế. Không thể nói là toàn bộ đều xấu, giống như có tôn giáo có sắc thái Minh giáo, cũng không hẳn là tà.
Nói đến tà giáo, bốn người Vân Thanh môn lập tức nghĩ tới Quỷ môn, đệ tử Quỷ môn không cần tu vi cao, cũng không cần căn cốt thiên phú, chỉ cần nhận được pháp môn, giáo chủ ban cho khô lâu, giết một người liền có thể luyện thành Oan Hồn phiên. Bất quá Quỷ môn không có khả năng đâm đầu vào chiến tranh ở dân gian, đó là bởi vì đệ tử Quỷ môn sau khi tu luyện đều sẽ mất đi một ít bản tính, lấy giết chóc làm niềm vui. Nhưng nếu như tín đồ Quỷ môn quá nhiều, còn đứng lên tại Bắc châu, tương lai muốn tiêu diệt chỉ sợ khó khăn muôn phần.
Trương Thừa Long chưa nhận được tin tức Quỷ môn trở lại, hôm nay nghe bốn người nói vậy liền nhíu mày:
– Xem ra Tầm Long cung ta phải gia tăng điều tra. Bốn vị, lần này Tử Tiêu điện phó thác đương nhiên không thể cự tuyệt. Coi như là ta dẫn đầu, ta hy vọng Vân Thanh môn xuất ra một người.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
– Vì cái gì?
Trương Thừa Long nói:
– Đây là ý tứ của Tử Vân chân nhân.
Trương Thừa Long thừa lịch duyệt rồi, hắn biết rõ Tử Vân chân nhân nghĩ cái gì. Tử Vân chân nhân là lo lắng Vân Thanh môn hoặc Lôi Sơn nhiều người sẽ biến bảy thành tám, cuối cùng thoái thác tội danh của Thanh Bình môn. Nhìn thái độ của Tử Vân chân nhân, rõ ràng tồn tại khái niệm không tín nhiệm đồng đạo. Cũng đúng, không có lửa làm sao có khói, Vân Thanh môn không có tâm tranh đoạt thiên hạ, nhưng mà chưởng môn thế hệ này của Lôi Sơn có hùng tài đại lược rất lớn, chưa hẳn là không nghĩ đến tranh đoạt danh đầu chính đạo. Ma quân cũng từng tiếp xúc trò chuyện với Tử Vân chân nhân, phát hiện tên này cũng không có tâm giữ vị trí ngôi đầu, ngược lại Ma giáo lại thêm thân cận với Vân Thanh môn và Lôi Sơn. Ma quân cho rằng Tử Tiêu điện miệng hùm gan thỏ, bởi vì truyền thừa và áp chế đẳng cấp, dù cho không có kẻ thù bên ngoài thì không tới trăm năm nữa cũng sẽ xảy ra nội loạn.
Trương Thừa Long bổ sung:
– Các ngươi có thể chọn một người, ta đi Lôi Sơn Nam châu, Thiên Côn môn Vân châu nói rõ trước.
Thiên Côn môn, Tử Tiêu điện cùng Lôi Sơn phái chính là tam đầu long của chính đạo.
Trương Thừa Long vừa rời đi, đám người Diệp Vô Song liền nhìn về phía Lâm Phiền, lúc xuất môn chưởng môn từng dặn dò, gặp phải sự tình bất chợt thì phải nghe theo ý tứ Lâm Phiền, trước mắt cả ba người đều muốn đi nhưng danh ngạch chỉ có một. Lâm Phiền cười, từ Càn Khôn giới lấy ra ba hột đậu:
– Đoán đậu đi, đoán trúng thì đi, không cho dùng thần thức.
Muốn đi thì đi, nhưng cũng phải xem vận khí.
Lâm Phiền cầm lấy ấm trà tử sa trên bàn, đem số lượng đậu trong tay thả vào, tay trái nắm lại, tay phải bắt đầu lắc ấm trà tử sa một hồi, cuối cùng đặt ấm trà lên bàn:
– Ai đoán trước.
– Ta!
Diệp Vô Song không chút khách khí vượt lên trước:
– Một hạt.
Quá choáng váng, chỉ có âm thanh của một hạt đậu thôi mà.
– Bạch Mục?
Lâm Phiền nhìn về phía Bạch Mục, sau đó chỉ tay:
– Cũng không cho dùng Đồng Bản thần toán.
Bạch Mục bối rối thu đồng tiền lại, nghĩ một lát:
– Ta vốn nghĩ là một hạt, nhưng mà Vô Song đã đoán rồi, vậy ta đoán hai hạt.
Cổ Nham không đợi Lâm Phiền hỏi, lên tiếng:
– Ba hạt.
– …
Lâm Phiền sửng sốt hồi lâu:
– Các ngươi có thể cẩn thận quá sát chút không hử, còn muốn nghĩ, vì cái gì chỉ có âm thanh một hạt, đã là chỉ có âm thanh một hạt vậy thì đoán hai hạt hoặc ba hạt có đúng lắm không đây?
Diệp Vô Song mừng rỡ:
– Vậy đúng là một hạt rồi.
Nói xong liền cầm lầy cái nắp giở lên:
– Ây cha, hạt đậu đâu rồi? Lâm Phiền chết toi, ngươi chơi gian.
– Ta chỉ biết ngươi sẽ đoán một hạt, cho nên cố ý trên chọc ngươi chơi thôi. Nhưng mà ta không ngờ bọn họ lại đoán là hai hoặc ba.
Diệp Vô Song tuyệt đối không thể đi, dựa theo kinh nghiệm nhất quán sương máu trong quá khứ, Diệp Vô Song chỉ cần ra tay là xuất ngay đại chiêu địch ta đều thông sát Phích Lịch Chấn Quang Quyết, nói đến một vạn lần thì nha đầu này cũng không chịu sửa. Người một nhà coi như ổn đi, cái này mà chơi luôn người đồng hành, làm cho họ bị thương thậm chí là bị hại, vậy phải đem ai ra làm công đạo đây? Cho nên Lâm Phiền cố ý dẫn dụ Diệp Vô Song mắc câu.
Diệp Vô Song trợn mắt:
– Ngươi nhất định dùng pháp thuật.
Lâm Phiền bất đắc dĩ, đem một hạt đậu bỏ vào ấm trà, sau đó tay phải nắm lấy nắm ấm trà lắc một hồi rồi đem ấm tả đảo ngược chỉ trong nháy mắt, cuối cùng đặt ấm trà xuống bàn, nắp ấm trà có một khe hở, hạt đậu theo khe hở đó mà lăn đến tay phải Lâm Phiền. Lâm Phiền đem ấm trà đặt lên bàn, tay phải nắm chặt, giữ hạt đậu trong lòng bàn tay.
Lâm Phiền nói:
– Đã chỉ có một âm thanh vậy thì Cổ Nham sư huynh và Bạch Mục trong tình thế không có biện pháp sẽ chọn con đường khác, nghĩ cái gì đây, sau đó nhìn thấy tay trái ta hai hạt đậu, tay phải ta một hạt đậu, vậy thì có thể đoán được trong ấm trà không có hạt nào.
Bạch Mục hổ thẹn:
– Ta chỉ nhìn chằm chằm vào ấm trà.
Cổ Nham có chút hiểu được:
– Bởi vì chuyên tâm mà sai lầm, cầu bản xá mạt, tựa hồ chính là đạo, nhưng cũng không phải là đạo.
Móa, điên rồi, ngươi vậy mà cũng đi lĩnh ngộ hả? Lâm Phiền nói:
– Đã là như thế thì ta đành phải đi.
Diệp Vô Song nổi giận bất bình:
– Vì cái gì ta không thể đi?
Nàng cũng nhìn ra được Lâm Phiền chính là muốn đào thải nàng, hai người kia thì tùy tiện chọn một.
– Thử nghĩ xem, ngươi với người của Thiên Côn môn, Lôi Sơn phái cùng đi với nhau, lúc này đột nhiên có một con Cự điêu đánh úp đến, ngươi làm gì bây giờ?
Diệp Vô Song kéo pháp quyển ra:
– Phích Lịch Chấn Quang Quyết… làm sao đây? Hiện tại tốc độ ta lấy ra pháp quyển là cực kỳ nhanh, cam đoan địch chưa đến gần đã ăn trước một chiêu.
– Vấn đề chính là cái Phích Lịch Chấn Quang Quyết ghẻ của ngươi đấy, vốn có năm người đánh nhau với con Cự điêu, hiện tại biến thành một mình người đối chiêu với Cự điêu, vậy thì đánh mần răng.
– …
Diệp Vô Song bất đắc dĩ nói:
– Không đi thì không đi.
Bạch Mục cười:
– Vô Song, ngươi có thể bỏ cái tật xấu ấy mà.
Diệp Vô Song buồn rầu lắc đầu:
– Ta đã thử qua rồi, một khi sốt ruột ta liền ném Phích Lịch Chấn Quang Quyết ra trước.
Bạch Mục nhìn Lâm Phiền, đây là tâm lý thói quen rồi. Nó cũng giống như bản năng vậy, dưới tình huốt đột nhiên biến đổi, không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể cho bản thân tự phản ứng.
Cổ Nham thản nhiên:
– Vậy làm khổ Lâm Phiền sư đệ rồi.
Lâm Phiền ngược thật không muốn đi chút nào, nhưng đã có kết quả thì không già mồm cãi láo nữa, trả lời:
– Không dám.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!