Ta cũng nghi ngờ hắn vốn dĩ không nhớ tên của tôi.
– — Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần cà khịa liền bị hắn nhìn thẳng?
Long bào vàng rực của Tiêu Kỳ lướt qua trước mắt.
Tôi ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
(*) Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: Chỉ tư thế cúi đầu vì ngại ngùng
Tôi sớm đã nghĩ xong biện pháp đối phó rồi.
Tiêu Kỳ vừa ngồi xuống, tôi liền bắt đầu đếm.
“1 phi tử, 2 phi tử, 3 phi tử…”
Vừa rồi nước láng giềng lại đưa đến 10 mấy mỹ nhân, vậy mà lại có mặt đủ 121 phi tần!
Tôi không ngừng kiềm chế câu “cẩu hoàng đế” sau cùng, lé mắt nhìn hắn.
– — Không có phản ứng gì.
– — Đúng như dự đoán.
Thiết kế nhân vật của hắn là một bạo quân không thể hiện vui buồn ra mặt.
Tôi xoay người chống cằm, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.
[Woa hôm nay bệ hạ anh tuấn quá đi à! Mặt như quan ngọc, mắt tựa lang tinh, không hổ là đệ nhất mỹ nam triều ta!]
(*) Quan ngọc: ngọc trang sức trên mũ, thường dùng miêu tả đàn ông có dung mạo đẹp.
(*) Lang tinh: sao Ngưu Lang.
Nếu như hắn thật sự có thể nghe thấy, vậy hai lần trước không chém đầu tôi xem như tôi may mắn.
Lần này nhất định phải nịnh bợ một chút rồi.
Hắn điềm tĩnh uống rượu với thái hậu.
Tôi tiếp tục: [Ai ya cổ áo của bệ hạ sao thế này? Hình như bị xoắn rồi? Mấy nô tỳ đó hầu hạ thế nào vậy chứ! Quá ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của bệ hạ!]
Tiêu Kỳ đặt ly rượu xuống, ung dung bĩnh tĩnh vuốt cổ áo.
Tôi: “!!!!!!”
Lập tức cúi đầu: [Nhân chi sơ tính bổn thiện tính tương cận tập tương viễn…]
– — Tôi sớm đã nghĩ xong rồi.
Nhưng phàm là con người, còn là một người hiện đại có tư tưởng tự do, ở hậu cung phong kiến thâm hiểm gian ác, trong đầu sao có thể không cà khịa được chứ?!
– — Nhưng cà khịa bạo quân phải mất đầu đó!
Cách ngăn cản bản thân cà khịa chỉ có…để não nhét đầy thứ khác…
Tôi từ “Tam Tự Kinh” đọc đến “Thi Kinh”, từ “Thi Kinh” đọc đến “Luận Ngữ”, không dám nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Không dễ gì mới nhịn được tới khi yến tiệc sắp kết thúc, tôi thả lỏng đầu óc chuẩn bị chạy trốn.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói ngà ngà say của Tiêu Kỳ:
“Tô mỹ nhân tiến cung hơn 4 năm, hình như trẫm vẫn chưa triệu kiến lần nào.”
“Nào.”
Hắn ngả lưng trên vị trí chủ tọa, đuôi lông mày nơi khóe mắt đầy vẻ phong lưu, vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh,
“Lại đây với trẫm.”
Ngồi trong xó của hàng thứ 4, Tô mỹ nhân đang giả vờ chim cút, chính là tôi:
“!!!!!!!”
[HẾT CHƯƠNG 3]