Cô trò truyện với ông nội mấy câu rồi đem chiếc rương về, cất vào trong ngăn của vali.
Do ông nội đã đồng ý về Việt Nam rồi nên mọi người sắp xếp về nhanh nhất có thể, không thôi lỡ ông lại đổi ý lại khổ.
Ở Mỹ được 5 hôm thôi, cả gia đình đã dọn đồ về Việt Nam.
[….]
Tháng tám, cô bắt đầu một năm học mới.
Hàn Thất Bát phải đi học ở trường Đại Học, vì thế từ giờ cô phải ít gặp anh hơn rồi.
Ngày đầu tiên bước vào năm học mới, cô cùng Phương Yến đi nhận lớp.
Đi trong sân trường, hai cô nàng bé nhỏ đi nép vào nhau, họ quá sợ các bé lớp 10 năm nay mới vào trường, nhìn mấy em lớp 10 sợ thật luôn ý.
Mấy đứa con trai thì đầu xanh đầu đỏ, tay cầm điếu thuốc, nhả khói phà phà.
Mấy đứa con gái thì mặc quần áo như không mặc, hở đủ thứ, xỏ khuyên tai, khuyên mũi, khuyên bụng, khuyên lưỡi gì chúng nó có hết.
Cô và Phương Yến bước đi trong lo sợ, cứ như lạc vào thế giới của những bad boy, bad girl vậy.
Xuân Nghi cứ thầm lo sợ trong lòng, cảm giác luôn bất an khi không có Hàn Thất Bát ở bên cạnh.
” Hai nhỏ kia ngon cơm quá kìa đại ca “
” Tao thấy, không cần mày nhắc ” Lưu Hắc Tâm – người mà vừa được gọi là đại ca vứt điếu thuốc trên tay xuống, bỏ hai tay vào túi và bước đi đầy tự tin khoe cá tính đến trước mặt cô và P.
Yến, ngoài sau là 2 người đàn em.
Tim nó đập bịch bịch bịch, cô cực kì sợ mấy người giang hồ như thế, ở đằng xa cô còn có thể ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc.
” Muốn gì ? ” Phương Yến dù rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn, lạnh lùng trả lời sau đó kéo bạn mình lùi ra sau.
” Anh chỉ muốn làm quen hai em thôi mà, sao lại sợ anh đến thế ? ” Lưu Hắc Tâm liếm môi một cái, họ càng lui ra xa thì anh càng bước tới.
“Anh anh cái gì? các người mới vào trường thôi, gọi chúng tôi là chị, là chị nghe rõ chưa ? ” Xuân Nghi hít một hơi rồi nói xối xả vào mặt bọn họ, cô nghĩ mình càng yếu đuối họ càng làm tới, nên phải mạnh mõe lên.
” Có cá tính, anh đây rất thích ” nói rồi Lưu Hắc Tâm móc từ trong túi ra gói thuốc, lấy một điếu rồi châm lửa.
” Ở trường học không được hút thuốc ” Cô cau mày nói, cô cực kì ghét mùi thuốc lá.
Lưu Hắc Tâm cười nhếch mép một cái rồi lại tiến tới.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta vô cùng đáng sợ.
Cô nhớ đầu năm lớp 11 còn gặp Nhất Dương – em trai cô ở đây còn không đáng sợ bằng cái tên trước mặt.
Ai đó cứu cô và Phương Yến ra khỏi cái gã này đi.
Cô ngó xung quanh, mọi người chỉ khoanh tay đứng nhìn, không một ai có ý định tiến lên giúp đỡ cô và Phương Yến.
Lưu Hắc Tâm hắn ta nhả một hơi khói, sau đó đưa điếu thuốc đến gần mặt cô.
Eo ôi sợ quá, bỗng nhiên cô không thể chống cự lại hắn, thân thể cứng đơ, mồ hôi mẹ mồ hôi con đều túa ra.
Điều ước duy nhất của cô bây giờ là có Hàn Thất Bát ở đây, có anh ở đây sẽ không ai dám bắt nạt cô cả, bây giờ anh học Đại Học năm nhất rồi, những ngày tháng sau này cô sẽ vô cùng đau khổ đây.
Một bàn tay to lớn đẩy tay Lưu Hắc Tâm sang một bên, khiến điếu thuốc văng ra xa.
” Mẹ khiếp! Là đứa nào ? “