Dao Quang Điện giống như gặp ăn trộm, người ngã ngựa đổ.
Đồ trước đây ban thưởng đến còn chưa thu dọn xong, các cung nhân quỳ từng người trên đất.
Tiêu Kỳ đút thuốc cho tôi, tôi mới bắt đầu hồi phục sức lực, cổ họng cũng có thể thở phì phò rồi.
Ngài ấy luôn không nói một tiếng nào.
– — Miệng không nói, trong lòng cũng im lặng.
Chỉ trầm mặt đút thuốc cho tôi.
Tay chân tôi bị trói hơi lâu nên đều tím bầm hết.
Tôi cũng không biết nói gì, chỉ lặng lẽ xin lỗi trong lòng.
[Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngài rồi.]
Đột nhiên Tiêu Kỳ hất rơi hộp thuốc trên tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đến cửa thì dừng lại, quay lưng với tôi:
“Vẫn đi sao?”
Lại nói: “Đi đi, sớm đi sớm sạch sẽ.”
Sau đó ngài ấy phất tay áo bỏ đi.
Tôi chớp mắt, nhặt hộp thuốc lại.
– — Đúng là một bạo quân xấu tính xấu nết.
===
Tất cả đều làm theo kế hoạch ban đầu.
Ngày hôm sau, tôi làm xong túi thơm, đặt trên bàn dài ngài ấy thích ngồi nhất.
Phía trên có thêu một chữ “Kỳ”.
Nếu như ngài ấy thỉnh thoảng nhớ đến tôi, chắc sẽ nhìn đến nó.
Buổi chiều nội thị ở Cần Chính Điện đưa đồ qua.
– — Vậy mà lại là 1 xấp ngân phiếu.
Hương Lan vừa thu dọn trang sức cho tôi vừa lau nước mắt.
Nhưng thật ra em ấy biết chuyện tôi đắc sủng đều là giả.
===
Ngày thứ 3, trời mưa rồi.
Gió bắc thổi vù vù.
Tiêu Kỳ mặc thường phục màu đen huyền, không mang theo người bên cạnh.
Tôi từ chối đề nghị đưa Hương Lan theo, cho nên cũng chỉ có một mình.
Đường trong cung dài dằng dặc, chỉ có tiếng gió thổi.
Thì ra đóng cửa trái tim, cho dù bạn có thuật độc tâm phi thường, cũng không có cách nào khám phá đối phương dù chỉ một chút.
Tiêu Kỳ đưa tôi đến Tây Trực Môn.
Có lẽ ngài ấy đã sắp xếp xong trước rồi, không hề có thủ vệ.
Bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang dừng, trang sức của tôi đều đã đưa lên đó từ lâu.
Sắp đến cuối cùng rồi, phải nói gì đó chứ.
“Cảm ơn ngài, Tiêu Kỳ.”
Đến cuối cùng rồi, vẫn là không giả tạo gọi một tiếng “bệ hạ” nữa.
Tôi bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn ngài ấy, nhưng ngài ấy chỉ liếc mắt qua.
[Vậy ta đi trước đây.]
Tôi lại nói thầm một câu trong lòng, sau đó xoay người lên xe ngựa.
Thời tiết thay đổi đột ngột quá, lên xe ngựa xong hai tay tôi vẫn hơi run rẩy.
Cửa sổ xe đang mở to.
Tôi ngước mắt nhìn ra.
Tiêu Kỳ đứng ở cửa cung sừng sững, cũng không nhìn qua đây.
Trời lất phất mưa nhỏ, dung mạo của ngài ấy vẫn rõ nét như cũ.
Trước đây lúc nịnh bợ thật ra có câu là nói thật.
– — Ngài ấy trông cực kì anh tuấn.
Lúc này, dưới làn mưa bụi mờ mịt, càng giống như người bước ra từ trong tranh vẽ.
Đôi mắt đen láy của ngài ấy nặng nề nhìn tôi, nhìn trong giây phút rồi quay người.
Tôi cũng thu lại ánh mắt, đóng cửa sổ xe.
Cửa sổ vừa đóng, ánh sáng cũng tắt ngúm.
4 bề tĩnh mịch.
Tôi dỏng tai thử nghe một chút âm thanh.
– — Tôi muốn nghe tiếng bước chân của ngài ấy.
– — Nghe thấy ngài ấy rời khỏi, tôi liền đi.
Nhưng đợi rất lâu, không có tiếng bước chân, trái lại là một âm thanh tịch mịch vang lên sâu trong tâm trí:
[Thanh Thanh, trẫm đi không nổi nữa.]
[HẾT CHƯƠNG 22]