Tối Tiên Du (Dịch)
Thượng Hạ Cửu Cung
Một trăm con hổ cùng một trăm con cừu dĩ nhiên là không thể cùng nhau sinh tồn rồi, hổ sau khi ăn hết cừu thì chỉ có thể tự giết lẫn nhau, cuối cuối chết ráo. Nhưng một con hổ cùng một trăm con cừu lại có thể duy trì sự sinh tồn của nhau. Người tu đạo có thể thoát khỏi luân hồi đã ít lại còn ít hơn, cho dù đã tu thành chính quả thì chỉ sợ chưa thật sự nhảy ra khỏi vạn vật, vẫn còn nằm bên trong vạn vật, nhưng lúc này ngươi đã trở thành chủ nhân của vạn vật mà thôi.
Cổ Nham cùng Cung chủ vẫn đang kịch liệt cãi cọ, những người khác lui sang một bên không tham dự vào màn tranh luận nhàm chán của hai tên nhàm chán ấy. Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi cô nương áo ngắn tên Lan Hoa kia:
– Tây Môn Suất là ai?
Lan Hoa trả lời:
– Tên Tây Môn Suất này có lai lịch rất lớn, sau cuộc chiến chống tà đạo, ma quân bị trọng thương, ma giáo nguyên khí mười phần thương tổn, tinh anh cũng tổn thất không còn mấy ai. Ma Quân lúc này truyền ngôi lại cho đệ tử có thiên phú cao nhất, nhưng Ma Quân chỉ nhìn ra thiên phú của hắn lại không nghĩ tới việc Ma Quân mới không tự xử lý sự vụ ma giáo, điều này khiến cho nội bộ ma giáo Cửu Cung nội loạn, các trưởng lão dẹp yên phân tranh, rồi sau đó cho rằng Ma Quân mới không đủ sức lãnh đạo ma giáo, liền nhất trí với cung chủ Cửu Cung hạ bệ Ma Quân mới, một lần nữa tuyển Ma Quân. Ma Quân lúc này liền tạo phản, dẫn đầu thân tính đánh một trận với Cửu Cung, cuối cùng lâm vào bại trận, bắt đắc dĩ phải hạ lệnh thoái vị rồi ẩn cư tại Tây Châu. Mấy năm trược, Tây Môn Suất xuất hiện, hắn tự nhận là đệ tử thân truyền của Ma Quân đời trước, yêu cầu lấy lại một vật của Ma Quân đời trước: Khấp Huyết kiếm. Khấp Huyết kiếm chính là một trong bốn đại thần khí của ma giáo, vốn không phải là vật của Ma Quân đời trước. Ma Quân quả quyết cự tuyệt, không nghĩ tới Tây Môn Suất dựa theo pháp môn Ma Quân đời trước truyền lại mà đánh cắp Khấp Huyết kiếm. Ma giáo lập tức tiến hành lùng bắt tên này, tại Tây Châu hắn lại không có chỗ dựa, chỉ còn biết đi lang thang.
Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
– Thần khí hộ giáo?
Bạch Mục lại biết rõ điểm này:
– Vân Thanh môn cũng ta cũng có thần khí hộ sơn: Tử Vân bình. Nó có thể hô ứng được tất cả trận pháp của toàn bộ tông phái, thậm chí là toàn bộ Vân Thanh sơn. Người ngoài muốn đi vào, trừ khi đánh nát Tử Vân bình thì không còn phương pháp nào khác. Cô nương, theo ta được biết, hộ sơn hoặc hộ giáo thần khí cần phải có pháp trận duy trì, Khấp Huyết kiếm cũng chỉ hữu dụng ở Ma Sơn, nếu như đem đi nơi khác thì nào khác vật bình thường đâu.
– Đúng vậy, chỉ cần Khấp Huyết kiếm phát động, người ngoài tiến vào Ma Sơn liền bị ngoại thương, sau đó thì máu chảy không ngừng, không cách nào trị khỏi, chỉ có thể rời khỏi Ma Sơn để trị liệu. Khấp Huyết kiếm một khi rời khỏi Ma Sơn, nếu không có pháp trận duy trì thì hắn cũng không thể nào sử dụng được. Ma Quân cũng rất nghi hoặc, vì cái gì mà Ma Quân đời trước lại muốn Khấp Huyết kiếm, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tây Môn Suất đâu, không nghĩ tới tên tặc tử này lại đang ở Đông Châu.
Diệp Vô Song hỏi:
– Thượng Hạ Cửu Cung là cái gì?
Nàng đúng thật là đang thắc mắc. Nghe nói Cung chủ ma giáo cùng với tông chủ Vân Thanh môn không hề kém cạnh, mà vị Cung chủ này lại quá yếu.
Lan Hoa giải thích:
– Tổ sư Lãnh Ngạo Thiên, người lập nên ma giáo có chín đệ tử, Tây Châu vốn là nơi tụ hợp của tà nhân, Lãnh Ngạo Thiên cùng chín người đệ tử đánh đuổi đám tà nhân kia đến tuyệt địa mênh mông liền thành lập ma giáo tại Ma Sơn. Thượng Hạ Cửu Cung chính là truyền thừa của chín người đệ tử kia, tư chất nếu đạt đến thượng thừa liền ưu tiên thu nhận người ấy vào Cửu Cung, cũng có gia tộc ngàn năm giống như phàm nhân vậy.
Hạ Cửu Cung chính là nơi tập hợp gia quyến, ma giáo cũng giống như Vân Thanh môn, không cấm đoán chuyện kết hôn sinh con. Hài tử nếu như tư chất quá kém thì phải ở lại Hạ Cửu Cung, không được nhập vào Thượng Cửu Cung. Họ đều biết pháp môn cường thân kiện thể, dân số lại ngày càng đông thêm, cho nên phải có Cung chủ đứng ra quản lý những người này. Thượng Cửu Cung do chín người đệ tử của Lãnh Ngạo Thiên tạo nên, pháp luật và kỷ luật sâm nghiêm, thu đồ đệ nghiêm khắc, người người tranh giành, thiên tư thấm kém căn bản không đáp ứng được. Cho nên Thượng Hạ Cửu Cung đều có cung chủ, nhưng Cung chủ của hai bên hoàn toàn khác nhau.
Đệ tử Vân Thanh môn sinh con, tư chất thấp kém cỏi thì dựa vào ý nguyện cá nhân. Một là rời núi làm phàm nhân, hai là đi đến Thiên Phong cốc tu luyện một ít pháp môn cường thân kiện thể. Thiên Phong cốc giống như Hạ Cửu Cung, sức chiến đấu cực kỳ yếu ớt, chủ yếu là phụ trách thủ hộ sơn môn hoặc ra ngoài mua sắm vật dụng sinh hoạt cùng nhu yếu phẩm.
Lâm Phiền vẫn đang để ý mấy món đồ chơi như túi Càn Khôn hay Càn Khôn giới chỉ, đây đều là thứ tốt, chỉ tiếc một điều là chúng cả đời chỉ biết một chủ nhân, chủ chết vật vong. Lâm Phiền suy nghĩ, nếu như chính mình gặp phải một con linh thú ngàn năm, bản thân lại có đủ năng lực đánh chết nó vậy mình có nên động thủ hay không? Ngoại trừ linh thú thì yêu thú cũng không phải là không được. Nhưng yêu thú ngàn năm không phải là loại quái vật mà Lâm Phiền có thể chống đỡ được. Hơn nữa yêu thú còn có nội đan, thấy không địch lại liền giở chiêu cuối, đem nội đan tự bạo, đồng vu quy tận với đối thủ, nội đan một khi nổ rồi thì da cũng không thể nào sử dụng. Sách vở đều ghi lại tất cả những điều này, cho nên dựa vào da của yêu thú mà chế tạo túi Càn Khôn là điều không thực tế, phi thường không thực tế.
Bên này nói chuyện phiếm, bên kia vẫn đang cãi nhau, Cổ Nham hôm nay nói còn nhiều hơn so với hai ngày hôm qua gộp lại. Lâm Phiền đã sớm biết màn tranh luận này sẽ không có kết quả, nếu như có kết quả thì minh ước đã sớm xuất hiện điều khoảng rồi.
