Tối Tiên Du (Dịch) - Thăm dò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tối Tiên Du (Dịch)


Thăm dò



Bọn tiểu bối tham gia náo niệt đều cáo từ rời đi, lúc này cần phải hồi báo chuyện tình phát sinh cho môn phái mình biết, bốn người Vân Thanh môn cũng không ngoại lệ. Trong lúc đó, mọi người đàm luận nhiều nhất là về Tà Hoàng. Bạch Mục nói ra nghi ngờ của mình:

– Tà Hoàng muốn đoạt xá, nếu như tự thân hắn lĩnh hội đoạt xá thì tại sao lại không biết chuyện bởi vì tu luyện đoạt xá mà hồn và phách trở nên bạc nhược yếu kém? Thế nên mới bị mất hồn và phách trong thiên kiếp.

Cuối cùng Bạch Mục kết luận:

– Đoạt xá không phải do Tà Hoàng tự lĩnh ngộ mà có người truyền thụ cho hắn, hoặc là tu luyện qua đạo thư.

Lâm Phiền xem như Tà Hoàng kia bị người ta hãm hại. Đoạt xá vốn là môn pháp thuật do tà phái, thậm chí là chính đạo cũng có nghiên cứu. Pháp thuật này rất nghịch thiên, nó có thể đảm bảo bản thân hồi sinh không ngừng, từ đó chính thức trở nên bất tử. Nhưng mà gần như không ai thành công cả, đến những người tài năng nhất dù cho tìm được thân thể mình có thể sử dụng nhưng mà hồn phách lại mất đi, đôi khi sẽ trở thành một người ngu ngốc.

Cái đó với quỷ nhập tràng không giống nhau, quỷ nhập không thể tồn tại lâu dài được, thân thể trở nên ngốc nghếch càng lâu thì lực lượng hồn phách sẽ càng yếu ớt, mãi cho đến lúc hoàn toàn biến mất. Mà đoạt xá thì vừa mới bắt đầu đã có thể giữ lại hoàn toàn tu vi, chính thức trở nên trường sinh.

Diệp Vô Song lại quan tâm Vô Cực xích của Tà Hoàng hơn, cái sợi xích kia Lâm Phiền không có cầm theo, vật có chủ lấy đi cũng vô dụng. Cuối cùng thì Tuyệt Sắc lấy nó, hắn đưa tới Thắng Âm tự xem có biện pháp nào trấn áp cái xích đó không, cho dù Tà Hoàng sống lại, thiếu đi một pháp bảo vừa tay cũng là chuyện tốt. Diệp Vô Song hỏi:

– Các ngươi nói xem, Du Phong Lang kia làm sao có thể khu động Vô Cực xích?

Bạch Mục đáp:

– Chắc là Du Phong Lang sử dụng khẩu quyết mà Tà Hoảng truyền để sử dụng Vô Cực xích, Vô Cực xích là tiên khí, tự thân nó có thần thức riêng, có thể biến đổi thành thực thể. Không có người điều khiển còn có năng lực như thế, nếu như chính thân Tà Hoàng điểu khiển thì quả thật là uy lực khủng bố. Thắng Âm tự có thể đem Vô Cực xích trấn áp cũng là chuyện tốt.

Cổ Nham đang bay phía trước liền dừng lại, mọi người cùng nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong rừng cây có hắc khí mơ hồ hiện lên, mọi người đồng thanh nói:

– Quỷ môn.

Trong rừng cây có một nữ tử gầy gộc không mảnh vải che thân đang quỳ lạy trước tế đàn, trong tay cầm Oan Hồn phiên mà lẩm bẩm. Tám kiếm từ sau lưng Cổ Nham xuyên qua lưng, nữ tử kia không nói được tiếng nào đã bỏ mình.

– Quỷ môn đã lan đến Trung Châu.

Cổ Nham đánh tế đàn nổ tung, đem Oan Hồn phiên giao cho Lâm Phiền đặt vào Càn Khôn giới, đem cho phật môn siêu độ hoặc đạo gia làm đàn tràng siêu độ oan hồn.

Thật vui vẻ mà, Lâm Phiền thầm nghĩ trong lòng, ở Đại Độ hà phát hiện ra Quỷ môn chưa tới bao lâu, Trung Châu đã xuất hiện rồi, lần đầu tiên là phát hiện ra nguyên nhân ôn dịch, lần thứ hai phát hiện nhưng không nhận ra, vậy thì đệ tử Quỷ môn chưa bị phát hiện hay sao? Cách tế đàn tầm mười dặm có một cái thôn nhỏ, trong thôn có hơn mười hộ gia đình, mọi người dừng chân xem xét, tất cả người trong thôn đều đã tử vong.

Bạch Mục nói:

– Muốn luyện Oan Hồn phiên cần phải giết người, chúng ta đã liên lạc với hoàng đế, nếu như có chỗ nào phát hiện án giết người hàng loạt thì chúng ta có thể cắt đứt hậu hoạn. Nhưng mà phát hiện ở thôn nhỏ hoặc trại nhỏ, vậy đến lúc chúng ta phát hiện thì đối phương đã có thành tựu.

– Đi!

Cổ Nham tiến về phía trước:

– Biện pháp duy nhất, biết được tổng đàn đối phương thì công phá tổng đàn.

Không có tổng đàn cung cấp đầu lâu thì sẽ không có cách nào luyện được Oan Hồn phiên, đây là biện pháp cắt đứt hậu hoạn tốt nhất.

Lâm Phiền thở dài:

– Đáng tiếc, Tử Tiêu điện có biến, tất cả mọi người đều dồn chú ý vào Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn, khó có thể liên hợp lại giải quyết vấn đề này.

– Không chỉ có như thế, muốn giải quyết Quỷ môn thì không chỉ cần có chính ma liên hợp mà còn phải có tà phái, nếu như tổng đàn Quỷ môn nằm ở tuyệt địa mênh mông, chúng ta quả thật không với tới được.

Bạch Mục nói tiếp:

– Mà liên lạc với tà phái ở tuyệt địa mênh mông thì lại vừa tốn công vừa tốn sức. Lâm Phiền, ngươi đi Bắc Châu có phát hiện tung tích Quỷ môn không?

Lâm Phiền lắc đầu:

– Không có, bất quá thì chúng ta cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. Nhưng mà có thể thấy rằng Bắc Châu bạo loạn không ngừng, các loại giáo phái mọc lên như nấm, thậm chí đều có mưu đồ tranh giành Bắc Châu. Loạn lạc, dân chúng lầm than, Bắc Châu quả đúng là nơi Quỷ Môn có thể phát triển tốt nhất.

Tiến vào tiểu Đông Châu, bốn người đến bái phỏng Thiên Âm tự, đem Oan Hồn phiên giao cho trụ trì, từ đó mới biết được trong khoảng thời gian này, Thiên Âm tự đã phái vũ tăng rời tự, sau đó đã đem về thêm vài cái Oan Hồn phiên, hiển nhiên xu thế Quỷ Môn đang ngày một mãnh liệt.

Trở về núi bẩm báo, Thiên Vũ đã sớm biết chuyện Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn, còn có chuyện về Tà Hoàng, sau khi hỏi một ít chi tiết liền chuyển trọng điểm sang Quỷ Môn.

– Đông Châu phát hiện hai gã môn đồ Quỷ Môn, tiểu Đông Châu phát hiện năm tên môn đồ Quỷ Môn, tất cả đều là người bình thường mượn nhờ tà pháp tu luyện.

Thiên Vũ nói tiếp:

– Ta đã cho người tìm hiểu, phát hiện ra những người này đều có tính tình dễ dàng xúc động phẫn nộ, dễ giận dễ hận. Hàng xóm những người này biết không nói, tại sao đến cả Quỷ Môn cũng biết? Mà còn tặng đầu lâu cùng phương pháp tu luyện.

Lâm Phiền lóe linh quang:

– Ý của chưởng môn có phải là môn nhân Quỷ môn đang vân du bốn phương ở Đông Châu và tiểu Đông Châu, muốn tìm kiếm môn đồ phù hợp, giao ra vô số đầu lâu?

Bạch Mục nói:

– Không chỉ ở Đông Châu hay tiểu Đông Châu, chúng ta cũng phát hiện môn đồ Quỷ Môn ở Trung Châu.

– Mục đích bọn chúng là gì?

Cổ Nham nghi hoặc hỏi.

Thiên Vũ chân nhân nói:

– Thanh Vân môn chúng ta đã liên lạc với triều đình Đông Châu, vừa phát hiện án mạng liền có người đi nghe ngóng, cho nên tra ra được hai tên. Thắng Âm tự ở tiểu Đông Châu cũng như thế… Nói đến mục đích, theo ta đoán, sứ giả Quỷ Môn có thể đang chạy khắp mười hai châu, tìm kiếm địa phương khoang dung nhất.

Địa phương khoang dung? Đơn giản chính là môn phái tu chân ở châu này không để ý đến Quỷ Môn hoặc không có đủ lực lượng để công kích Quỷ Môn, nơi như thế chính là đất ấm cho Quỷ Môn sinh tồn. Thiên Vũ chân nhân nói:

– Vân Thanh môn Đông Châu, Thắng Âm tự tiểu Đông Châu, Tử Tiêu điện Trung Châu, Lôi Sơn phái Nam Châu, Thanh Châu có Mặc Gia, Bắc Châu có Thắng Âm tự, Tây Châu có Ma Giáo… tuyệt địa mênh mông có Vạn Tà môn, tất cả các nơi đều xem trọng việc tiêu diệt Quỷ Môn.

Bạch Mục nhắc nhở:

– Chưởng môn, hình như người chưa nói đến Vân Châu.

– Đúng, đây là nơi ta lo lắng nhất, Thiên Côn môn ở Vân Châu vốn là Toàn Chân nhất mạch, dùng phương pháp ẩn thế tu hành. Họ gia nhập Chính Ma hội minh cũng bởi vì Ma Quân có ân với Thiên Côn môn, cũng không phải là cố tình gia nhập. Sau khi các ngươi gặp phải Quỷ Môn ở Đại Độ Hà, ta liền phái người hoặc truyền thư đến tất cả các môn phái lớn nhỏ, bọn họ đều đáp rằng chắc chắn sẽ tăng mạnh việc dò xét, chặt đứt hậu hoạn Quỷ Môn. Duy chỉ có Thiên Côn môn đáp trả một chữ: Biết.

Lâm Phiền nói:

– Vân Châu tiếp giáp Nam Châu, Bắc Châu tiếp giáp Trung Châu, Tây Nam tiếp giáp Thập Vạn Đại Sơn, nếu như Quỷ Môn lập tổng đàn tại Thập Vạn Đại Sơn thì chỉ sợ việc tiễn trừ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

– Bên trong Thập Vạn Đại Sơn có một môn phái tu chân tên là Độc Long giáo, ta đã phái người đi liên lạc, Độc Long giáo không chính không tà, nhưng cũng sẽ không để cho Quỷ Môn phát triển ở Thập Vạn Đại Sơn, điểm ấy có thể yên tâm.

Thiên Vũ chân nhân nói tiếp:

– Chỉ sợ Vân Châu.

Lâm Phiền nghi vấn:

– Hình như chưởng môn hiểu rất rõ Độc Long giáo.

Thiên Vũ chân nhân gật đầu:

– Từng tiếp xúc qua… Các ngươi lui xuống nghĩ ngơi đi, ta đã phái người tìm kiếm tung tích sứ giả Quỷ Môn ở Đông Châu, các ngươi không thể rời núi, chờ đợi phân công bất cứ lúc nào. Không quản ra sao, chúng ta phải đưa Đông Châu trở thành vùng đất thanh tịnh nhất.

Câu cuối cùng tựa hồ là lầm bầm lầu bầu.

– Vâng!

Bón người rời khỏi đại điện, sau khi hàn huyên vài câu liền trở về nhà kiếm mẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN