Tối Tiên Du (Dịch) - Vây công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tối Tiên Du (Dịch)


Vây công



Đừng nhìn Tuyết Cơ thản nhiên mà lầm nhé, nàng cũng mặt đỏ tới mang tai rồi, loại sự tình này vốn là bắt đắc dĩ, không làm không được. Vài ngày trước nàng phụng mệnh đi tiểu Đông Châu truy giết phản đồ Huyết Ảnh giáo đã giết chết hộ pháp. Phản đồ này vốn cùng hộ pháp của bổn tông đi giết người cướp của mới lấy lại được Huyết Diệu thạch, ai ngờ ai tên này lại ham món hàng này, liên thủ ám toán hộ pháp. Vốn đã cao chạy xa bay, ai dè lại nghe tin có bảo sắp xuất thế, vật nên cả hai liền muốn làm địa thử. Cả hai người này lại không nghĩ đến, trước khi chết hộ pháp đã dùng một ngụm chân chuyên để truyền đi mật tín. Sau khi được nghe báo, chưởng môn Huyết Ảnh giáo giận dữ lập tức xuất ra bốn gã cao thủ, truy giết hai tên phản đồ này, cuối cùng Tuyết Cơ đến tiểu Đông Châu mới phát hiện ra hai tên này, bức cung nữ phản đồ thì biết được Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Tây Môn Suất.

Tuyết Cơ lập tức truy tìm Tây Môn Suất, cuối cùng bị Tây Môn Suất dẫn dụ về hướng Cửu Lang sơn mạch, Tây Môn Suất nói chuyện ngon ngọt dụ dỗ, nói Huyết Diệu thạch hiện đang nằm trên tay Lâm Phiền. Tuyết Cơ lúc này bán tín bán nghi, đem Lâm Phiền lục trong lục ngoài mấy lần cũng không thu hoạch được gì, xấu hổ và giận dữ, nàng hận không thể đem Tây Môn Suất giết chết tại chỗ.

Hiện giờ Tây Môn Suất đã đi vào Cửu Lang sơn mạch, Tuyết Cơ không dám tiếp tục truy đuổi, Cửu Lang sơn mạch hiện giờ tuy cao thủ tụ tập không nhiều lắm, nhưng đó lại là chỗ tụ tập của chính đạo. Nghiêm khắc mà nói, dưới gầm trời mười hai châu, tà phái còn chưa thể cùng chính đạo, ma giáo chính diện dành phần thắng. Mà Tây Môn Suất cũng không tính là tà phái, hắn nhiều nhất xem như tán nhân bị ma giáo đuổi giết mà thôi.

Tuyết Cơ tại Cửu lang sơn mạch tìm một sơn động lẳng lặng đả tọa. Trước mặt thế lực đơn bạc, chỉ có thể đợi cao thủ khác đến tiếp sức mà thôi. Tuyết Cơ đoán chắc Tây Môn Suất cướp xong Huyết Diệu thạch mà còn ở lại Cửu Lang sơn là có mưu đồ, nếu không có thì hắn sớm đã chạy trốn rồi.

Tây Môn Suất: Bản soái nếu như thật sự có được Huyết Diệu thạch thì đã chạy trốn từ sớm rồi, dùng cái đầu heo của ngươi mà nghĩ đi, bản soái không chạy tức là bản soái chưa lấy được Huyết Diệu thạch đấy.

Tuyết Cơ yên tĩnh ngồi, nàng vốn là người không tu tập Huyết Ảnh đại pháp, nàng cùng ma giáo có điểm khác nhau không quá lớn. Đường chủ Trúc Kiếm đường vốn là người của ma giáo, bởi vì bị trách phạt trọng tội mà rời khỏi ma giáo, lại được chưởng môn Huyết Ảnh giáo tương cứu cho nên mới gia nhập tà phái. Nàng thông minh tuyệt đỉnh, khinh thường Huyết Ảnh đại pháp nên không thèm học, cuối cùng sáng lập ra Trúc Kiếm đường, cho nên Trúc Kiếm đường cùng tà phái có đôi chút bất đồng.

Bóng đêm buông xuống, phụ cận một mảng yên tĩnh, Tuyết Cơ xiếc chặt lông mày, có người xâm nhập cấm chế do chính mình bố trí… lại ly khai… là đi ngang qua sao?

Không tốt! Tuyết Cơ kinh hãi, ba mươi mấy cao thủ đang dàng thành hình tròn mà xâm nhập vào cấm chế mà mình đã bố trí, sao lại biết chứ? Chẳng lẽ Tây Môn Suất mượn đao giết người?

Linh Tê phù, đem phù chú đặt lên người đối phương thì có thể cảm giác được đối phương đang ở đâu. Cự ly cùng tu vi có quan hệ, phù chú chỉ là phàm vật nên không có cảm giác gì nhiều. Đương nhiên là trong lúc Tuyết Cơ đào bới quần áo của Lâm Phiền, hắn đã lén ra tay hạ độc thủ. Rồi sau đó đem chiêu bài Vân Thanh môn ra, lập tức tất cả người chính đạo gia nhập, cộng thêm cả tán nhân, thế tiến công vô cùng hung tợn.

– Hướng đông nam.

Tây Môn Suất truyền thanh âm tới bên tai Tuyết Cơ.

Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Tây Môn Suất ngưng tụ chân khí truyền âm đến phụ cận, mà Tuyết Cơ lại không biết Tây Môn Suất đang ở nơi nào, không cách nào truyền lời của mình được.

Tây Môn Suất nói:

– Ta lừa ngươi, ngươi chết. Ta không lừa ngươi, ngươi sống.

Không sai, đây thật đúng là đạo lý, Tuyết Cơ còn chưa tự đại đến mức có thể theo vòng vây mà giết ra, vì vậy nàng lập tức thả người bay theo hướng đông nam.

Ở hướng tây bắc, Lâm Phiền cầm trên tay một tấm phù chú nhíu mày:

– Kỳ quái, đột nhiên mất tích rồi.

Bạch Mục vừa thu lại tiền đồng trong tay liền nói:

– Là phương pháp đảo ngược càn khôn… đông nam!

Rất nhanh có người la lớn:

– Tà nhân!

Hướng đông nam tiếng pháp thuật cùng bảo kiếm xé gió không dứt. Ban đêm đối với thị lực của người tu chân thì không ảnh hưởng gì lắm, nhưng vì đỉnh núi cách trở, tình huống lại không rõ ràng cho lắm, cũng chứng thực được đối phương cố ý chiến đấu ở tầng trời thấp, gây rối loạn trận hình bao vây.

Tây Môn Suất che mặt, vòng Càn Khôn ném ra đem ba thanh bảo kiếm đánh bay.

Một tên đệ tử nghiêm mặt mắng:

– Tây Môn Suất, tên ma đầu nhà ngươi, vậy mà lại đi trợ giúp tà nhân. Đừng tưởng rằng che mặt là không nhận ra pháp bảo của ngươi.

Tây Môn Suất trong lúc cấp bách liền nói:

– Ta không phải Tây Môn Suất, ta là anh xấu trai.

Một tên tán nhân mắng:

– Tây Môn Suất là tên tiểu nhân vô sỉ.

Tây Môn Suất hô:

– Tây Môn Suất là tên tiểu nhân vô sỉ.

-…

Ngươi thắng, đệ tử chính đạo cùng tán nhân nếu xét về tổng thể thực lực thì mạnh hơn Tây Môn Suất cùng Tuyết Cơ nhiều, nhưng ở những phương diện khác thật sự là không bằng tên mặt dày này.

Tây Môn Suất sốt ruột hỏi:

– Được hay chưa?

– Được rồi.

Nãy giờ Tuyết Cơ một mực không lên tiếng trả lời một câu, ngay sau đó một trăm linh tám thanh trúc kiếm vọt đến tập kích đối thủ, mội người lập tức chuẩn bị đón đỡ lượt tiến công thứ hai, không ngờ rằng tất cả trúc kiếm ở trên không trung nổ mạnh, đồng thời nó hóa thành một đạo cường quang làm cho mọi người không thể nào mở mắt được. Mọi người liền lui về sau để né tránh, điều này làm quấy nhiễu những người vừa mới tới một trận, hiện trường lập tức trở thành một mảng hỗn loạn. Ngay sau khi hỗn loạn chấm dứt, mọi người xem xét, nào còn thấy bóng dáng Tây Môn Suất cùng Tuyết Cơ đâu.

Trong khe hở dưới chân bầy đệ tử chính đạo, Tây Môn Suất cùng Tuyết Cơ đang ẩn thân trong đó, đồng thời cả hai cũng đóng chặt khí tức. Tây Môn Suất suy đoán, ở Cửu Lang sơn này ngoại trừ Hỏa Long chân nhân thì không ai có tu vi cao hơn bọn họ, chính mình phong bế khí tức, người khác sẽ không cách nào đoán được vị trí của mình. Mà Hỏa Long chân nhân bị đánh lén trọng thương, cũng đã trở về Hỏa Long quật mất rồi.

Tây Môn Suất dùng hai ngón tay vẽ một trận pháp trên mặt đất, Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Suất, hắn liền giải thích:

– Bọn họ phá Đảo Ngược Càn Khôn đại pháp của ta, Vân Thanh môn có tên đệ tử tưởng chừng như phế vật, nhưng thật ra lại là cao thủ kỳ môn thần tính.

Tuyết Cơ không nói hai lời, lấy ra một tấm khăn lụa gần như trong suốt, tấm lụa bao trùm lấy hai người, Tây Môn Suất mừng rỡ:

– Khăn Như Ý.

Khăn Như Ý có thể hoàn toàn che dấu đi khí tức, là pháp bảo do Dạ Hành cung của Thượng Cửu Cung luyện chế mà thành.

– Hừ, coi như ngươi biết hàng.

Vật này do chính đường chủ Trúc Kiếm đường truyền thụ lại cho Tuyết Cơ.

– Oa, Tuyết Cơ, bản soái mạo hiển thân bại danh liệt để cứu ngươi, ngươi lại có cái thái độ này à.

Tây Môn Suất phi thường bất mãn.

– Ngươi gạt ta nói Huyết Diệu thạch hiện đang trên người Lâm Phiền.

Tây Môn Suất hỏi lại:

– Chẳng lẽ không phải?

– Không phải.

Tây Môn Suất hít một hơi lạnh:

– Oa, tên tiểu tử này cũng có chút môn đạo đó.

Tuyết Cơ hỏi:

– Vì sao ngươi phải cứu ta?

Tây Môn Suất trả lời:

– Nghe nói đường quy của Trúc Kiếm đường chính là có ân phải báo?

– Biết là ngươi có tâm tính mà, được, cần ta làm cái gì?

Tuyết Cơ hỏi:

– Ta muốn Huyết Diệu thạch.

– Huyết Diệu thạch không phải đang trên tay ngươi à?

– Bản soái không có lừa ngươi, nhưng mà… ta đối với tên Lâm Phiền này có chút đau đầu. Bốn tên đệ tử Vân Thanh môn này đều có tu vi độc đáo của bản thân, ta hoài nghi còn có cao thủ của sư môn đang âm thầm bảo vệ bọn họ lịch lãm, cho nên ta cần có sự hỗ trợ của ngươi.

Tuyết Cơ quay đầu nhìn Tây Môn Suất một hồi:

– Huyết Diệu thạch tuyệt đối không có trên người Lâm Phiền.

– Ta hiểu rồi, hắn đem giấu nó rồi.

– Dừng…

Tây Môn Suất lắc đầu:

– Tuyết Cơ, đừng trách bản soái không có nhắc nhở ngươi, cái tên gia hỏa Lâm Phiền có thể không phải là đệ tử chính đạo bình thường đâu.

– …

Tây Môn Suất nhìn Tuyết Cơ có vẻ chưa tin lắm, hắn nhíu mày một hồi rồi nói:

– Ngươi thử sờ trên người ngươi xem, có phải có nhiều hơn một vật gì đó không?

– Vật gì đó?

– Ta cũng không biết, nhưng người chính đạo có thể tìm tới ngươi, nhất định có vấn đề.

Tuyết Cơ bán tín bán nghi bắt đầu sờ trên người, rồi sau đó lấy từ quần áo sau lưng lấy ra một tấm phù chú. Tuyết Cơ khó có thể tin:

– Linh Tê phù? Ở trên người ta lúc nào vậy?

– Dừng… tà phái… ây, bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta nữa.

Tây Môn Suất chỉ tiếc rèn sắc không thành thép lắc đầu, đột nhiên linh cơ chợt động:

– Cái tên Lâm Phiền này tự nghĩ mình thông mình, ta lại có biện pháp bắt được hắn, Tuyết Cơ, nhớ kỹ ân cứu mạng.

– Hừ!

Tuyết Cơ nói:

– Được, nếu ngươi có thể lấy được Huyết Diệu thạch, bản hộ pháp sẽ không truy đuổi ngươi. Ngươi tính toán thế nào mới bắt được Lâm Phiền?

Nàng có năm phần tin tưởng, bất quá nghĩ tới biểu lộ của Lâm Phiền, bộ dáng cùng pháp thuật, thật sự không cách nào nàng có thể hoàn toàn tin tưởng Tây Môn Suất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN