Tôn Thượng - Chương 24: Ngươi không phối hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tôn Thượng


Chương 24: Ngươi không phối hợp


Có lẽ là chán ghét cuộc sống trước kia chém chém giết giết.

Cũng có lẽ là choáng váng và bàng hoàng sau khi bị Thiên đạo cướp đi tất cả.

Cũng có lẽ là thật sự nhàm chán. 

Cổ Thanh Phong vác cuốc lên mở ra một mảnh đất hoang, trong lòng nghĩ cuộc sống điền viên dường như cũng rất tốt, nếu tìm được đạo lữ nam cày nữ dệt, cả một đời sinh sống vô lo vô ưu rồi sinh ra nam tử nữ nhi, suy nghĩ kỹ một chút mới thấy cuộc sống như thế mới thật là mãn nguyện.

Cũng không lâu lắm một mảnh đất hoang liền được mở ra, Cổ Thanh Phong lại tìm Vương Đại Sơn để mượn một ít hạt giống Hỏa Châu Thảo, hữu mô hữu dạng trồng xuống, vừa mới bắt đầu còn có chút không thành thạo, qua Vương Đại Sơn hướng dẫn tỉ mỉ, dần dần cũng mò được một chút bí quyết.

Đừng nói, đến việc trồng Linh Điền này cũng cần phải nghiên cứu rất nhiều, hạt giống phải trồng như thế nào, Linh Điền phải tưới tiêu như thế nào, bùn đất phải cuốc xới ra sao, hạt nảy mầm rồi phải chăm sóc thế nào, tất cả đều cần phải có kỹ xảo. 

“Cổ Thanh Phong?”

Đang tập trung trồng hạt ở Linh Điền, nghe thấy có người gọi tên mình Cổ Thanh Phong nhìn xung quanh, một cô nương tết tóc đuôi sam, thân hình cao gầy mặc một bộ áo xanh chẳng biết đã đi tới từ lúc nào.

“Ô, đây không phải là Âu Dương muội sao.” 

Vương Đại Sơn khi trông thấy Âu Dương Dạ liền gọi to một tiếng sư tỷ, Âu Dương Dạ là nội môn đệ tử, đối với một loại tạp dịch như hắn là rất cao không thể chạm tới, gọi lên một tiếng sư tỷ hắn liền lại trở lại Linh Điền của mình để làm.

“Cổ Thanh Phong, ngươi… ngươi ở đây làm gì!”

Nhìn thấy Cổ Thanh Phong đang xoay người gieo hạt giống ở một mảnh ruộng hoang, Âu Dương Dạ rất ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại đến trồng Linh Điền.” 

“Nhàn rỗi nhàm chán, trồng cây chơi chơi.” Cổ Thanh Phong cuộn tay áo lại, nhìn nàng một chút nói: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn trồng Linh Điền?”

“Ta đến là để tìm ngươi!”

Từ sau khi có những lời đồn thổi Âu Dương Dạ liền bị sư phụ bế quan nghiêm ngặt, khi bị bế quan  nàng cũng chẳng nhàn rỗi, vẫn luôn thăm dò tin tức của Cổ Thanh Phong, nghe nói nay hắn đi vào Hồng Diệp Sơn Cốc, nàng liền vụng trộm chạy tới. 

“Tìm ta làm cái gì?”

“Hai ngày nay ngươi có nghe thấy những lời đồn thổi nhảm nhí.”

“Đồn thổi nhảm nhí cái gì?” Cổ Thanh Phong lắc đầu, sau khi đến Vân Hà phái rồi ở lai Linh Ẩn viện của Hậu Sơn, những lời đồn thổi nhảm nhí gì đó hắn thực sự là không biết. 

“Bây giờ bên ngoài đều đang đồn ngươi là loại trúc cơ thất bại, bị gia tộc đuổi sau đó chạy đến nơi đây nương tựa ta.”

“Thì là chuyện nhảm nhí, nói thì cứ nói chứ sao.”

“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ bây giờ toàn bộ Vân Hà phái đều biết, sư phụ ta còn mắng ta một trận đây.” 

“Nha đầu, sao lại nói ra được những lời này ngay từ đầu ngươi đã để ta giả là Xích Viêm công tử, chẳng phải hi vọng bọn họ coi là thật sao?”

“Ta là hi vọng bọn họ coi là thật thế nhưng… thế nhưng là ta không nghĩ tới sự tình sẽ ầm ĩ lên tới mức như vậy, được rồi nói với ngươi ngươi cũng không hiểu trong khoảng thời gian này ngươi ở chỗ Hỏa Đức trưởng lão, lão nhân gia không đem ngươi ra thử chứ.”

“Ông ta có thể đem ta ra thử gì chứ.” 

“Lão gia tử không thử ngươi trận pháp gì ư?”

“Không có.”

“Thật hay đùa?” 

Âu Dương Dạ biết Hỏa Đức trưởng lão vẫn đang nghiên cứu trận pháp, mà lại thường xuyên tìm đệ tử để thử nghiệm, tại nàng nghĩ đến giống như Cổ Thanh Phong vì là loại trúc cơ thất bại dẫn đến nhục thân cường hoành trúc cơ phế thể nên đối với lão gia tử mà nói là đối tượng tuyệt vời để thử nghiệm trận pháp.

Làm sao mà Cổ Thanh Phong lại nói lão gia tử không tìm đến hắn để thử nghiệm trận pháp chứ?

Chẳng lẽ sở thích của lão gia tử đã thay đổi? 

“Này, Cổ Thanh Phong, ta khuyên ngươi tìm cơ hội rời đi đi.”

“Làm sao nào?”

“Lão gia tử bây giờ chưa tìm ngươi thử nghiệm trận pháp, nhất định có mưu tính gì thời gian trước đây lão nhân gia thường la rầy những đệ tử kia nhục thân quá yếu, căn bản chịu không được trận pháp, bây giờ có ngươi một đối tượng thử nghiệm tốt như vậy, lão gia tử nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.” 

“Biết rồi.”

Nhìn tiểu nha đầu còn muốn thuyết phục điều gì đó, Cổ Thanh Phong xua xua tay, ý bảo bản thân hắn sẽ tự có cách.

“Nếu không bây giờ ta đưa ngươi rời đi nhé.” Âu Dương Dạ lại dò hỏi. 

“Ta nói nha đầu, ta không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao, Hỏa Đức bên này ngươi yên tâm đi ta không sao, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”

“Đáng chết! Vấn đề không chỉ là Hỏa Đức trưởng lão bên này, mà hiện tại toàn bộ Vân Hà phái đều coi ngươi là Xích Viêm công tử nói ngươi đến cậy nhờ ta, đến lúc chắc chắn sẽ có người nói với ngươi những lời khó nghe, thậm chí đối xử với ngươi rất tồi tệ nhục nhã ta biết đều là ta không tốt, ta không nên tìm ngươi giả mạo là Xích Viêm công tử, nhưng bây giờ hiện tại ta nói ngươi không phải Xích Viêm công tử, bọn họ cũng không tin ấy!”

Âu Dương Dạ càng nghĩ càng hối hận, hối hận lúc trước thực sự không nên tìm hắn để giả mạo Xích Viêm công tử, nếu không đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy, bây giờ nàng chỉ muốn đưa hắn đi khỏi chỗ này, thứ nhất là để tránh cho hắn phải trở thành đối tượng thử nghiệm của lão gia tử, thứ hai cũng lo những người ở Vân Hà phái sẽ nói với Cổ Thanh Phong những lời rất khó nghe. 

