Một lúc sau, anh có vẻ thấm rượu nên hơi say, mặt đỏ lên một chút.
Thấy không ổn, cô vội đứng lên dẫn anh vào phòng.
” Con xin phép dẫn anh ấy lên phòng ạ, thím Phương dọn bàn giúp con nhé “
” Dẫn nó lên đi con, nó say tí bỉ rồi kìa “
Cô diều anh lên lầu với từng bước loạng choạng.
Khó khăn lắm mới dẫn anh lên tới phòng, tiện tay cô khóa luôn cửa.
” Quà của anh đâu? sao em không tặng quà cho anh ” Anh ngồi trên giường, xòe tay ra đòi quà Xuân Nghi.
” Em sẽ tặng…!em cho anh ” cô mỉm cười ngồi lên đùi anh rồi vòng hai tay ôm lấy cổ Hàn Thất Bát.
Đang có men rượu trong người, và thế là đêm đó Hàn Thất Bát ăn sạch sành sanh cô.
[…]
Mới 3 giờ sáng, cô đã tỉnh dậy.
Cơ thể đau nhứt không thôi, cố gắng lếch xác ngồi dậy, nhìn thân thể đầy dấu hôn của mình và người đàn ông đang nằm bên cạnh.
Cô đã tặng lần đầu tiên của mình cho người mà cô yêu nhất, và đây cũng như là món quà tạm biệt.
Cô cuối mặt hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn cuối cùng mà Xuân Nghi dành tặng cho anh.
Sóng mũi cô tự nhiên cay cay, nước mắt lại chảy ra một lần nữa.
Cô gạt nước mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say, sau đó mệt mỏi ngồi dậy đi qua phòng của cô.
Tắm rửa nhanh nhất có thể, sắp xếp đồ đạc vào trong vali.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô lại qua phòng anh một lần nữa, ngắm nhìn anh một lần cuối..
Đặt một tờ giấy ở bàn cạnh giường, sau đó cô kéo khẩu trang lên, rời khỏi cái nơi mà cô xem là nhà, cái nơi mà mang lại hạnh phúc cho cô, cái nơi mà cô cảm nhận được tình thương, sự che chở.
Rón rén ra khỏi nhà thành công mà không ai phát hiện, cô đi bộ ra bến xe rồi lên một chiếc xe khách, chiếc xe phóng đi trong đêm.
Ngồi gục đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật quanh đây một lần cuối.
Trước khi rời khỏi cô đã để lại sổ tiết kiệm của bà ngoại và mẹ cô, và cô đã quyết định không học đại học nữa, lấy cái bằng cấp ba là được rồi.
Ôm con gấu bông mà Hàn Thất Bát đã gắp cho cô ở trung tâm thương mại vào lòng, sau đó cô ngủ thiếp đi, khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mât.
[…]
9 giờ sáng, anh mệt mỏi tỉnh dậy trên giường, đầu anh vẫn còn đau như búa bổ.
Lại nhớ về việc tối qua anh và Xuân Nghi đã abcxyz thế nào, khóe môi anh đột nhiên công lên, cô gái nhỏ 16 tuổi ngày nào đã trưởng thành rồi, cô đã tròn 18 tuổi.
Nhìn trên tấm ga giường vẫn còn lưu lại giọt máu trinh đỏ tươi của cô nhưng cô đi đâu mất rồi? Theo thói quen thường ngày, anh ngồi trên giường gọi cô :
” Vợ? Vợ ơi “
Không thấy cô từ phòng tắm trả lời lại anh ” Ơi, em đây ” như thường lệ nữa.
Ánh mắt anh chạm phải tờ giấy trên bàn, anh cầm lên, đọc nó.
Vừa đọc xong câu thứ nhất, anh mỉm cười.
Nhưng đọc mấy câu kế tiếp, nụ cười trên môi anh đã tắt, tay bắt đầu rung, hai hàng mày cau lại, trán nổi gân xanh.
” Chào buổi sáng, chồng yêu của em, nhớ uống canh giải rượu nhé.
Có lẽ khi anh đọc bức thư này thì em đã đi xa rồi, sự hiện diện của em trong cuộc đời anh hoàn toàn biến mất.
Em xin lỗi vì đã đi mà không báo với anh một tiếng nào.
Và em cũng xin lỗi vì đã đem lại bao nhiêu rắc rối cho anh trong thời gian qua.
Em thật phiền phức đúng không? Em không giúp ích gì được cho anh cả mà chỉ khiến anh buồn lòng vì em quá bướng.
Em vẫn sẽ luôn yêu anh như ngày đầu tiên, dù sau này anh có yêu ai đi chăng nữa em vẫn sẽ yêu anh như cách mà anh đã yêu em.
Nếu một ngày nào đó gặp lại em, nhưng anh đã có người khác thì đừng quan tâm em, cứ xem em như là một người xa lạ mà lướt qua.
Dù mọi chuyện có ra sao đi nữa thì em vẫn sẽ yêu anh.
Gửi anh – người đàn ông mà Xuân Nghi yêu nhất.
Gửi anh – chàng trai tiểu Bát năm xưa.
“
Đọc đến cuối lá thư, tay anh nắm chặt thành quyền, vò nát lá thư sau đó tức giận gọi một dãy số quen thuộc.
” Alo, tôi nghe đây cậu chủ “
” LỤC TUNG CÁI THÀNH PHỐ NÀY LÊN PHẢI TÌM ĐƯỢC XUÂN NGHI CHO TÔI! BẰNG KHÔNG CÁC NGƯỜI CHẾT CHẮC ! “.