Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 35: Chuyến đi tới Âm Quốc
Trên đường tới ranh giới Yên Quốc và Âm Quốc chúng tôi nghỉ lại bên trong khu rừng già. Tôi làm nhiệm vụ tìm củi khô để nhóm lửa. Thái tử nghỉ lại ở đó cùng với Nguyệt Linh.
Cô hỏi Thái tử:
– Thị vệ của ngài là Tử Thanh a?
Thái tử quay đi không thèm để ý tới cô ta. Xong cô lại hỏi tiếp:
– Ta thực sự thích cậu thị vệ ấy, ngài nhường cho ta được không?
Thái tử dây thần kinh giần giật, kìm lại tức giận nói:
– Cô vừa nói ra điều mà không bao giờ nên nói!
Xong Thái tử bỏ đi tìm tôi.
Tại chỗ của tôi lúc này, tôi đi được một đoạn khá xa thu được một vài cành củi khô. Tầm này cũng đủ rồi, giờ thì về với Thái tử yêu quý của tôi thôi. Vừa bước chân quay về hướng ngược lại tôi vấp phải cái gì đó.
– Aghh, flag vẫn chưa hết gắn cờ ông à!
Ngồi dậy nhìn tôi mới nhận ra tôi vấp phải một người nằm dưới đất, hơn nữa người đó còn mặc đồ của đệ tử Thiên Sương Môn. Tôi lật người y lại không ngờ lại là Cố An Nhiên, y vẫn còn sống nhưng sao lại thương nặng thế này. Tôi quyết định đưa y về cùng hội Âm Quốc. Theo cốt truyện là y được mời mới tới Âm Quốc nhưng sao y lại bị thương ở ranh giới Âm Quốc và Yên Quốc. Mình làm thay cốt truyện nhiều quá rồi sao?
Khoan đã, nếu thế không phải câu chuyện đó vẫn còn tiếp tục để An Nhiên đi lập harem hả? Thế tức là cái Bad End của Thái tử vẫn chưa kết thúc!!! Đúng rồi nếu mình cứu nam chính về thì sẽ nhận ân huệ của hắn nếu sau mà có chết may ra vẫn còn con đường sống. Vậy là tôi vác cậu ta về. Vừa đi được nửa đường tôi gặp Thái tử điện hạ ngài ấy thực sự luộm thuộm khi đi một mình tới tận đây. Y thấy tôi đang vác theo An Nhiên thì chằm chằm nhìn tôi đầy nghi vấn. Tôi cười khổ nói với y:
– Sao đệ lại qua đây.
Y nói:
– Chán quá lên đi ra đây thôi! Huynh vác kẻ nào vậy?
Tôi đáp:
– Đội trưởng của đội quán quân cuộc thi cầm nghệ.
Y nghe liền bất ngờ nói:
– Sao hắn lại ở đây vậy?
Tôi đáp:
– Ta cũng không biết. Nhưng cậu ta bị thương rất nặng. Chúng ta nên chữa thương cho cậu ta.
Sau đó chúng tôi cùng trở lại chỗ cũ nghỉ ngơi. Lúc trở về Nguyệt Linh vô cùng bất ngờ khi thấy người từng đánh bay cô lại bị thương nặng đến thế. Tôi đoán chị Kim đã vô harem của An Nhiên rồi. Lúc mọi người đã đi ngủ tôi lại thức canh cho Thái tử điện hạ như mọi khi. An Nhiên đã được sơ cứu nằm trong lều. Thái tử nằm ở lều bên cạnh. Bỗng nhiên có bóng người kì lạ bên ngoài, tôi nhẹ nhàng tiến tới theo dõi kẻ đó. Trời khá tối, nhưng tôi có thể cảm nhận được đây là phụ nữ.
Một lúc sau y bỗng dưng quay ngang hướng dọc giống như đang tìm kiếm cái gì đó rồi đi ra chỗ sáng hơn, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy kẻ đó không ai khác lại là Nguyệt Linh cô nương. Cô ấy đang thập thò bên ngoài lều của Thái tử. Tôi tiến tới đặt tay lên vai cô ta. Ngay lập tức cô quay lại, thấy tôi bỗng dưng mặt liền đỏ lên như trái cà chua chín. Tôi thầm hỏi cô:
– Cô muốn gặp An Nhiên hử?
Cô ấy liền gật đầu lia lịa.
Bỗng nhiên bên trong lều Thái tử đi ra thấy tôi đang đặt tay lên vai Nguyệt Linh cô nương, y đứng lại ở cửa không hề di chuyển. An Nhiên cũng vừa tỉnh lại đi ra mệt mỏi nói:
– Tại sao tôi lại ở đây thế nà…?
Xong y dừng lại khu thấy cảnh tượng bên ngoài, vội vàng nói:
– Không làm phiền! Ta mộng du thôi!
Y liền phóng vào lại trong lều của mình.
Tôi lập tức bỏ tay ra khỏi vai của Nguyệt Linh, vội giải thích:
– Đệ hiểu lầm rồi mọi chuyện không như đệ nghĩ đâu!
Y không nói gì cầm lấy tay tôi kéo vào trong lều.
Nguyệt Linh bị bỏ lại ở bên ngoài đương nhiên không có đứng yên đấy mà theo cùng rồi.
Sao có mùi dấm chua ở đây vậy, chua quá. Ai đó cứu! Tôi đang gào thét.
Thái tử đẩy tôi vào trong, y ghé đầu về phía tai tôi thầm nói:
– Huynh vừa làm gì vậy a!
Tôi vội đáp:
– Thật sự ta không làm gì cả mà, đệ hiểu lầm rồi!
Y lại tiếp tục chất vấn:
– Vậy huynh vừa nói gì với Nguyệt Linh cô nương. Huynh chạm vai cô ta làm gì.
– Ta có làm gì đâu chỉ là Nguyệt Linh cô nương thích An Nhiên mà thôi!
Tôi lùi lại vài bước về phía sau, y lại càng tiến lại gần tôi. Tôi bỗng nhiên dừng lại kéo y về phía tôi, y ôm lấy tôi nói:
– Huynh là của ta, đừng nghĩ tới việc động chạm với kẻ khác nữa.
Rồi bỗng nhiên y giật của áo của tôi ra cắn lên vai tôi. Máu chảy ra ròng ròng, tôi cố kìm lại đau đớn, tôi hỏi y:
– Sao…., sao.. đệ lại làm thế?
Y thả tôi ra cười một cách nham hiểm nói:
– Đánh dấu chủ quyền.
Ngay lúc này đôi mât cậu hóa đỏ, tôi giật mình nói:
– Ngươi là ai?
Y cười một cách ghê rợn nhìn tôi nói:
– Con người thật của ta.
Tôi ngay lập tức đánh ngất cậu ta. Đặt lên giường. Rốt cuộc là y bị làm sao vậy. Tôi ngồi trên giường xoa lên đầu y, nhìn y khẽ nói:
– Ngài đừng dọa ta nữa Thái tử điện hạ.
Xong tôi đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục đi ra ngoài. Rõ ràng bên ngoài có tiếng người nhưng chắc họ vừa đi ngủ rồi.
Tôi thật sự rất lo cho Thái tử điện hạ, rốt cuộc tại sao y lại thành như vậy.
****
( Góc nhìn của Kim Nguyệt Linh)
Trong lúc Tử Thanh đang XXOO với Thái tử điện hạ. Bên ngoài tôi khẽ nép vào góc tối xem lén. Bỗng dưng tôi trượt trân sắp ngã, tự dưng An Nhiên lại ở đằng sau tôi đỡ cừa kịp lúc. Y thấy tôi thế liền hỏi:
– Cô ở đây làm cái trò gì thế?
Tôi vội mắng cậu ta:
– Im lặng để tôi hóng!
An Nhiên cũng vô hóng với tôi, nhìn cái cảnh tượng đấy An Nhiên vội vàng nói:
– Thiện tai! Thiện tai! Tội cho Thanh huynh quá!
Sau đó cậu ta trốn về lại lều của mình. Tôi mặc kệ cậu ta, đi hóng tiếp nhưng quay lại Thái tử sao đã ngủ rồi, Tử Thanh còn đang chuẩn bị đi ra ngoài, tôi lập tức phóng về lều của mình.
****
Sáng hôm sau, y tỉnh lại tôi vẫn canh gác bên cạnh giường cậu ấy, ngồi tựa về góc giường, hai mắt tôi thâm đen như là con gấu trúc vậy. Cậu lay tôi nói:
– Tử Thanh sao huynh lại ở dưới này!
Tôi gượng đứng dậy rồi nói:
– Đệ không biết hôm qua có truyện gì à!
Y ngơ ngác nhìn tôi lắc đầu. Tôi nói:
– Thôi, quên nó đi. Đây cũng không phải việc gì quan trọng.
Nói rồi chúng tôi sửa soạn chuẩn bị đi tiếp, đội của mấy cô nương Âm quốc cũng đã chuẩn bị xong. Chúng tôi lại tiếp tục xuất phát, An Nhiên nhập hội cùng bọn tôi tới Âm Quốc. Trên đường bọn tôi cũng giết không ít bọn yêu thú hung tàn, nhưng không biết làm sao lại xuất hiện “Địa Nguyệt Xà”- một yêu thú nhỏ nhưng lại có độc vô cùng mạnh. Gần như không có thuốc để chữa cho người bị cắn trúng. May mắn là chúng tôi không có ai bị cắn, an toàn đi tới Âm Quốc. Vừa đến cổng thành Âm Quốc, Nguyệt Linh được chào đón vô cùng nồng nhiệt. Mọi người reo hò chúc mừng cô mang giải về cho Âm Quốc. Và hung thủ đánh bay cô mang tên An Nhiên và Tử Thanh đang đi cùng cô tới đây. Có một người nhận ra họ vội nói:
– Kia không phải là hai tên đánh nữ thần của chúng ta sao!
Lúc này mọi người mới nhận ra. Tôi nhìn xung quanh hơi chút co giật, Thái tử cầm tay tôi nói:
– Mặc kệ họ đi!
Tôi mỉm cười gật đầu. Bọn họ thì bắt đầu khẩu nghiệp chửi rủa tôi và An Nhiên. Thực sự bó tay luôn.
– Hết chương 31-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!