Chỉ là để Âu Dương Dạ không có nghĩ tới là, sau khi nói ra những lo lắng trong lòng của mình, hắn vẫn để bộ dạng có vẻ không quan trọng chẳng quan tâm đang nói gì.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc tại sao lại không đi đi! Ta vì ngươi mà lo lắng! Có phải Hỏa Đức lão gia đã hứa hẹn với ngươi cái gì rồi? Có phải lão gia đã nói với ngươi là có cách để giúp ngươi có thể tiếp tục tu hành không, hãy nói cho ta biết nào! Lão gia chỉ là đang lừa ngươi thôi, vì muốn để ngươi giúp lão gia thử nghiệm trận pháp… ngươi không nên tin.”

Cổ Thanh Phong đứng lên, phủi phủi đất bùn ở trên tay, nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng lo lắng của Âu Dương Dạ, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu, ta biết ngươi có ý gì, nhưng ta ở Vân Hà phái có chút việc, xong xuôi ta sẽ tự động rời đi, đến lúc đó ngươi muồn ta ở lại ta cũng sẽ không ở lại đâu.” 

Hoàn toàn chính xác, lần này trở lại Vân Hà phái, lúc đầu nghĩ đến tìm Hỏa Đức để ôn lại chuyện cũ, chỉ là ôn lại chuyện ngày xưa khi biết lão đầu nhi này tu luyện ra đường rẽ, dẫn đến tu vi một mực trì trệ không tiến, Cổ Thanh Phong nghĩ giúp hắn đột phá một chút, cũng coi như báo đáp ân tình năm đó của Hỏa Đức, sau khi làm chuyện này một cách thỏa đáng thì sẽ rời đi, đi đâu thì hắn cũng không biết nữa, cũng ngại không muốn nghĩ tới nhưng dù sao cũng không thể ở lại Vân Hà phái nơi đáng bỏ đi này.

Cầm một hạt giống, lại bắt đầu trồng trong Linh Điền và nói: “Về phần những lời đồn đại nhảm nhí kia, ngươi càng không cần lo lắng ta sống hơn nửa đời người, chẳng lẽ lại còn phải so đo những điều này huống hồ ta cũng không phải là Xích Viêm công tử, so đo cái gì.”

“Ngươi!” 

Âu Dương Dạ trong tâm rất hận, khi nàng đang định thuyết phục tiếp thì phía sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh trang trọng.

“Sư muội!”

Hả? 

Âu Dương Dạ quay người nhìn sang, một nữ tử đi tới, đó là một nữ tử nhìn chừng ba mươi tuổi, quần áo rất diễm lệ nhưng khuôn mặt lại đầy sự tức giận, liền quát mắng: “Khi sư phụ đi, đã để ta trông coi ngươi, nhưng ta vừa đi một chút ngươi đã trốn ra ngoài rồi nếu bị sư phụ biết liệu ngươi còn có quả ngon để ăn không.”

“Sư tỷ… ta…”

Nhìn lấy sư tỷ của mình, Âu Dương Dạ có chút chột dạ. 

“Nhìn thấy sư tỷ Nghĩ Như.”

Vương Đại Sơn đi qua, khẽ cúi đầu hành lễ, hắn biết nữ nhân trước mặt tên là Đàm Nghĩ Như, cũng là nội môn đệ tử.

Đàm Nghĩ Như cũng không để ý tới Vương Đại Sơn, khi liếc nhìn Cổ Thanh Phong đang đứng bên cạnh Âu Dương Dạ nghi ngờ liền hỏi: “Sư muội, hắn là ai?” 

Không đợi Âu Dương Dạ đáp lại, Đàm Nghĩ Như giống như nhận ra được điều gì, thần sắc lập tức thay đổi, quát lên: “Hắn chính là tên Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong đúng không?”

Hỏng bét!

Âu Dương Dạ biết mình không thể giấu sư tỷ, nàng liếc nhìn sư tỷ lo lắng nghĩ sư tỷ nhận ra Cổ Thanh Phong sẽ nói với hắn những lời khó nghe, vội chạy lại nói: “Sư tỷ, đi thôi ta bây giờ về bế quan.” 

“Ta lại hỏi ngươi, kia có phải là tên Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong không?”

Đàm Nghĩ Như bất vi sở động, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong.

“Không sai, chính là ta.” 

