Tối Tiên Du (Dịch)
Tử Trúc lâm (Hạ)
Lâm Phiền vừa hỏi xong, tính tình nóng này của Dương Tuyết Nhiên lập tức bốc hỏa, từ giữa không trung giơ chùy lên, cây chùy biến ảo cực lớn, sau đó trực tiếp phóng xuống đập nát mặt đất. Lâm Phiền thấy Vụ Nhi ở bên người nên không dám né tránh, Phật Đao Lục Ngọc bay ra, cùng cây chùy đụng vào nhau. Dương Tuyết Nhiêu xoay tròn một vòng trên không trung:
– Thật có tài đấy, xem chiêu.
Dương Tuyết nhiêu toàn thân hóa thành hỏa quang, thiết chùy biến thành hỏa long, rít gào đánh về phía Lâm Phiền. Lâm Phiền thở dài:
– Cần gì chứ?
Súc thiên tiểu địa, biến mất tại chỗ,
Dương Tuyết Nhiêu sững sờ, Phi Hỏa Lưu Tinh giữa không trung phóng xuống dưới, Dương Tuyết Nhiêu vội vàng phóng ra một thanh bảo kiếm để chống cự, người bay về hướng mặt đất. Mặt đất xuất hiện hàn quang bắn ra tứ phía, kiếm trận Tú Hoa châm lập tức khởi động, đây là biện pháp duy nhất mà Thiên Mang Tâm pháp có thể xuất ra được lực sát thương. Thiên Mang tâm pháp cần phải điều khiển nhiều binh khí, càng nhiều càng tốt, nhưng mà trong thực chiến thì Lâm Phiền còn chưa đạt đến tiêu chuẩn ấy. Làm sao bây giờ? Vậy đành dùng châm trận, đem Tú Hoa châm mai phục châm trận.
Sáu mươi bốn mũi Tú Hoa châm bạo khởi, âm thanh viu viu không ngừng bên tai, Dương Tuyết Nhiêu nhìn thân thể mình, có hơn mười lỗ máu tươi bắn ra từ trong thân thể. Lâm Phiền đáp xuống bên người nàng, hít một hơi lạnh:
– Ngươi sẽ không chết chứ? Sao mà ngươi lại không có pháp bảo hộ thân vậy chớ?
Ngươi làm người khác bị thương, còn trách người ta không có pháp bảo hộ thân à? Dương Tuyết Nhiêu cũng không phải là không có pháp bảo hộ thân, năng lực của nàng không phải chỉ có thế, nhưng đáng tiếc nơi này lại là Tử Trúc lâm, dùng đến thì coi như là phóng hỏa đốt núi rồi. Nàng vốn định cho Lâm Phiền một vài điểm đau khổ, không nghĩ tới Lâm Phiền lại lợi hại hơn so với nàng tưởng tượng. Nếu như không phải vì Tú Hoa châm chỉ là phàm phẩm thì đã có thể phá thể mà vào, đánh thẳng tới linh khí trong cơ thể rồi.
Dương Tuyết Nhiêu là dạng vịt chết vẫn mạnh miệng:
– Ta không sao, không cần ngươi quan tâm.
– Ngươi xác định sẽ không chết?
– Đúng.
Lâm Phiền đang chuẩn bị mở miệng nói tiếp, Diệp Vô Song đã bay đến:
– Phích Lịch Chấn Quang Quyết!
– Đậu xanh rau muống!
…
Tông điện Tử Trúc lâm, Dương Tuyết Nhiêu rất sảng khoái thừa nhận là mình động thủ trước.
Lâm Phiền liếc mắt đầy căm tức nhìn Diệp Vô Song, Diệp Vô Song mặt méo xẹo, nội tâm thấp thỏm bất an: Lại bắt sai rồi, xong đời rồi, Lâm Phiền sư đệ là tên xấu xa nhất, vạn nhất muốn trả thù bằng cách khi dễ mình, vậy phải làm sao bây giờ?
Diệt Tuyệt chân nhân nói:
– Ngươi ở Tử Trúc lâm dùng lửa, còn động thủ trước? Ngươi có biết môn quy hay không?
– Biết rõ!
Diệt Tuyệt chân nhân nói:
– Roi điện trừng phạt.
Lâm Phiền cười hì hì xen vào:
– Diệt Tuyệt chân nhân, người bắt ta oan uổng hai lần, người xem có nên bán một cái nhân tình hay không?
Diệt Tuyệt chân nhân hỏi:
– Ngươi đang ở đây cầu tình?
– Tất cả mọi người đều là đệ tử Vân Thanh môn, người trách phạt nàng, vạn nhất nàng trách tội ta thì ta phải làm sao bây giờ?
Dương Tuyết Nhiêu nghiêm mặt nói:
– Ta không có.
– Ta lo lắng ngươi sẽ làm thôi.
Người này không muốn thiếu nợ nhỉ.
– Ta không có.
Dương Tuyết Nhiêu đề cao âm lượng.
– Được rồi, được rồi.
Diệt Tuyệt chân nhân nghĩ một lát:
– Tuyết Nhiêu, Chính Nhất tông vừa mới thu đệ tử, tuổi còn nhỏ, chưởng môn lo lắng bọn họ tinh nghịch mà rơi xuống sườn núi. Mà hộ sơn pháp trận của Chính Nhất tông cũng đã ba mươi năm không ai chăm sóc, ngươi là thợ thủ công, đối với trận pháp cũng hiểu rõ, vậy thì phạt ngươi đi tu sửa cái hộ sơn pháp trận này vậy.
– Dạ!
Dương Tuyết Nhiêu ưỡn ngực trả lời.
Diệt Tuyệt chân nhân nói:
– Sau đó…
Dương Tuyết Nhiêu xoay người thi lễ:
– Lâm Phiền sư đệ, là lỗi của ta, mong bỏ qua.
– Cần phải câu nệ nhiều vậy hay không đây?
Lâm Phiền hỏi một câu rồi nói:
– Không có gì, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.
Ra khỏi tông điện, Lâm Phiền cũng không đi tìm Vụ Nhi tiếp, Dương Tuyết Nhiêu thu thập một ít đồ vật, Lâm Phiền dẫn đường, cả hai đi Chính Nhất tông, Tam Tam chân nhân nghe hai người kể xong cũng có chút hổ thẹn. Làm tông chủ mà không tu sửa hộ sơn pháp trận, còn phải nhờ ngoại nhân đến tu sửa nữa, Tam Tam chân nhân nói:
– Lâm Phiền, ngươi không phải có Càn Khôn giới hay sao? Giúp Tuyết Nhiêu cô nương vận chuyển tài liệu đi, đừng để cho người ta chạy tới chạy lui.
– Nghe rồi.
Pháp trận Chính Nhất sơn tổng cộng có mười tám cái trận khẩu, bốn mắt trận, trận khẩu dùng hàn thiết làm chủ khí để bố trí, Dương Tuyết Nhiêu kiểm tra hàn thiết trận khẩu hỏi:
– Cái hàn thiết này để vậy bao lâu rồi?
– …
Lâm Phiền tự hỏi một lát:
– Năm mươi năm? Hay bảy mươi năm nhỉ?
– Cái hàn thiết này đã sớm không còn linh tính, mười tám trận khẩu cần ba mươi sáu khối hàn thiết… Đi thôi.
– Đi đâu?
Lâm Phiền hỏi.
– Đi lấy hàn thiết trong Hàn đàm.
Lâm Phiền nghi vấn:
– Lấy như thế nào?
– Chưa từng lấy ra?
Lâm Phiền lắc đầu:
– Chưa từng.
– Ta đi lấy với ngươi.
…
Linh sơn phúc địa vốn có ưu thế của tự nhiên, như Hàn đàm của Vân Thanh môn vậy, trong đó có vô số hàn thiết, có thể nói là lấy không hết, dùng không cạn.
Ngắt đi Tị Thủy quyết, hai người rơi vào trong Hàn đàm, nhanh chóng chìm xuống tới đáy. Dương Tuyết Nhiêu chỉ một khối hàn thiết:
– Hàn thiết là kim, cần dùng hỏa để lấy, nhưng nước Hàn đàm lại lạnh như băng. Cho nên chỉ có thể dùng bổn mạng chi hỏa.
Lâm Phiền nghĩ một lát:
– Ý ngươi là trực tiếp lấy tay cầm đi?
– Đúng.
Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn chiều sâu của hồ nước rồi gật đầu, tản đi Tị Thủy quyết, sau đó dùng tay đào khối hàn thiết bỏ vào trong Càn Khôn giới. Cái Càn Khôn giới này có thể bỏ gần như là vô số vật phàm, nhưng trang bị có linh khí thì lại khá hạn chế. Dương Tuyết Nhiêu cũng tản đi Tị Thủy quyết, giúp Lâm Phiền đào hàn thiết.
Dương Tuyết Nhiêu lúc này mặc bạch y, bị nước thấm vào liền dán sát vào thân, nàng lại không có cảm giác gì. Lâm Phiền căn bản không phát hiện, nhưng sau khi tiếp lấy hàn thiết từ nàng, rồi lại vô ý đụng trúng bụng, nhìn lại Dương Tuyết Nhiêu, đan điền lập tức nổi lửa. Vội vàng cúi đầu đào hàn thiết, Dương Tuyết Nhiêu bất chợt có cảm giác quái dị, hơi nghĩ một chút liền hiểu rõ ngọn nguồn, liếc nhìn thân thể mình, phát hiện quần áo sau khi thấm nước liền để cho thân thể mình lúc ẩn lúc hiện.
Gò má Dương Tuyết Nhiêu ửng hồng, đầu hướng về phía khác một ít, tận lực không nhìn tới Lâm Phiền, cũng không có đi che lại thân thể. Sau đó, Lâm Phiền chỉa chỉa phía trên, ý bảo mình không nhịn được nữa. Dương Tuyết Nhiêu gật đầu, hai người bơi lên mặt nước, tới bờ đầm, Lâm Phiền lên bờ trước, đưa tay kéo Dương Tuyết Nhiêu đi lên, tay hai người chạm khẽ vào nhau, sau đó lập tức tách ra. Rồi hai người không ai nói thêm câu gì, trở về Chính Nhất tông.
Dương Tuyết Nhiêu tu sửa, Lâm Phiền vô cùng lo lắng kéo tông chủ lên đỉnh núi, đem sự tình vừa rồi nói ra.
Tam Tam chân nhân nghe xong:
– Hỏi một chút, các ngươi lấy hàn thiết vốn không thể dùng Tị Thủy quyết, nhưng sau khi lấy hàn thiết, vì cái gì không xuất ra Tị Thủy quyết?
– A…
Lâm Phiền nghĩ một lát.
– Không nghĩ tới.
Ngươi không nghĩ ra là bình thường, tâm hưu ý vượn, nhưng Dương Tuyết Nhiên là người thường xuyên đi Hàn đàm, sao lại không nghĩ tới điểm này? Tam Tam chân nhân nhíu mày:
– Lâm Phiền, đối với nữ nhân phải chia ra, một dạng giống như lúc ngươi gặp được Thượng Quan Phi Tuyết vậy, còn có một dạng là ham muốn, cái này không cần biết đối phương là ai, mấu chốt chính là đối phương là nữ nhân, thân thể của nàng khiến ngươi có cảm giác khác thường.
Lâm Phiền hỏi:
– Giống như lúc đánh nhau với yêu hồ ở tuyệt địa mênh mông, Yêu hồ ngàn năm sử dụng mị thuật?
– Không tự nhiên cho lắm, lực hấp dẫn của mị thuật của yêu hồ đối với ngươi không đủ.
Tam Tam chân nhân hỏi:
– Tuyết Nhiêu này cũng không tồi, ta giúp ngươi cầu hôn được không?
– Cầu hôn?
Lâm Phiền lắc đầu liên tục.
– Không cần phải vậy, ta còn trẻ, không cần phải cầu hôn.
Tam Tam chân nhân nói:
– Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, kết quả là sau khi thành chân nhân thì ta lẻ loi một mình. Ngươi đối với Tuyết Nhiêu có suy nghĩ gì?
– Ừm… Dù sao thì muốn ta thành thân, ta liền mặc kệ.
– Hiểu rồi, ngươi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi việc của Thượng Quan Phi Tuyết, làm sao có thể nhanh chóng thích một nữ tử khác được.
Tam Tam chân nhân nghĩ một lát:
– Vân Thanh môn cũng không cấm lấy vợ sinh còn, đồng tử hay không đối với tu hành cũng không có quan hệ, ta thân là tông chủ cũng có thể giúp ngươi trải đời một chút.
Lâm Phiền lý giải hồi lâu hỏi:
– Lầu xanh?
– Biết không ít đấy.
Tam Tam chân nhân kinh ngạc.
– Không đi.
Lâm Phiền cự tuyệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!