Nữa canh giờ chậm rãi trôi qua, hai người tranh luận tựa như đã cảm giác được điểm này liền ngừng lại. Cung chủ vốn định đi Vân Thanh sơn tạm lánh một thời gian, chờ đợi cao thủ ma giáo đến hộ tống mình về Tây Châu, thế nhưng hiện tại lại đầy bụng tức, nàng không muốn đi Vân Thanh sơn nữa, nhưng nàng vẫn lo lắng Tây Môn Suất âm hồn bất tán bám theo. Cổ Nham là người trung thực, dù tranh luận nhưng vẫn hỏi thăm bọn họ muốn được hộ tống về Vân Thanh sơn hay không. Cung chủ thuận theo bậc thang bước xuống, nói không cần các ngươi hộ tống, tự chúng ta có thể đi tới đó.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, khách nhân trong tiệm cùng lão bản tỉnh dậy, hoàn toàn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tối qua chiến đấu kịch liệt, phụ cận xung quanh đều để lại giấu vết, đặc biệt là phòng ngủ của Lâm Phiền, trên tường xuất hiện một cái hố to do Tây Môn Suất để lại. Cổ Nham nổi lên ý muốn giải thích mọi chuyện với lão bản, Lâm Phiền hiểu việc liền ném cho lão bản một mảnh vàng lá đồng thời nói:
– Nếu ngươi hỏi bất cứ điều gì, ta thu mảnh vàng lại ngay.
Lảo bản lập tức ngậm mồm, mặc kệ hôm qua các ngươi làm gì, có tiền chính là cha mẹ, có mảnh vàng lá này thì ngươi muốn đánh sập cái tiệm này cũng được.
Bốn người trải qua một đêm mệt nhọc, cũng không phải phi hành tiếp, họ liền đi theo đò ngang vượt sông lớn, hướng đến tiểu Đông Châu.
Bạch Mục hỏi:
– Lâm Phiền, Chính Nhất tông các ngươi có vàng lá à?
Vân Thanh sơn không nhiều nơi có tiền.
Lâm Phiền lấy ra một lá bùa, niệm pháp chú, là phù liền biến thành vàng lá. Lâm Phiền thuận tay ném vàng xuống sông nói:
– Yên tâm đi, khi này chướng nhãn pháp ta dùng là hai lượng bạc, không nhiều không ít, đủ để lão bản kia tu sửa nhà cửa rồi.
Bạch Mục nghi hoặc:
– Ngươi trực tiếp đưa hắn hai lượng bạc không phải hay hơn sao?
Lâm Phiền liên tục lắc đầu:
– Ta đưa hai lượng, hắn sẽ đòi bốn lượng. Ta đưa ra bốn lượng, hắn lại muốn tám lượng. Ta đưa cho hắn vàng lá, hắn không thể nào muốn hai mảnh vàng.
Bạch Mục như có điều suy nghĩ:
– Thì ra là thế. Bởi vì giá trị của vàng lá rất lớn, lão bản nhìn thấy liền không dám khinh người, cho nên hắn vừa nhìn đã thu lại ngay. Nhưng nếu không phải là vàng lá, lão bản tất nhiên sẽ gạt chúng ta, yêu cầu chúng ta xuất ra số tiền bồi thường lớn. Chướng nhãn pháp này tuy là lừa gạt lão bản nhưng cũng khiến chúng ta dễ dàng thoát thân, hơn nữa lảo bản cũng không có tổn thất gì, vậy nên đây không phải một biện pháp xấu. Nói cách khác, không phải lừa gạt nào đều xấu.
– Ừm…
Lâm Phiền nhíu mày:
– Ngươi cũng có thể nghĩ như vậy.
Đồng thời lúc này, từ khách sạn phát ra tiếng rống to của lão bản:
– Trời đánh đám đạo sĩ lỗ mũi trâu, dùng vàng lá lừa gạt ta.
Bạch Mục hoàn toàn không có nửa điểm lo lắng, dân buôn bán làm sao có thể tiếp nhận sự thật rằng mảnh vàng lá chỉ là hai lượng bạc. Lâm Phiền đương nhiên biết rõ điểm ấy, hắn chỉ là vì sự thoải mái của chính mình mà thôi, lại không lừa gạt đến kẻ yếu hơn mình, thế nhưng nếu ngươi muốn lừa gạt bọn ta thì không có cửa đó đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!