Cổ Thanh Phong sau khi trồng nốt hạt giống trong tay, tiện ngồi luôn xuống đất từ trong túi đựng đồ lôi ra một bầu rượu, uống một ngụm rồi hỏi: “Thế nào?”

“Ngươi đã trúc cơ thất bại, vì sao còn tìm tới cậy nhờ sư muội ta!” Đàm Nghĩ Như vừa thấy Cổ Thanh Phong liền nghiêm nghị răn dạy: “Trúc cơ thất bại, nghĩa là con đường tu hành của người đã hoàn toàn kết thúc, còn mưu toan cùng sư muội ta kết thành đạo lữ? Ta cho ngươi biết, si tâm vọng tưởng!”

“Ngươi cũng không cần trông cậy vào Hỏa Đức trưởng lão có thể giúp ngươi một lần nữa trúc cơ tu luyện, ta cho ngươi biết căn bản không thể! Sớm mà bỏ ý niệm này đi.” 

Âu Dương Dạ biết sư tỷ mình nhất định sẽ nói lời khó nghe, nàng muốn cho Đàm Nghĩ Như rời đi mà căn bản không được, Đàm Nghĩ Như gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong cười nhạo nói.

“Hừ! Đừng nói ngươi bây giờ trúc cơ thất bại, cho dù ngươi về sau thực sự thêm một lần nữa trúc cơ, sư muội ta cũng không có khả năng cùng ngươi kết thành đạo lữ cứ cho là đàn một bản Quân Vương Từ khúc thì dám tự xưng là âm luật kỳ tài, thật sự là trò cười!”

“Hừ! Nếu ngươi thức thời, lập tức rời Vân Hà phái đi, nếu không.” 

Cổ Thanh Phong tự mời tự uống thêm một ngụm rượu nhỏ, híp mắt lại nhìn nhìn khóe miệng xẹt qua một vòng ý cười, hỏi: “Nếu không thì như thế nào?”

“Nếu không thì ta để ngươi không có gì mà ăn, ôm túi mà đi ăn xin!”

Cổ Thanh Phong khẽ lắc đầu, không nhịn được nữa cười lên nói: “Được, đến lúc đó ta sẽ ôm túi đi ăn xin thử xem.” 

“Còn dám mạnh miệng!”

Đàm Nghĩ Như muốn xuất thủ giáo huấn, Âu Dương Dạ hét lớn một tiếng: “Sư tỷ, người làm gì thế! Thật không còn lời nào!”

“Sư muội, đến bây giờ ngươi còn bao che cho hắn?” 

Âu Dương Dạ rất tức giận đáp: “Ta đang bao che đấy thì sao nào? Là ta tự nguyện! Đây là chuyện của ta người tốt nhất đừng quản!”

“Ngươi!”

Đàm Nghĩ Như hừng hực khí thế, lạnh lùng quát một tiếng: “Tốt! Ngươi bao che cho hắn đi xem sư phụ trở về xử trí ngươi như thế nào!” Dứt lời, Đàm Nghĩ Như phẫn nộ rời đi. 

Nhìn bóng sư tỷ đã rời đi, Âu Dương Dạ áy náy nói: “Hầy, Cổ Thanh Phong, sư tỷ ta là người như thế ngươi đừng để bụng.”

Cổ Thanh Phong nhún nhún vai, chính như hắn nói sống hơn nửa đời người há lại vì điểm ấy mà mất đi sinh khí.

“Ta sớm nói với ngươi, nhất định sẽ có người nói với ngươi những lời khó nghe, ngươi xem xem xin ngươi đấy ngươi đi đi đều là lỗi của ta, chỉ cần ngươi chịu rời khỏi Vân Hà phái, ta nhất định sẽ đền bù ngươi ngươi bắt ta làm cái gì cũng được, có được hay không!” 

Cổ Thanh Phong đứng dậy, ưỡn cái lưng mệt mỏi nói: “Được, trở về ta nói với Hỏa Đức một tiếng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN