Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi! - Chương 102: Lựa chọn giấu diếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!


Chương 102: Lựa chọn giấu diếm


Phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng đèn, đã hơn hai tiếng rồi!

Từ Lâm ngồi trên ghế chờ, hai tay chống lên đùi, mặt vùi vào lòng bàn tay, thể hiện rõ sự bất lực cùng lo sợ.

Bên cạnh còn có tiểu Hiên đang ngồi yên lặng trong lòng Từ lão phu nhân. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lộ rõ sự buồn bã, thỉnh thoảng bé lại nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật rồi nhìn Từ Lâm đang ngồi cúi đầu; bé im lặng đến nửa chữ cũng không nói, nhưng lại đang liên tục cậy cậy móng tay của ngón cái.

Từ lão phu nhân tay giữ chắt, mắt thì nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, trong lòng đang nặng như chì.

Đứng bên cạnh còn có thím Vương và Triết Liệt, tất cả đều im lặng mà chờ đợi.

Bất chợt, tiếng bước chân vang lên dồn dập trên hành lang đang truyền đến, càng lúc càng đến gần, theo đó là những tiếng gọi, tiếng cằn nhằn khó chịu cùng sốt ruột.

– Từ Lâm!

Những người vội vội vàng vàng đó đã đến trước phòng phẫu thuật, một tiếng hét tràn đầy giận dữ hướng về phía Từ Lâm.

Tất cả những người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc cùng hốt hoảng, chỉ mỗi Từ Lâm vẫn ngồi yên như cũ, không hề có chút động đậy hay biểu hiện cho thấy rằng hắn đã nghe người đó gọi mình.

Mẹ Hàn tức đến mất hết cả khống chế, bà như một người điên mà lao đến trước mặt Từ Lâm, túm lấy cổ áo hắn lên, ra sức mà hét lớn

– Sáu năm trước vẫn chưa đủ sao? Bây giờ cậu còn khiến con gái tôi thành ra thế này nữa, lẽ ra tôi không nên để nó trở về cái địa ngục kia, Dĩ Xuyến ở bên cạnh cậu chỉ có nhận lấy đau khổ mà thôi! Nếu cậu thật lòng với nó thì hãy để yên cho nó đi! Sáu năm qua, không có cậu nó vẫn có thể sống tốt, vẫn có thể nuôi dạy tiểu Hiên nên người. Cậu là gì chứ, cậu là gì mà có thể chen vào cuộc đời của nó lần nữa?

Gương mặt Triết Liệt đã dần biến sắc, cậu ta muốn đi tới ngăn cản mẹ Hàn thì bị Từ Lâm giơ tay chặn lại..

Thuyên An, Lệ Băng và Phàm Diệc đứng phía sau mẹ Hàn cũng lần lượt nhẹ nhàng khuyên lơn.

– Bác gái, bác bình tĩnh trước đi ạ!

– Bác gái, Dĩ Xuyến vẫn còn đang phẫu thuật, bác làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ đấy ạ!

– Bác gái, Thuyên An nói đúng, bây giờ tình hình của Dĩ Xuyến mới là quan trọng ạ!

Từ lão phu nhân giữ chặt tiểu Hiên, dùng mắt ra hiệu cho bé không nên quấy khóc hay làm ồn thêm.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Từ Lâm, và rồi hắn cũng ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói

– Ai nói với mẹ là cô ấy sống rất ổn? Vợ con, con hiểu rất rõ, không phải cô ấy cười thì có nghĩa là cô ấy đang hạnh phúc, cô ấy khóc, mẹ có biết không?

Mẹ Hàn run bắn người, bà không thể tin nổi mà nhìn Từ Lâm.

– Cậu nói gì cơ? Cậu hiểu rõ con gái tôi? Cậu hiểu nó đến mức nào đây? Đến mức khiến nó phải nằm trong phòng cấp cứu hơn cả chục lần à? Từ Lâm, tôi không ngại cho cậu biết, trừ phi tôi chết, nếu không, tôi sẽ không bao giờ cho phép hai người hồi hôn! Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, cậu đừng mơ tưởng!

Từ Lâm cười giễu cợt, hắn vẫn thản nhiên nói

– Mẹ, Dĩ Xuyến là vợ con, kiếp này con nhất định phải cưới cô ấy. Đừng nói là mẹ phản đối, cho dù cả thế giới này có chỉ trích thì cuộc hôn nhân của bọn con vẫn tiếp diễn đến cuối cùng!

Mẹ Hàn còn định nói gì đó thì cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.

Từ Lâm lao như điên tới trước mặt bác sĩ, túm lấy cổ áo ông ta mà hỏi

– Cô ấy thế nào rồi?

Bác sĩ chỉ vừa mới gỡ khẩu trang xuống, chưa được ho một tiếng đã bị túm chặt cổ áo khiến ông ta không thể hít thở nổi, gian nan nói

– Từ, Từ tiên sinh! Anh có thể bình tĩnh trước không ạ? Tôi, tôi không thể nói được nếu anh cứ giữ lấy cổ áo tôi như vậy!

Từ Lâm nghe xong lại càng nóng vội hơn nữa, hắn tăng thêm lực tay, chỉ thiếu bước xách cả người bác sĩ lên nữa thôi.

Những người bên cạnh cũng rất sốt ruột, Triết Liệt nhìn Từ Lâm giữ bác sĩ như vậy, nhanh chóng bước tới khuyên

– Từ tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh trước đi ạ! Nếu ngài không bỏ ông ta ra thì ông ta không thể trả lời ngài đâu ạ!

Thím Vương cùng Từ lão phu nhân, Thuyên An cũng đồng tình gật đầu.

Cuối cùng thì Từ Lâm cũng có thể lấy lại được bình tĩnh mà bỏ tay ra khỏi cổ áo bác sĩ và lạnh giọng ra lệnh

– Còn không mau nói!

Bác sĩ run lẩy bẩy điều chỉnh lại cổ áo, cố gắng nén sợ hãi mà nói

– Từ tiên sinh! Cô Hàn, cô Hàn, cô ấy đã mang thai được chín tuần rồi ạ, sức khỏe của thai nhi, không được tốt lắm ạ, có lẽ do di chứng từ lần mang thai đầu tiên để lại, cô ấy từng bị động thai nhiều lần cộng với việc cô ấy đã dùng thuốc ứng chế niêm mạc tử cung trong quá trình mang thai nên, nhiều lớp niêm mạc hiện giờ bị bong ra, thai nhi bây giờ, nếu nghiêm trọng có thể bị chết lưu, nhẹ thì có thể dẫn đến sinh non.

Tất cả những người có mặt ở đây đều hết sức sửng sốt, có vui mừng, cũng có lo lắng, lại có giận dữ.

Đầu óc Từ Lâm xoay vòng vòng.

Khi nghe bác sĩ thông báo Hàn Dĩ Xuyến mang thai, trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn đã cảm nhận được hạnh phúc của một người cha.

Nhưng…..

Sức khỏe của đứa bé lại không tốt.

Là tại hắn!

Tội ác mà hắn đã gây ra cho Hàn Dĩ Xuyến sáu năm trước không chỉ khiến tiểu Hiên phải gánh chịu một căn bệnh quái ác suốt một thời gian dài, mà bây giờ còn làm hại đến đứa bé chưa chào đời!

Rốt cuộc hắn có xứng đáng làm cha không?

Có xứng đáng với tình yêu của Hàn Dĩ Xuyến không?

Có xứng đáng để nhận được sự chờ đợi của tiểu Hiên suốt sáu năm không?

Có xứng được chào đón đứa bé trong bụng Hàn Dĩ Xuyến hiện giờ không?

Có lẽ là không!

Hắn thật sự là một người cha tồi tệ, một người chồng vô dụng!

……………………………

Trước cửa phòng hồi sức.

Từ Lâm bước đến cửa phòng thì đột nhiên dừng lại, giọng hắn tàn khốc và đầy uy lực vang lên

– Tất cả nghe cho rõ đây! Cho dù là ai cũng không được phép nói chuyện này với Dĩ Xuyến, nếu để cô ấy biết được dù chỉ là một chữ thì các người cứ chuẩn bị quan tài đi!

Những gì mà Hàn Dĩ Xuyến đã trải qua đã quá kinh khủng rồi, cô đã đau đủ đau rồi, hắn không thể nào cho cô biết bất cứ điều gì; hắn có thể tưởng tượng được cảm giác đau đến xé rách tâm can của mình khi biết tình trạng của đứa bé trong bụng mình hiện giờ.

Hắn không thể nhìn cô khóc nữa, càng không muốn thấy cô đau lòng…..

Nỗi đau lần này, hãy để một mình hắn gánh chịu!

Cho dù là tàn nhẫn với cô khi bản thân cô là một người mẹ mà không được biết đến sự tồn tại của đứa con trong bụng mình.

Nhưng để đổi lại được cô và đứa bé trong bụng đều khoẻ mạnh thì hắn sẵn sàng đánh đổi.

Nghe xong quyết định của Từ Lâm, tất cả những người đứng bên cạnh đều không che giấu nổi vẻ mặt sửng sốt cùng tức giận.

Mẹ Hàn lên tiếng phản đối trước, thái độ cực kỳ bất mãn

– Cậu nói gì cơ? Không được để Dĩ Xuyến biết? Có phải cậu đang nói mớ không đấy? Đứa bé là con của Dĩ Xuyến, vậy mà cậu lại muốn giấu nó, Từ Lâm, rốt cuộc thì cậu có ý đồ gì đây? Lại muốn giết con của mình một lần nữa sao?

Lệ Băng cũng không chút kiêng kỵ gì mà nói

– Từ Lâm, sáu năm trước khi chứng kiến Dĩ Xuyến lựa chọn yêu anh và bất chấp mọi đau đớn mà ở bên cạnh anh, chúng tôi không ai ủng hộ cậu ấy cả! Vậy nên, sáu năm sau cũng thế, tôi sẽ không ngồi yên mà để anh dày vò cậu ấy lần nữa!

Thuyên An và Phàm Diệc đứng bên cạnh đó cũng ném cho Từ Lâm ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao.

Triết Liệt cũng rất lo lắng mà bước lên, thấp giọng nói với Từ Lâm

– Từ tiên sinh, ngài có thể suy nghĩ lại không ạ?

Từ Lâm chưa nghe hết mà đã dứt khoát đưa tay ngăn cản cậu ta nói tiếp, hắn lạnh lùng nhìn về phía những người kia

– Kẻ nào kháng ta thì đừng nghĩ đến chuyện được gặp Dĩ Xuyến nữa!

Mẹ Hàn giận đến run người, bà lảo đảo về sau suýt ngã, cũng may được Phàm Diệc nhanh tay đỡ lấy, anh còn dùng ánh mắt căm phẫn đối lại Từ Lâm

– Từ Lâm, anh đừng có quá đáng! Dĩ Xuyến là con gái của bác, anh lấy quyền gì mà ngăn cản cô ấy gặp mẹ của mình?

Thuyên An cũng không nhịn được nữa mà giúp mắng

– Từ Lâm, anh đừng tưởng chúng tôi sợ anh! Người không có tư cách gặp Dĩ Xuyến phải là anh mới đúng!

Ngừng một lát, cô nở một nụ cười châm biếm rồi nói tiếp

– Từ Lâm, anh đề cao bản thân quá rồi đấy! Khiến cho người phụ nữ mình yêu bị động thai đến hai lần, tôi thấy anh đúng là một kẻ thất bại!

Gân xanh nổi đầy trên tay và trán của Từ Lâm, trong mắt hắn hừng hực lửa giận, chẳng hề do dự mà hắn rút ngay khẩu súng ra, chỉ thẳng về phía Thuyên An.

Tất cả những người khác đều hoảng hồn.

Thím Vương từ nãy giờ đang bịt chặt hai tai tiểu Hiên, giờ lại lo bịt thêm hai mắt của bé.

Triết Liệt không hề suy nghĩ gì mà lập tức bước lên chặn trước họng súng của Từ Lâm, vẻ mặt điềm tĩnh nói

– Từ tiên sinh, ngài đừng như vậy! Thuyên An là bạn thân của phu nhân, nếu ngài làm cô ấy bị thương thì phu nhân sẽ rất đau buồn, chẳng lẽ ngài muốn phu nhân không nhìn mặt ngài nữa?

Từ Lâm vẫn chưa thu súng về, hắn khẽ nhíu mày nhìn Triết Liệt rồi lại nhìn về phía Thuyên An và mẹ Hàn, lạnh giọng nói

– Tất cả nghe cho rõ đây, Dĩ Xuyến chỉ cần có tôi là đủ rồi! Biến hết đi!

Triết Liệt thở phào trong lòng.

Nhưng mẹ Hàn càng giận dữ hơn nữa, bà mất hết bình tĩnh mà nói

– Sao nào? Sợ à? Có giỏi thì cậu bắn chết tôi luôn đi, để xem thử Dĩ Xuyến còn muốn ở bên cạnh một con quái vật không? Dĩ Xuyến sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ làm tổn hại mẹ mình đâu!

Thật kì lạ là sau khi nghe xong, Từ Lâm không những không nổi giận mà còn nhếch mép cười, nhẹ nhàng thu súng về, không nhanh không chậm mà nói

– Mẹ nói đúng, Dĩ Xuyến rất thương mẹ, nên con sẽ không làm cô ấy khó xử, càng không làm cô ấy tổn thương, cũng như đối với người thân của cô ấy. Nhưng, Dĩ Xuyến yêu con, nên con rất tò mò xem thử mẹ sẽ đối với con rể của mình thế nào đây!

Hắn vừa dứt lời thì mẹ Hàn càng thêm giận dữ, bà muốn gông cổ lên mà mắng nhưng lại bị Lệ Băng và Phàm Diệc đứng bên cạnh khuyên can.

Chờ bà bình tĩnh hơn, Phàm Diệc mới bước tới gần Từ Lâm, thờ ơ nói

– Từ Lâm, nếu như anh không thể nói chuyện của đứa bé với Dĩ Xuyến thì tôi sẽ nói thay anh. Cô ấy là mẹ của đứa bé nên hơn bất kỳ ai, cô ấy phải là người đầu tiên biết chuyện này!

Từ Lâm trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói

– Tôi đã nói rồi, Dĩ Xuyến không thể biết chuyện này! Nếu cậu dám hé răng nửa lời thì tôi không thể nói trước được điều gì!

Thuyên An không thể nghe tiếp những lí luận hoang đường của Từ Lâm nữa, cô tức giận mắng

– Từ Lâm, anh tàn nhẫn với Dĩ Xuyến một lần vẫn chưa đủ sao? Sáu năm trước, anh là người đầu tiên được nghe cậu ấy báo tin vui, nhưng ngay lập tức anh bắt cậu ấy bỏ đứa bé. Bây giờ anh là người biết tin trước cả cậu ấy, nhưng lại muốn giấu cậu ấy. Từ Lâm, rốt cuộc anh có toan tính gì đây? Hay là anh đang sợ, anh sợ nếu Dĩ Xuyến biết được chuyện mình mang thai thì sẽ lập tức rời khỏi anh, Từ Lâm, anh thật sự rất đáng thương đấy!

Hai tay Từ Lâm cuộn chặt thành quyền, toàn thân hắn run nhẹ và cứng đờ.

Thuyên An đã nói đúng nhược điểm trí mạng của hắn.

Phải!

Ngoài ý muốn muốn bảo vệ Hàn Dĩ Xuyến khỏi tổn thương, hắn còn đang sợ hãi….

Hắn sợ mọi chuyện sẽ diễn ra như những gì Mẫn Quan nói!

Hắn sợ Hàn Dĩ Xuyến sẽ xem hắn như ác ma, sợ cô tránh xa hắn.

Sợ hình ảnh cô gào thét khi nhìn thấy hắn.

Sợ cô sẽ lại hận hắn, sẽ rời xa hắn lần nữa…..

Cảm giác mất cô, phải sống như một cái xác từ ngày này qua ngày khác, hắn đã nếm trải quá đủ rồi! Nếu hắn ích kỷ một lần nữa để cô có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn thì hắn cũng chấp nhận!

Tất cả những người ở đây đều hết sức kinh ngạc mà nhìn Từ Lâm.

Hắn không nói gì mà lập tức bước vào trong phòng hồi sức.

………………………………..

Từ Lâm bước đến bên cạnh giường bệnh, hắn đứng nhìn Hàn Dĩ Xuyến rất lâu.

Trên chiếc giường bệnh màu trắng, Hàn Dĩ Xuyến ngủ rất yên tĩnh và nhàn nhã, gương mặt xinh đẹp không vướng chút ưu phiền, mái tóc xoăn nhẹ được trải gọn hai bên vai, hai tay trắng nõn đặt nhẹ nhàng lên bụng, mu bàn tay trái vẫn còn cắm kim truyền dịch…..

Từ Lâm hơi cúi thấp người xuống, một tay nâng nhẹ tay cô lên, nắm trọn trong bàn tay mình; tay kia áp vào má cô mà dịu dàng vuốt ve; hắn từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường……

Giữ nguyên một tư thế khá lâu.

Hắn mới đưa tay đang đặt trên má cô xuống, đặt lên bụng dưới vẫn còn phẳng lì của cô, ánh mắt hướng về phía này đầy sủng nịch, giọng hắn khàn khàn cất lên

– Dĩ Xuyến, anh xin lỗi…. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em và con nữa, càng không cho phép bất cứ kẻ nào đụng đến em và con, nên anh xin em…. đừng rời xa anh…..

Hai tay hắn giữ chặt bàn tay của Hàn Dĩ Xuyến rồi gục đầu xuống tay cô, một giọt nước mắt vừa tuôn ra đã nhanh chóng chảy vào lòng bàn tay của Hàn Dĩ Xuyến.

……………………………

– Tiểu Hiên thế nào rồi?

– Thím Vương đã đưa bé về Đài Song Khê rồi ạ!

Từ Lâm đứng trước cửa sổ phòng bệnh, mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tay cầm điện thoại để giao phó công việc cho Triết Liệt. Đã hơn ba tiếng rồi, từ lúc được chuyển vào phòng hồi sức, Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn đã ở bên cạnh cô suốt ba tiếng, tiểu Hiên thì ở cùng thím Vương.

Còn những người khác đều do Triết Liệt xử lý.

– Con bé có quấy phá gì không?

Giọng Từ Lâm đầy quan tâm và yêu thương hỏi tình hình của tiểu Hiên.

Triết Liệt thở dài một hơi và trả lời

– Từ tiên sinh, thím Vương nói bé không chịu ăn uống gì cả, cứ ngồi im lặng trong phòng khách và đòi đến bệnh viện gặp ba mẹ!

Từ Lâm xoay người lại nhìn qua Hàn Dĩ Xuyến đang nằm trên giường một lượt rồi lại xoay đi, lo lắng được đè nén trong lòng rồi nói

– Tôi biết rồi!

Bây giờ hắn chỉ mong Hàn Dĩ Xuyến có thể tỉnh lại để đưa tiểu Hiên đến đây gặp cô.

Nhớ đến chuyện quan trọng cần dặn dò, hắn tiếp tục nói

– Cậu hãy đến biệt thự Từ gia kiểm tra lại camera trong vườn cho tôi, tôi muốn biết rốt cuộc bà nội đã nói gì với Dĩ Xuyến!

Triết Liệt lập tức vâng lệnh.

Từ Lâm tiếp tục giao phó

– Còn nữa, để mắt đến Bạch Sính Đình cho tôi!

Nếu nguyên nhân khách quan khiến Hàn Dĩ Xuyến bị động thai là do Bạch Sính Đình đã đẩy ngã cô hoặc do cuộc đối thoại với Từ lão phu nhân thì hắn nhất định sẽ khiến những kẻ liên quan phải trả cái giá xứng đáng!

Hắn vừa kết thúc cuộc gọi đã tiện tay ném điện thoại xuống sofa bên cạnh, hai tay đưa lên vuốt lại toàn bộ khuôn mặt mệt mỏi.

Bất ngờ có một đôi tay mềm mại vòng qua thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nhưng lại xiết chặt, sau đó là một thân thể nhỏ nhắn áp sát vào tấm lưng của hắn, một giọng nói trong trẻo truyền đến

– Lâm, xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.

Từ Lâm nhanh chóng bắt lấy đôi tay dưới bụng mình, khẩn trương xoay người lại, đối diện với Hàn Dĩ Xuyến; hắn vừa nắm lấy tay cô vừa đưa tay dò khắp gương mặt nhỏ nhắn của cô

– Dĩ Xuyến, em không sao nữa rồi, đúng không? Có chỗ nào không khoẻ không?

Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười lắc đầu, cô cầm tay hắn áp sát vào mặt mình hơn nữa, dịu giọng nói

– Lâm, em rất ổn! Nhưng mà, lúc sáng em bị làm sao vậy?

Vừa dứt lời, cô đã rúc đầu vào ngực hắn, hai tay vòng qua sau lưng hắn, ôm chặt, tiếp tục nói

– Lâm, bác sĩ đã nói gì với anh?

Từ Lâm thoáng nở một nụ cười yêu chiều, ngón tay thon dài vén nhẹ vài sợi tóc của cô qua sau tay, trầm giọng nói

– Không có gì! Do dạ dày của em không được khoẻ thôi!

Ánh mắt hắn vẫn rơi trên bụng dưới của cô,không hề đối mặt với cô khi trả lời; chuyện này hắn đã quyết định sẽ giấu cô!

Hàn Dĩ Xuyến cảm giác có điều gì đó không đúng lắm nhưng cô cũng không hỏi thêm, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu rồi ôm lấy Từ Lâm.

– ———————————-

New Zealand.

– Tôi không cần biết ông dùng cách gì, nhưng ông lập tức loại bỏ Từ Lâm cho tôi!

Giọng của Hắc Long vang lên như thú gầm, gần như muốn thổi tung cả toà nhà, bàn cũng bị ông ta đập hết lần này đến lần khác, đồ đạc trên đó đã rơi vãi lung tung, chỉ thiếu bước tan tành thôi.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà Hắc Long Bang đã bị BAMs treo lên xoay vòng vòng và thiệt hại không thể đếm nổi.

Thuộc hạ của Hắc Long bang ở Hồng Kông và New Zealand đã chết hơn một nửa, còn chưa kể số bị thương và đang bị truy đuổi.

Tất cả các lô hàng đều bị ném kho hoặc bị phát nổ.

Các đường băng riêng của Hắc Long bang đều bị cô lập.

Ba ngày này, Hắc Long đã lo lắng đến bạc hơn cả nửa đầu, bây giờ ông ta chỉ muốn trừ khử Từ Lâm và BAMs ngay lập tức!

Đầu dây bên kia chính là lão Tam, nghe Hắc Long nói như vậy, ông ta cũng không hề nhún nhường, lập tức phản biện

– Ông đã làm những gì nào? Từ khi trở lại Thượng Hải, ông luôn cho thuộc hạ ở trong thế phòng thủ, kết quả là bị Từ Lâm chơi xỏ hết lần này đến lần khác, Hắc Long, lần này tôi sẽ không làm theo ý của ông nữa, tôi đã có cách của mình rồi, nếu ông vẫn muốn cùng hợp tác thì phải nghe tôi, còn không thì chúng ta đừng bao giờ liên lạc nữa!

Hắc Long tuy rất tức giận nhưng vẫn không dám hành xử lộ mạn, ông ta chỉ đành thở dài và nói

– Lão Tam, Từ Lâm lớn lên ở Hắc Long bang nên tính cách của nó như thế nào tôi hiểu rất rõ, nếu chúng ta không đụng đến hắn thì hắn sẽ không đụng đến chúng ta. Nhưng cái tôi cần là mạng của nó chứ không phải chọc nó giận. Chắc ông cũng hiểu ý tôi rồi chứ?

Đối với Từ Lâm, Hắc Long tuyệt đối không dám xem thường, tuy Từ Lâm do một tay ông ta đào tạo nhưng năng lực và mưu mô của hắn, ông ta vẫn không thể kiểm soát nổi. Nếu cứ tiếp tục chọc giận Từ Lâm một cách từ từ thì người thiệt hại nặng nhất chỉ có Hắc Long bang và Hắc Long, nhưng vì mối thù của cha nuôi, Hắc Long ông ta chỉ muốn sớm kết liễu được Từ Lâm!

Nghe những gì Hắc Long nói, lão Tam tạm giành ra vài phút để suy ngẫm rồi nhanh chóng đưa ra chủ kiến

– Vậy thì chúng ta hãy đi nước cờ cuối cùng! Người phụ nữ đó là nhược điểm trí mạng của Từ Lâm, chuẩn bị thật tốt để kết liễu chúng chung một lần đi!

Thế nhưng Hắc Long vẫn không tán thành, ông ta cẩn thận phân tích

– Nhưng nếu Từ Lâm bỏ mặc cô ta thì chúng ta cũng coi như xong!

Lão Tam có chút bực tức mà phản bác lại

– Rốt cuộc thì ông muốn thế nào đây? Tôi không quan tâm nhiều như vậy nữa, tôi sẽ dùng đến quân cờ cuối cùng này!

Hắc Long vội hét lên nhưng lão Tam đã nhanh tay cúp máy.

Ông ta tức giận ném chiếc bình hoa trên bàn về phía cửa sổ, tất cả vỡ tanh tàn; song, ông ta mới gọi cho thuộc hạ.

– —————————————-

Đợi cả nửa ngày, cuối cùng thì tiểu Hiên cũng được đến gặp mẹ, bé nằm bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích và bài hát ru nhưng vẫn chưa chịu ngủ, còn bật cười rất vui vẻ và thích thú.

Hàn Dĩ Xuyến vừa ôm con trong lòng vừa lật từng trang sách, nụ cười ngọt ngào nở rộ trên môi cô và ánh mắt tràn ngập yêu thương khi nhìn con gái trong lòng.

Hai mẹ con đã chơi đùa rất lâu nhưng vẫn còn rất phấn khích.

– Ọe!

Hàn Dĩ Xuyến vội vã để cuốn sách sang một bên và lấy nhanh chiếc thau dưới gầm giường lên để trước mặt, cô nôn một cách vật vã

Tiểu Hiển không hề hoảng loạn mà ngược lại vừa lo lắng vừa cẩn thận lấy khăn và nước cho cô.

– Mẹ, mẹ không sao chứ ạ? Ba nói mẹ không khoẻ nên phải được chăm sóc ạ!

Thật ra từ lúc tỉnh dậy, Hàn Dĩ Xuyến đã nôn rất nhiều lần, cô càng lúc càng cảm thấy lạ, cùng với ánh mắt trốn tránh và những hành động khác lạ của Từ Lâm, cô có cảm giác hắn đang giấu cô điều gì đó!

– Tiểu Hiên, mẹ không sao! Nhưng ba có nói gì với con không? Chẳng hạn như nói mẹ không khỏe ở đâu?

Cô khẩn trương chờ đợi tiểu Hiên trả lời.

Cô nghĩ rằng bé sẽ nói ra điều gì đó mà cô chưa biết, nhưng bé lại lắc lắc đầu và nhìn cô, nói

– Không có ạ, ba không nói gì cả ạ!

Hàn Dĩ Xuyến có chút thất vọng nhưng cô cũng không hoài nghi gì thêm, vì cô biết rõ con mình không nói dối.

Như vậy có nghĩ là bé thật sự không biết gì, người biết rõ mọi chuyện là Từ Lâm.

Nhưng rốt cuộc thì cô bị bệnh gì hay gặp phải chuyện gì mà hắn không nói ra?

Chẳng lẽ là bệnh nan y vô phương cứu chữ? Hay một loại bệnh lạ nào đó?

Haizaaa!

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN