Tối Tiên Du (Dịch)
Tạo hóa
Trận pháp Liên Hoa sơn lập tức bắn ra hơn mười sợi xích sắt đem vật thể màu đen kia trói chặt giữa không trung, tầng nham thạch bên ngoài vật thể nát bấy lộ ra thúy ngọc ở bên trong. Cổ Nham nghe động tĩnh lập túc giá kiếm chạy tới. Bạch Mục vội nói:
– Sư huynh hỗ trợ với.
Dứt lời, sợi xích sắt thứ nhất bung ra, tiếp theo là sợi thứ hai… Pháp trận rất diệu dụng, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với tu vi của người lập trận. Trận pháp ở Liên Hoa sơn này do Bạch Mục tạo nên, Bạch Mục dù quáng thông cổ kim nhưng tu vi tên này lại khá thấp.
– Yên vật phương nào?
Cổ Nham đem Trảm Nguyệt kiếm cùng với tám thanh kiếm trong hộp đánh tới vật đó.
Đồng thời, Bạch Mục thúc dục tầng thứ hai của pháp trận, lá của tám cây thông xung quanh lao tới tập kích vật ấy, vật ấy vừa thoát khỏi xích sắt, vốn tưởng rằng sống sót, nhưng chín thanh kiếm lại nhào tới chém giết, đem vật ấy đánh rớt xuống mấy trượng.
Lá thông uy lực không lớn nhưng cũng tạo thành một ít quấy nhiễu, Cổ Nham và Bạch Mục nhìn thấy rõ ràng, đây là một thanh Bảo Đao Lục Ngọc. Cổ Nham lập tức tạo áp lực, chín kiếm lần nữa trảm kích, Bảo Đao Lục Ngọc tinh quang đại thịnh, tốc độ mắt thường khó thấy lao tới đón đỡ. Sau một hồi leng keng, Cổ Nham hoảng hốt, ngoại trừ Trảm Nguyệt kiếm, tám thanh phi kiếm khác toàn bộ đều bị chém đứt. Cổ Nham lập tức nói:
– Nó vừa nhanh vừa cứng đấy, chú ý.
Cổ Nham là cao thủ, chỉ xem xét vấn đề tốc độ, lúc trước Bảo Đao Lục Ngọc bị xích sắt trói buộc, chín kiếm phản kích, kiếm không bị thương. Mà bây giờ thanh đao này lại chủ động phóng tới, dùng tốc độ so chiêu với bảo kiếm, với hào quang mà nó phát ra thì có thể thấy được, thanh bảo đao này phẩm chất vượt xa tám thanh bảo kiếm kia. Tám thanh bảo kiếm này chất liệu không phải là tốt nhất, nguyên liệu chính là hàn thiết trong hàn đầm của Vân Thanh môn luyện chế mà ra, nhưng dù sao cũng là kiếm có linh tính, một lần đối chiêu liền bị phá hủy, từ đó có thể suy ra Bảo Đao Lục Ngọc này chất liệu cùng tốc độ phản kích quá cao cấp. Nếu như chỉ là chất liệu cứng rắn thì tám thanh phi kiếm tối đa nhất cũng chỉ bị bắn văng đi, nhưng tăng thêm tốc độ…
– Lôi Đả Chấn Quang Quyết.
Diệp Vô Song đánh tới, theo thói quen ra tay.
– Không cần!
Bạch Mục cùng Cổ Nham hét to một tiếng.
Nhưng đã quá muộn, trước mắt hai người là một mảng trắng xóa, bên tai chỉ có tiếng ầm ầm vang vọng, cái loại pháp thuật không sát thương này đều khiến mọi người chán ghét.
Diệp Vô Song bụm miệng, hình như mình làm sai rồi nhỉ? Ây, đây là bảo đao, mình còn tưởng người xấu đấy. Diệp Vô Song quăng ra pháp quyển, Bảo Đao Lục Ngọc chạy thục mạng nhưng lại bị pháp quyển trói cứng lại. Diệp Vô Song đưa một ngón tay lên trước ngực, cúi đầu niệm chú, pháp quyển bao vây lấy Bảo Đao Lục Ngọc lôi nó nhảy lên, bát quái xoay vòng.
– Lâm!
Diệp Vô Song quát to một tiếng, lôi điện biến thành lưới lôi điện.
Đây là lấy Cửu Tự Chân Ngôn của đạo gia ra xuất pháp thuật. Lâm, binh, đấu, giả, gia, trận, liệt, tại, tiền, lâm là trầm ổn, bất động bất hoặc, thẳng đứng như cây, không cho đi lại.
– Đấu!
Đấu: Dũng mãnh quả cảm, chưa từng có từ trước đến nay.
Sau đó… không có sau đó nữa, Diệp Vô Song chỉ mới thúc dục được hai ngôn trong Cửu Tự Chân ngôn thôi.
…
Lâm Phiền căm tức leo ra khỏi thủy đàm, chuẩn bị mặc áo quần, vài ngày lại mất một kiện bảo bối, làm sau để lấy lại công đạo đây chứ? Vừa cầm quần áo lên, đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn, từ trên không có một vật giáng xuống. Lâm Phiền vội vàng lui về sau một bước, một thanh Bảo Đao Lục Ngọc phá đá mà tới, cắm ngay trước mặt Lâm Phiền.
Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn trời, Tông chủ quả là nói quá đúng đi mà, trên trời sẽ không rơi xuống người nào, nhưng sẽ rơi xuống đao kiếm, quả nhiên là có thực đây này.
Tông chủ đang bế quan mắng to: Ý ta là chuyện tốt sẽ không rơi từ trên trời xuống, nhưng phiền toái sẽ cố ý tìm đến ngươi.
Lâm Phiền rút thanh đao lên, thanh đao này hoàn toàn làm bằng thúy ngọc, toàn thân xanh biếc, đánh đánh vào mấy cái liền phát ra âm thanh thanh thúy. Lâm Phiền hướng về phía tảng đá chém xuống, tảng đá bị chém làm hai nhưng bảo đao không việc gì, có thể bán được vài đồng rồi. Lại ngẩn đầu nhìn lên, ba người Diệp Vô Song nhất loạt đáp xuống, rồi cùng nhau nhìn Lâm Phiền.
Lâm Phiền sững sờ, vội vàng che lấy hạ thể:
– Chưa thấy nam nhân tấm rửa bao giờ à?
Diệp Vô Song mặt đỏ bừng bừng vội vàng quay đi:
– Hạ lưu.
– Ta là thượng lưu đấy.
Lâm Phiền tất bật mặt lại quần áo:
– Hôm nay thật không may mắn, ta vừa rồi đã để bay mất một kiện bảo vật.
– Hả?
Bạch Mục và Cổ Nham đồng thoạt hỏi.
– Màu đen, khá lớn, ta vừa sờ vào liền bay mất tiêu.
Lâm Phiền tiếc nuối nói:
– Ta vừa lên bờ thì suýt nữa bị thanh đao này đập chết. Cái này có tính là thiên kiếp không nhỉ? Chẳng lẽ ta làm nhiều việc thiện lắm à?
Cổ Nham khoanh tay nói:
– Tất cả đều là tạo hóa.
– Là sao?
Lâm Phiền nghi hoặc nhìn về phía Bạch Mục, Bạch Mục giải thích một hồi thì Lâm Phiền cũng đã hiểu rõ. Thanh Bảo Đao Lục Ngọc trên tay mình chính là bảo vật mà chính mình đã gặp trong hồ nước, vào lúc đao rơi xuống trước mặt mình thì đã bị hôn mê do Diệp Vô Song hung tàn dùng pháp quyển đánh vào, cho nên khi mình chạm vào Bảo Đao Lục Ngọc cũng không có cảm giác linh khí gì cả.
– Cái này…
Lâm Phiền nhìn bảo đao nói:
– Làm sao chia đây? Nếu không ta đem vật này đi bán, được bao nhiêu chia cho mọi người?
Bạch Mục cười:
– Cổ Nham sư huynh đã nói tất cả đều là tạo hóa, vậy thì thanh bảo đao này tất nhiên sẽ thuộc về một mình Lâm Phiền ngươi rồi.
Diệp Vô Song nói:
– Lâm Phiền, nếu như ngươi còn dám đánh đầu ta thì ta nhất đĩnh sẽ đòi phần của mình đấy.
Lâm Phiền nhìn không ra đang vui hay buồn nói:
– Thứ này xài được không đây?
Diệp Vô Song nhíu mày suy nghĩ một lát:
– Tạo hóa, bất quá Bạch Mục à, hình như đạo gia không có ghi chép về chuyện dùng đao nhỉ?
Bạch Mục gật đầu:
– Đạo gia chủ yếu sử dụng kiếm, tà phái lại không ít kẻ dùng đạo, phật gia cũng dùng đao.
– A…
Lâm Phiền cúi đầu xem Bảo Đao Lục Ngọc, ý này chính là tám chín phần mười món đồ chơi này mình không dùng được rồi.
Bạch Mục nói:
– Lâm Phiền, không bằng ngươi đợi tới chợ tu chân mở ra, đem bảo đao này đi đổi lấy pháp bảo hoặc bảo kiếm ấy.
Lâm Phiền lắc đầu:
– Tạo hóa đó mà, đã đưa tới trước cửa thì bổn đạo gia sẽ luyện hóa nó.
Mình chưa từng có một cái pháp bảo hay bảo kiếm nào đúng nghĩa cả, trông thấy pháp quyển của Diệp Vô Song cũng thầm ghen ghét mấy phần đấy, giờ từ trên trời lại rơi xuống một thanh bảo đao tặng mình, mình không quý trọng nó cũng không lễ phép cho lắm. Nói sao đi nữa, chợ tu chân bốn năm sau mới mở, dù mình đến đó đổi pháp bảo, còn cần phải luyện hóa, vậy thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể cầm được một món bảo bối. Không quản có thể dùng hay không, trang trí chút cũng được mà.
Theo ý của Lâm Phiền, Vân Thanh môn vụng trộm bỏ chạy, làm cho người ở Cửu Lang sởn lại đây một năm nửa năm. Cổ Nham từ chối trò đùa dai của Lâm Phiền nên hắn đi thông báo cho vài môn phái, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều đã biết bảo bối đã xuất thế rồi, không những thế, bảo bối đã bị đệ tử Vân Thanh môn mò được, đa số người phẫn nộ rời đi, rất ít người không tin tưởng Cổ Nham, vẫn còn nấn ná ở lại Cửu Lang sơn.
Lâm Phiền thở dài, cũng may là mình quen thuộc với mọi người, mà người ở đây đều coi như chính trực, nếu như có vài tên tà nhân ở trong đó vậy thì không chặn đường cướp bảo mới là quái sự. Trước lúc luyện hóa bảo bối có thể trực tiếp cướp đoạt được ấy mà.
Luyện hóa nói theo một cách đơn giản chính là đả tọa, khởi động chân khi tâm pháp rót vào trong bảo bối. Luyện hóa lại chia thành tâm luyện cùng lực luyện. Cái gọi là tâm luyện chính là chậm rãi dung hợp với bảo bối, không gấp gáp được, có điểm ý tứ giống như kiến tha lâu cũng đầy tổ vậy. Mà lực luyện thì chính là dùng chân khí bá đạo cùng với tu vi hơn người, cưỡng chế đánh vỡ sự chống cự của bảo bối. Lực luyện thời gian tiêu hao rất ít, thậm chí chỉ cần nửa ngày là có thể hoàn thành, thích hợp với những người có tu vi cao. Nhưng lực luyện lại mang theo khả năng có thể tỏn hại đến bảo vật, đem năng lực của nó giảm xuống. CÒn chỗ thiếu hụt lớn nhất của tâm luyện chính là cần có thời gian quá dài, như Diệp Vô Song luyện háo pháp quyển vậy, mỗi ngày tâm luyện hai canh giờ, tốn suốt ba năm mới có thể luyện hóa được.
Hai canh giờ là thời gian tốt nhất, quá mức này thì hậu quả liền kém đi, thậm chí có thể cảm nhận được phản kháng của bảo vật. Tâm luyện cũng có đôi chút nguy hiểm, bảo vật tự bản thân có linh, nếu như nó không cam lòng bị luyện quá thì rất cá khả năng nó sẽ tự bạo. Lâm Phiền chưa luyện qua bất cứ bảo vật gì, nhưng vẫn biết rõ pháp môn luyện quá. Một đường trở về, Lâm Phiền thay đổi đôi chút thói quen sinh hoạt của mình, ban đêm điều chỉnh thời gia để luyện hóa bảo đao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!