Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực Rỡ - #3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực Rỡ


#3


1.
Có những ngày đẹp trời, Vân Du ngồi ngẩn ngơ nghĩ về quãng thời gian cấp ba mà hai người yêu nhau rồi cười ngất: “Thế mà trong bản khai mẫu người anh thích viết anh ghét những người bạo lực, điêu ngoa như em”
Anh mặc dù trong bụng tức anh ách, nhưng bên ngoài tỏ ra bình tĩnh: “Em nhìn thấy nam châm bao giờ chưa?”
Cô gật đầu: “Rồi mà. Anh hỏi ngu thế?”
Anh sầm mặt ,thở dài giải thích cho cô bạn gái ngu ngốc của mình: “Giống nhau thì làm sao hút được? Phải khác nhau mới hút nhau chứ!”
– “Ồ…Ồ!”
2.
Vũ Phong đang rất khó chịu về bé kia.
Và không ai khác, con bé kia chính là Phạm Vân Du! Cô ta dám đánh anh, lại còn đá một phát vào … anh khi anh không chú ý nữa chứ! Còn nữa, cô ta có học võ!
Anh thề trên danh dự, không trả thù được cô, anh không còn là đàn ông. Ôi trời! Mất mặt quá!
Ừm, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
3.
Không có gì để bàn cãi, điều khích lệ hoặc làm tan vỡ tình yêu tốt nhất, hiệu quả nhất chính là điều ác mộng mang tên ‘kẻ thứ ba’.
Ở mối tình của hai người này, ta chỉ xét đến mặt tích cực, tức là khuyến khích, xúc tác phản ứng hóa học giữa họ xảy ra nhanh hơn thôi.
Trần Đức Khôi, anh trai của Hồng Ngọc, vì thích chị Du nhà ta nên cũng le te chuyển trường, ngày ngày bám theo sau chị ý tán tỉnh.
Từ trước quãng đó anh Phong đã thích chị Du, còn ngày ngày thấy tên kia quá chướng mắt, thế là đe dọa các kiểu rùm beng lên cả trường biết.
Tất nhiên, anh Khôi đã phải từ bỏ trong căm hận trước sự ghê gớm của Phong đại ca.
4.
Cô nói: “Em bảo anh này, hình như mình có duyên dã man luôn á! Đây nhé, từ đợt anh suýt đâm xe vào em, đến cái chổi ngu si của anh quăng vào trúng đầu em. E hèm, thế chả quá duyên chứ còn gì nữa?”
Anh bĩu môi: “Tại cô cứ dính vào tôi chứ làm sao!”
Kì thực, anh cũng cảm thấy vậy.
Có thể lắm, rằng số phận hai người đã được gắn kết từ lần đầu gặp nhau rồi.
5.
7 giờ sáng ngày thứ ba đi học, cái buổi sáng định mệnh. ĐM ĐM ĐM!
Ở bên này, Vân Du đang vui vẻ xách cặp vào lớp, miệng líu ríu líu ríu nói chuyện rôm rả với Ngọc.
Bên kia, Vũ Phong đang rất bực mình với cốc cà phê nhiều đường của tên sai vặt, tiện tay lấy chổi ở gần đó, dùng tám phần sức lực quăng vào tên kia ở ngoài hành lang.
Ai ngờ…
Sai vặt thân thủ quá nhanh nhẹn >.< cúi đầu xuống kịp. Chổi thân yêu tiếp tục hành trình bay, bay và bay, hạ cánh vô cùng an toàn lại vô cùng chính xác vào đầu Du đại ca.
– “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…!” – tiếng hét kinh thiên động địa vang lên.
– “ĐỨA NÀO? LĂN RA ĐÂY CHO BÀ!!!”
Cô thực sự tức nhé, cô đã làm ra cái tội quái gì mà đi học được ba ngày đã có người căm thù tới mức liệng chổi vào đầu???
Phong đại ca tính xin lỗi cô gái xui xẻo bị ném trúng, xong nghe thấy vậy, nóng máu: “Là tôi đấy!”
Giây phút hai người nhìn thấy nhau…
…thật là… máu chó quá đi!
Cô vứt cặp, hùng hục xông tới, giơ chân định đá. Anh cũng chẳng vừa, tay giữ chân cô lại, dùng sức nắm chặt cổ chân.
Cô quát: “Con mẹ nó nhé! Cái tên mặt lợn nhà anh! Có lỗi còn đ*o nhận! ĐM!”
Dứ lời, cô thụi một nhát vào bụng anh bằng cùi chỏ.
Toét! Hiệp một, hai bên HÒA!
Anh kéo tay cô, quật ngược ra đằng sau, ấn người cô xuống: “Hahahaha, xem cô có thôi chửi không này!”
Vân Du tức đến đỉnh điểm, mũi xì khỏi như trâu điên: “Mẹ mày!!! Chọc sai người rồi đấy! Đệch!”
Tách, tách, tách! Xung quang toàn là tiếng camera, không một ai đứng ra ngăn cản, căn bản là không một ai dám động vào.
Cô bật dậy, vực tinh thần, tranh lúc anh còn bất ngờ, đá một nhát thật mạnh vào… bộ hạ của anh.
– “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…!”
Tới lượt anh ý hét.
Cô xoay người, nhặt cặp, thở hồng hộc: “Tôi cảnh cáo anh, còn làm vậy một lần nữa, ĐI MÀ CHỮA VÔ SINH!!! ĐM ĐỒ MẶT LỢN!”
Anh đỡ đau, gượng đứng dậy, tính choảng nhau tiếp. Tú cùng Vũ vừa đến, chưa kịp hiểu nhưng vội ngăn anh lại.
Cô quay đầu lại dằn mặt: “Giỏi thì đánh tiếp đi! Tôi đánh anh sml!”
Truyền thuyết cứ thế được đồn xa sau khi dặm mắm thêm muối…
6.
Không hiểu sao, đánh nhau xong, bình tĩnh lại, cả hai bên đều thấy đối phương trông rất rất quen mắt.
Vũ Phong tức giận vô cùng, ngồi kể lể từ đầu chí cuối với bạn nhưng vẫn chưa nuốt trôi cục tức to đùng.
Danh tiếng du côn gây dựng 6 năm trời bị phá hủy trong 6 phút!
Vân Du bực mình, vừa chườm đá giảm sưng cổ chân, vừa lầm bẩm chửi thể tên kia.
7.
Vũ Phong nghịch tóc bạn gái, trông y như bé trai năm tuổi: “Sao chúng ta đánh nhau, chửi nhau mãi rồi lại yêu nhau được nhỉ?”
– “Anh ngốc thế, là ghét quá hóa yêu chứ sao!”
Mờ mịt: “Như nào cơ?”
Vân Du nhìn ảnh thở dài, gập sách: “Giờ anh còn mắng chửi em được như hồi đầu nữa không?”
Anh giãy nảy: “Em hâm à? Đương nhiên không!”
Cô gật gù, xoa xoa cằm: “Ừ, đúng. Vì anh không mắng em được nữa nên quay ra thích em thôi! Có hiểu gì không?”
Anh nhăn mày: “Đúng là không nên hỏi em mấy cái thứ này mà!”
– “Này…anh ngứa đòn à?”
Vũ Phong ôm lấy cô, cười toe toét: “Biết là từ nay trở đi tôi yêu cô là được rồi!”

Tác giả: Black An.Jell

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN