Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 60: Lạnh nhạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện


Chương 60: Lạnh nhạt


Hai canh giờ trôi qua, trời cũng sắp sáng. Tử Thanh mơ hồ mở mắt ra, cậu thấy bản thân mình nằm trong lòng Khuynh Doanh, hồ nước lạnh ngắt mà áo không mặc lại vất ở trên bờ. Cậu vội vàng ra khỏi cái hồ kia, Khuynh Doanh cũng từ từ mở mắt ra:

– Ca ca…

Mặc quần áo chỉnh tề lại, cậu liền đáp:

– Ta… ta, chúng ta… hôm qua rốt cuộc đã làm những gì…

Khuynh Doanh cũng mặc quần áo lại rồi tỏ vẻ không đành lòng nói:

– Huynh bị trúng độc nên…

Tử Thanh nghe vậy không nói gì. Cậu quay người về khách khu nhà trọ kia, trầm mặc cất bước. Khuynh Doanh cũng không vui vẻ gì mà chậm rãi đi đằng sau cậu. Cậu vừa cất bước thì cơ thể cậu đột nhiên nhói đau mà mất sức ngã xuống. Khuynh Doanh đỡ lấy cậu, y cũng trầm mặc không nói gì, bế cậu đi cả quãng đường. Hai người không ai nói gì, trời còn chưa sáng nên cả khu chợ vô cùng tĩnh mịch. Gần tới nơi cuối cùng Khuynh Doanh cất tiếng:

– Ca ca, ta không cố ý….

Tử Thanh nằm dựa vào người y vì mất sức, nghe y nói cậu chẳng buồn đáp lại. Thấy cậu như vậy y tâm tình y ngày càng xấu đi, cuối cùng y trầm giọng:

– Xin lỗi…

Nhưng cậu phớt lờ lời y nói, giả vờ nhắm mắt cho qua chuyện mà đi vào hôn mê không hay biết.

Cậu một lần nữa tỉnh lại thấy mình trong căn phòng tại nhà trọ. Bên cạnh cậu có người ngồi bên cạnh giường, người đó lên tiếng:

– Không biết các hạ đã tỉnh hay chưa nhưng thực sự đa tạ, nếu không có các hạ chắc ta cũng không thể thoát khỏi đó. Ngày nào đó Cố mỗ nhất định báo đáp!

Cậu vẫn nghĩ là Khuynh Doanh nào ngờ lại là Cố Hàn, cậu vội vàng bật dậy không thèm chú ý tới điều mà Cố Hàn đang nói mà nắm vai hỏi gấp:

– Huynh có thấy người đi cùng với ta không?

Cố Hàn bị chộp lấy bất ngờ thoáng chút lảo đảo, trong giây lát ổn định lại liền đáp:

– Cậu ta vừa vào phòng của mình nghỉ rồi!

Vậy là cậu nghĩ nhiều sao. Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng thì vừa đúng lúc Khuynh Doanh cũng vừa ra ngoài. Hai ngươi hai phòng đối diện nhau, mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn nhau. Nhưng rồi y đột nhiên quay đi, cậu cũng vậy. Hai người không dám chạm mặt đối phương mà quay đi. Cố Hàn trong phòng Tử Thanh nhìn cái tình huống của hai người họ chạm mặt nhau ngờ ngợ hiểu ra điều gì. Cậu ta đi ra rồi nói:

– Ơn cứu mạng không thể không báo, từ đây Cố mỗ có thể tự mình lo liệu không phiền mọi người nhọc công nữa.

Bỗng nhiên Tử Thanh đánh một chưởng về phía cậu ta thơ ơ nói:

– Tự mình lo liệu cái gì? Cứu thì phải cứu cho xong, chẳng lẽ lại để ngươi tự mình đi vào hang cọp, tự chui đầu vào cái rọ à?

Cố Hàn nghe giọng điệu y hoàn toàn khác biệt đến cách xưng hô cũng thay đổi. Trước mặt cậu ta dường như là một người hoàn toàn khác vậy.

Cố Hàn sau khi dùng đan dược mà Khải U điều chế, việc hồn phách của cậu ta bị ác hóa hoàn toàn không còn. Thể trạng hiện tại của cậu ta ít nhất cũng đứng trong hàng ngũ cao thủ Kim Đan Kì. Việc cậu ta trở về thời kì đỉnh phong của mình cũng không hề xa nữa.

Trên đường về Cố gia, Cố Hàn đi trước dẫn đường, Khuynh Doanh cùng mấy người cậu đi ngay sau. Khải U nhìn cái vẽ trầm mặc của hai người họ không kìm nổi tò mò quay xuống hỏi Hồng Uyển:

– Hai nhóc đó bị làm sao vậy?

Hồng Uyển nghe cách xưng hô của hắn mà cố gắng kìm giận, quay lại phía hai người cô chỉ đành thở dài nói với hắn:

– Lần đầu nên thế thôi! Dỗi nhau lâu đây ~~

Khải U nghe cô nói vậy khẽ nhướng mày. Để ý kĩ phía sau cổ áo của Tử Thanh vẫn còn lưu lại vết đỏ nhưng đấy không phải chỗ duy nhất. Hắn không nhịn được mà bật cười, hắn ghé sát cô hỏi tiếp:

– A Uyển à! Ngươi chưa từng có lần đầu mà sao lại hiểu rõ thế nhỉ!

Hơi thở của y phả vào mặt cô khiến cô nhíu mày khó chịu:

– Không phải chuyện của ngươi!

Khải U khẽ mở quạt che rồi hôn lên chán cô ngay sau đó nhanh chóng thu về tư thế cũ thầm đắc ý.

Hồng Uyển tức đỏ cả mặt nhưng rồi cô cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Trong lòng cô chửi thầm: ” Hắn là cái thá gì mà hết lần này tới lần khác chiếm tiện nghi của ta”

Cố gia trang, một biệt trang nằm sâu trong núi. Cố gia vì nắm quyền kiểm soát tại vùng đất mưa thuận gió hòa này mà bị không ít kẻ nhắm tới. Sau cuộc đột kích của lũ người lạ mặt Gia chủ và chủ mẫu qua đời, nhị thiếu gia lưu lạc bên ngoài chỉ còn Cố Hàn_đại thiếu gia cùng với người đàn bà thâm độc_Nhị di nương. Trong khoảng sau đó, khi Kim Liên trong nắm quyền điều khiển Cố Hàn cậu ta đã làm rất nhiều chuyện trong đó cậu lại thay đổi tình tiết vô cùng quan trọng, sau khi lấy lại quyền lợi của mình Cố Hàn đã tự tay giết chết Di nương của mình, nhưng Kim Liên không có đủ can đảm để hạ sát. Hậu quả xảy ra lại ảnh hưởng trực tiếp tới hiện tại.

Biệt trang của Cố gia, vừa nhìn thấy Cố Hàn hai người canh cửa bỗng nhiên biến sắc run rẩy nói:

– Thiếu… thiếu… chủ…, không phải ngài đã…

Chưa nói xong bọn họ sợ hãi chạy vào trong. Năm người bọn họ không bị ai chắn cửa nghiễm nhiên đường hoàng tiến vào bên trong. Đi đến ngoại viện thì người đàn bà kia đã bước ra tỏ vẻ diễn như thật:

– Thiếu chủ, ngài trở về rồi sao! Thời gian vừa qua khi ngài mất tích ta đã vô cùng lo lắng, mọi việc trong nhà đều tự tay ta sắp xếp lại. Giờ thiếu chủ đã trở lại thì ta cũng không cần…

Chưa nói hết lời, bỗng nhiên Khuynh Doanh một kiếm chém chết bà ta. Mặt không biến sắc, miệng không hé một lời mà trực tiếp giết bà ta. Toàn bộ nô bộc xung quanh nhìn thấy sợ hãi tột độ, Tử Thanh cậu cùng Hồng Uyển mặt cũng không hề biến sắc trơ mắt nhìn bà ta bị giết trong phút chốc. Cố Hàn có chút kích động nhìn Khuynh Doanh, Tinh Phách vẫn sạch sẽ không dính chút máu. Xong việc y quay đi không thèm liếc mắt lại nói:

– Tiếp theo ngươi tự giải quyết đi!

Lời nói dõng dạc quả quyết lại lãnh khốc vô tình, y sải bước bỏ đi!

Hồng Uyển nhìn y như vậy có chút trầm mặc nhưng rồi cũng không thèm chú tâm đến nó nữa. Chứng kiến mọi việc diễn ra một cách chớp nhoáng Khải U hả hê xem kịch. Hắn tựa như biết điều gì nhưng lại cố tình giấu lại. Tử Thanh vẫn đứng nhìn cái xác của người đàn bà kia không nói gì. Khuynh Doanh đi vài bước thì đứng lại nói:

– Huynh còn đứng đấy? Ta giúp huynh giải quyết rồi đấy.

Trong lời nói mang chút hàn ý những người xung quanh không khỏi run rẩy. Tử Thanh mặt không tỏ biểu cảm gì mà chỉ cúi chào Cố Hàn bỏ đi, hướng chỗ Khuynh Doanh đáp:

– Ân.

Bốn người họ lập tức rời khỏi Cố gia trang để lại một sự ám ảnh không nhỏ trước những người chứng kiến. Khải U đi tới bên cạnh Hồng Uyển bế cô lên thầm nói:

– Chuẩn ghê ta!

Cô bé không thèm chú ý tới hắn lập tức nhảy ra khỏi người hắn nhẹ nhàng tiếp đất. Họ thuê một cái xe ngựa nhanh chóng rời đi khỏi chốn ngoại thành kia. Trên xe khi đó Hồng Uyển đằng trước lái xe, Khải U trở về dạng hồn thể ở cạnh cô, chỉ còn hai người Tử Thanh và Khuynh Doanh trong khoang xe. Bên trong xe im lặng suốt một thời gian dài, không ai hé môi dù chỉ một lời. Cuối cùng Tử Thanh lên tiếng phá tan không gian im lặng đấy:

– Thái tử điện hạ, chúng ta về kinh thành sao?

Khuynh Doanh đáp lại một cách hụt hẫng:

– Không.

Tử Thanh lại hỏi tiếp:

– Vậy ngài định đi đâu?

Khuynh Doanh thờ ơ đáp:

– Minh Dạ Thành, ta đi tìm Hoàng thúc.

Nghe xong cậu không nói gì thêm nhấc màn che của cửa xe nhìn ra bên ngoài trầm ngâm một hồi lâu. Từng đợt gió phả tới làm làn tóc mai của cậu khẽ bay, đôi mắt đen tuyền nhìn về nơi xa xăm nào đó, đôi môi nhạt màu còn lưu lại sẹo vẫn chưa lành hẳn của đêm ướt át hôm qua. Đôi tay khẽ vuốt gọn tóc vào nếp lại làm lộ ra vành tai xưng đỏ do vết cắn, trên cổ lại lấm chấm những vết đỏ mà cậu không để ý tới không buồn che đậy. Khuynh Doanh trầm ngâm nhìn cậu, trong lòng vẫn chút động, tay y vô thức mà vuốt lấy khuôn mặt cậu. Hai người, hai mắt nhìn nhau một hồi, từng nhịp đập của họ như hòa vào nhau, vang lên liên hồi. Tử Thanh vô thức để bàn tay ấy vuốt ve không chút phản kháng. Con đường ngày một gồ gề, chiếc xe bỗng dưng rung mạnh làm cho hai người bên trong đang ngồi khẽ chao đảo. Hai người ngã bên trong Khuynh Doanh lại đỡ lấy cậu. Nhưng cậu mặt không biến sắc đẩy y dậy rồi nói:

– Điện hạ nên tự trọng.

Khuynh Doanh bị đẩy ra lại cố tình tiến tới thừa cơ hôn lấy cậu. Cậu bị hôn lại không thèm để ý tới nói thầm:

– Đệ muốn diễn thì làm ơn diễn cho thật đi!

Khuynh Doanh lại hôn cậu một cách thô bạo như một con sói bị bỏ đói lâu ngày thì thầm ghé sát tai cậu:

– Tại huynh câu dẫn ta trước, hơn nữa trong xe có ai thấy đâu!

Cậu thở dài một tiếng rồi trực tiếp hôn y khẽ nói:

– Ta giờ là của đệ rồi, đừng phản bội ta đấy!

Khuynh Doanh ôm lấy cậu vui vẻ thầm đáp:

– Ân!!!

Xe lại đột nhiên đứng lại, Hồng Uyển mở mành che nhìn cảnh hai người tình tình ái ái với nhau mà không chút biến sắc nói:

– Thái tử điện hạ tới nơi rồi.

Nghe y nói hai người lập tức nghiêm túc lại, Tử Thanh định ra ngoài thì Khuynh Doanh chỉnh lại áo cậu để che đi những vết đỏ kia rồi mới để cậu đi. Hai người bắt đầu diễn một vở kịch lớn.

– Hết chương 53-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN