Tối Tiên Du (Dịch)
Tính mệnh (Hạ)
Tu tính, thần thức nhập Kim Đan, dùng Kim Đan nhìn vạn vật, đắm chìm trong đó.
Tu mệnh, dùng Kim Đan làm bản thể, chân khí tuần hoàn, không ngừng sinh sôi.
Vậy thì nửa tu tính nửa tu mệnh thì như thế nào? Lựa chọn này là sự lựa chọn của đa số người tu chân, bất quá mấy ngàn năm nay, người có thể qua được tiểu thừa thiên kiếp đều là chủ tu mệnh, phụ tu tính, bọn họ đột phá cảnh giới đều dựa vào ngộ tính. Nói đến cảnh giới thì có chút mờ ảo, có người một ngày đã tham ngộ, có người cả đời cũng không nhìn thấu. Nếu như không cách nào tìm hiểu được, cộng thêm chủ tu mệnh, phụ tu tính, muốn đạt Nguyên Anh thì còn rất xa. Năm mươi tuổi không nhập Nguyên Anh thì cả đời cũng đừng mong đặt chân vào ngưỡng cửa Nguyên Anh. Một ít thanh tu giả lúc Trúc Cơ liền bắt đầu tu tính, sau khi đột phát Kim Đan thì chuyên tu tính, tiểu thừa vì vậy mà đến rất mau. Không tu mệnh thì không Nguyên Anh.
Có chút kỳ nhân là chủ tu tính, phụ tu mệnh, rất nhanh đạt được Nguyên Anh. Người chính đạo nói là dục tốc bất đạt, nếu là người chính đạo, vậy thì dù cho cảnh giới nhập Nguyên Anh, tu vi hắn cũng không địch nổi Kim Đan kỳ. Nếu như là tà đạo, đã có phương pháp tà môn, sau khi nhập Nguyên Anh, chủ tu tính, nhưng lại có đủ tu vi nhập Nguyên Anh tu mệnh, bất quá, dùng tà pháp để nhập Nguyên Anh, Nguyên Anh thiếu hụt, không thể viên mãn.
Đối với Lâm Phiền hai mươi tuổi đã nhập Kim Đan, sư môn sẽ cho lời khuyên, Vân Thanh môn dùng ba tính bảy mệnh để phân, ma giáo dùng hai tính tám mệnh, Bồng Lai sơn sẽ khuyên là sáu tính bốn mệnh, Tử Tiêu điện là bốn tính sáu mệnh. Tam Tam chân nhân căn bản không khuyên, sau khi Lâm Phiền kết thúc bế quan để hỏi thăm, Tam Tam chân nhân trả lời:
– Chín tính một mệnh cũng tốt, chín mệnh một tính cũng được, có được tất có mất. Rất nhiều người vào thời điểm này đều chỉ nhìn thấy cái mất đi, không thấy cái lấy được. Trừ khi ngươi muốn tu tính mười phần, vậy ta liền đánh chết ngươi trước, nếu không, tu như thế nào, tự ngươi quyết định.
Lâm Phiền nói:
– Tông chủ, cho để nghị đi.
Tam Tam chân nhân nở nụ cười:
– Vân Thanh môn đối với đệ tử xuất xắc chia ra ba tính bảy mệnh cũng có chỗ đạo lý của nó. Chín tuổi luyện khí, mười sáu Trúc Cơ, Trúc Cơ trăm ngày, mười tám viên mãn Trúc Cơ. Trong vòng bốn năm nhập Kim Đan, rồi sau đó ba tính bảy mệnh, chừng ba mươi đã có thể viên mãn Kim Đan, trước năm mươi sẽ có thể vào Nguyên Anh, như vậy mới đúng chuẩn nội tình của một cao thủ.
– Ta mười tám nhập Kim Đan đấy.
– Lâm Phiền, đây là tạo hóa, ai cũng không biết ba tính bảy mệnh sẽ thu được thành quả gì. Hai ngàn năm trước, khai phái tổ sư Tử Tiêu điện vốn là chủ tu mệnh, phụ tu tính, hai mươi bốn nhập Nguyên Anh, hắn từng nói với môn nhân của mình là có chút hối hận, mình không nên dùng bốn tính sáu mệnh, quá cấp bách, hậu quả là nhập Nguyên Anh nhưng tu vi lại quá thấp. Hắn có một người môn nhân, người này ghi nhớ trong nội tâm, lúc Kim Đan kỳ, chia chín mệnh một tính, kết quả là tu vi Kim Đan cường đại, nhưng qua năm mươi vẫn không cách nào nhập Nguyên Anh, hơn nữa còn không cách nào dùng tâm để tìm hiểu, cuối cùng hắn vẫn mắc kẹt tại Kim Đan. Cũng có một vị môn nhân khác, nhị đại tổ sư gia Tử Tiêu điện, chín mệnh một tính nhập Kim Đan, bốn mươi tuổi tìm hiểu Nguyên Anh. Cuối cùng dùng tu vi cường hãn để qua tiểu thừa thiên kiếp, đại thừa thiên kiếp, trở thành người duy nhất của Tử Tiêu điện bạch nhật phi thăng.
Lâm Phiền gật đầu:
– Đây là tạo hóa!
Đúng hơn là vận phân chó.
Tam Tam chân nhân gật đầu:
– Ngươi đã có đáp án, ta cũng không nói gì thêm nữa.
Lâm Phiền cười hì hì:
– Tông chủ ngươi dạy ta trở thành người tùy tính, tại sao lại nói không nói gì nữa.
Đã là tính tình tùy tính, vậy tự nhiên sẽ chọn chín mệnh một tính, có thể tới Nguyên Anh thì phải xem tạo hóa, không thể đến Nguyên Anh cũng là tạo hóa. Thiên đạo khó lường, tu chân vốn là nghịch thiên, mà đã nghịch thiên thì vốn không thể thuận lòng trời, thôi đành phải thuận lòng người trước cái đã. Lâm Phiền hỏi lại:
– Tông chủ, viên mãn Nguyên Anh chưa?
– Đi chỗ khác chơi, ai cần ngươi quản.
Tam Tam chân nhân bổ sung thêm một câu:
– Ta tu ta thành, ngươi tu ta chỉ chưa hẳn đã thành, hiểu chưa? Còn nữa, luyện Thiên Mang tâm pháp trước đi, không nên lười biếng quá.
Kim Đan phân tính mệnh ngươi không quản, ngươi lại nhớ kỹ Thiên Mang tâm pháp kêu ta luyện, điều này làm cho Lâm Phiền cảm thấy kỳ quái. Từ khi Lâm Phiền lên núi đến nay, Tam Tam chân nhân lấy tính cách tùy tính mà dạy bảo hắn, cơ hồ không hề hỏi thăm chuyện tình của Lâm Phiền. Ngoại trừ cái Thiên Mang tâm pháp ghẻ này, một mực thúc giục hắn luyện, Lâm Phiền hỏi:
– Tông chủ, ngươi có biết cha mẹ ta không.
– Vấn đề này trả lời rồi. Đi đi đi, đi chơi một mình đi, không nên quấy rầy ta.
Tam Tam chân nhân không kiên nhẫn phất tay hạ lệnh trục khách.
Một khi đã xác định chín mệnh một tính, tu vi Lâm Phiền cấp tốc tăng lên. Tam Tam chân nhân đứng trên đỉnh núi rất xa nhìn Lâm Phiền đang bố trí châm trận hạ sát… một con thỏ, hạ xong thì tên này rất thỏa mãn. Như hắn nói, có được tất có mất, Kim Đan kỳ sợ nhất là tâm trí không kiên, lo được lo mất, đầu tiên là chín mệnh một tính, lại lo lắng cảnh giới, đổi thành chín tính một mệnh, đó mới là công dã tràng.
Tam Tam chân nhân không nói cho Lâm Phiền một việc, viên mãn Trúc Cơ của Lâm Phiền là do lịch lãm sinh tử mà có được, vốn là sinh cơ công cường thủ cường. Nhập Kim Đan lại là đạt được trong thiên kiếp, dù cho chín mệnh một tính, cảnh giới tiến triển so với thường nhân bảy mệnh ba tính cũng sẽ không thấp hơn bao nhiêu. Đây là tạo hóa, thiên kiếp, có bao nhiêu người có thể gặp được thiên kiếp, thiên kiếp giao long hóa rồng, đủ sánh vai với đại thừa thiên kiếp rồi.
…
Thanh tu trong núi, mấy tháng một hồi, một số người có thể cảm nhận được Vân Thanh môn xảy ra một ít biến hóa, chưởng môn rút ra bốn người, năm người làm một tổ để ra ngoài lịch lãm. Có đuổi bắt yêu thú đả thương người, có tìm kiếm nguyên nhân ôn dịch, còn có hàng phục lệ quỷ, vân vân, người được đẩy đi đều là đệ tử trẻ tuổi giữa giai đoạn Trúc Cơ trăm ngày cho đến hai mươi lăm tuổi.
Thế hệ này của Vân Thanh môn có rất nhiều tuấn kiệt, trừ quan môn đệ tử bên ngoài Ẩn Tiên tông, tất cả đệ tử thân truyền của các tông chủ đều rất xuất sắc. Bất quá số lượng vẫn tương đối thưa thớt, dù cho Thiên Hành tông có nhân số nhiều nhất nhưng cũng chỉ mười người mà thôi. Cổ Nham tại Thiên Hành tông tự nhiên là đứng đầu, cảnh giới kỳ thật đã đạt đến Kim Đan kỳ.
Thanh Nguyên tông tu hành trận pháp, kỳ thuật, Bạch Mục viên mãn Trúc Cơ cũng có thể ghi tên vào ba hạng đầu.
Diệp Vô Song thì không cần nhắc đến, nàng đã là hộ pháp Tử Trúc lâm, bất quá Diệt Tuyệt chân nhân có chút lo lắng, nha đầu Diệp Vô Song này chỉ chuyên tâm nguyên cứu pháp quyển, vô cùng ỷ lại vào pháp quyển.
Còn có Lâm Phiền nhưng Tam Tam chân nhân lại không đi báo cáo, cũng không kêu Lâm Phiền đi đăng ký, Lâm Phiền vẫn là treo cảnh giới viên mãn Trúc Cơ ở đại điện.
Tiếp thêm mười ngày nữa, chính là lúc Tử Tiêu điện mời chính đạo, ma giáo đến dự yến hội, danh nghĩa là chánh điện đã tu sửa xong, bất quá mọi người đều biết, yến tiệc này chính là muốn giới thiệu xác nhập Liệt Hỏa giáo của tà phái. Diệp Vô Song lấy thân phận hộ pháp, đại biểu cho Vân Thanh môn tham dự lần yến hội này.
Thiên Vũ chân nhân đem thư tự tay viết giao cho Diệp Vô Song, kỳ thật nàng đã truyền thư với Tử Vân chân nhân Tử Tiêu điện rất nhiều lần, ý tứ của Vân Thanh môn rất đơn giản, không phản đối Liệt Hỏa giáo đầu nhập Tử Tiêu điện, trở thành tông thứ mười của Tử Tiêu điện. Đại sự vốn đã định xong rồi, chỉ là phái người đi làm cảnh thôi.
Bốn người dẫ thư tín chuẩn bị xuất phát, Thiên Vũ chân nhân dặn dò:
– Đây là lễ thăm hỏi kết giao của chính đạo, tiên chủ hậu khách, luôn phải lễ nhường. Nếu có chuyện gì, trước tiên nên hỏi Lâm Phiền.
Ba người cùng một chỗ nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền cười:
– Ta từng có quan hệ với Tử Tiêu điện.
– Đi thôi.
Bốn người đi ra, một tổ khác đi vào, tổ này được vinh dự là Vân Thanh tứ tú, hai nam hai nữ, trong tên đều có chữ tú. Bọn họ đi Ma giáo, đệ tử trọng tội của ma giáo phá lao bỏ trốn, cũng đã nhập quan trốn đến quan nội Tây Châu, bởi vì Ma giáo không quen thuộc với Tây Châu nên bọn họ đi cùng để truy kích đệ tử bỏ trốn.
Lâm Phiền nói:
– Cái này tám chín phần mười do chưởng môn và Ma giáo bày ra.
Diệp Vô Song nghi vấn:
– Sao lại nói như vậy?
– Qua Trấn Thiên Quan nhập quan nội, hoặc là có phương pháp Điên Đảo Càn Khôn, hoặc là trốn tránh thân thể thì không bị phát giác, nếu không sẽ không lọt qua được. Mà ma giáo cũng là bốn tên đệ tử trẻ tuổi, hiển nhiên là bố trí cho tứ tú đi lịch lãm một phen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!