Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao? - Chương 29: Tin tức kết hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?


Chương 29: Tin tức kết hôn


Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, hơi thở gấp gáp của hai người hoà vào nhau. Đường Nhã Tịnh cười đắc ý, hai tay cô ta cởi từng cúc áo của Tô Vận, trong khi hắn hôn khắp cổ và vai cô ta, vai áo của cô ta cũng bị tuột xuống cánh tay.

– Ưmn…. Vận….. Muốn….

Đột nhiên, Tô Vận như được trả lại hồn. Hắn nhìn rất rõ người phụ nữ dưới thân nên dứt khoát đẩy cô ta ra và mắng không chút thương tiếc.

– Tiện nhân! Không biết xấu hổ. Cô tưởng làm vậy sẽ khiến tôi cưới cô?

Nói rồi, hắn loảng choảng đứng lên và đi ra khỏi club. 

Liêu Minh Viễn nhìn hắn chạy ra, không yên tâm nên liền gọi người đến đón hắn. Cậu ta còn dùng ánh mắt kì lạ nhìn người phụ nữ mặt dày kia.

– —————————

Mấy ngày gần đây, Trình Tố Vi về đến nhà chỉ im lặng đi lên lầu, chẳng còn vui vẻ làm nũng ba mẹ như trước đây nữa. 

Lâm Nhược Tranh vừa bưng trà ra thì thấy con gái mới về liền nở một nụ cười sủng nịch, ân cần hỏi.

– Vi Vi, con về rồi sao? Đã ăn gì chưa? Hôm nay mẹ có làm mấy món con thích, tắm rửa rồi xuống ăn cơm.

Trình Tố Vi buồn bã cùng thất vọng nhìn ba mẹ mình, cô nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.

– Ba mẹ cứ ăn đi ạ! Con không đói.

Cô lại đi thẳng lên phòng.

Hai mắt Lâm Nhược Tranh ươn ướt, bà ngồi đối diện với chồng mình và nói.

– Sở Uy, chúng ta phải làm gì cho con đây? Chẳng lẽ việc rời khỏi Tô Vận đối với con bé như mất đi nửa mạng sao?

Trình Sở Uy đặt tách trà xuống, suy ngẫm một lúc rồi nói.

– Tôi thấy mọi chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy. Chắc chắn Vi Vi đang có chuyện gì giấu chúng ta. Bà còn nhớ Vĩ Thành đã nói gì không? Nó nói Vi Vi đã chủ động đề nghị chia tay với Tô Vận, hơn nữa con bé còn nói sau lưng cậu ta là vẫn còn tình cảm. Nếu thật là như vậy thì việc làm của con bé rất đáng nghi. Vi Vi yêu Tô Vận đến như vậy, cho dù đánh chết con bé cũng sẽ không từ bỏ.

Lâm Nhược Tranh lắc đầu, tỏ ý không tán đồng.

– Từ khi Vi Vi gặp lại Tô Vận chỉ toàn những ngày tháng đau khổ, có thể con bé quá mệt mỏi nên không muốn tiếp tục.

Trình Sở Uy tiếp tục đưa ra quan điểm của mình.

– Vi Vi đã đợi cậu ta bốn năm rồi. Nếu so sánh những đau khổ mà con bé phải trải qua với thời gian bốn năm thì bên nào hơn? Con bé không thể nào chờ bốn năm để kết thúc như vậy được!

Lâm Nhược Tranh nghe qua cũng thấy có lí, bà gật đầu và lo lắng hỏi.

– Vậy rốt cuộc ông muốn nói gì đây?

Trình Sở Uy uống thêm một ngụm trà rồi đưa ra ý kiến cuối cùng.

– Tôi nghĩ, đã có kẻ chen chân vào giữa chúng nó!

Lâm Nhược Tranh thật sự hoảng sợ khi nghe được câu này, bà cuống cuồng lên mà hỏi thử.

– Chẳng lẽ là ông ta? Ông ta đã nói hết mọi chuyện với Vi Vi?

Trình Sở Uy thở dài nặng nề.

– Đây mới chỉ là suy đoán của tôi thôi. Tôi luôn hy vọng ông ta sẽ không dùng chuyện trong quá khứ để làm tổn thương bọn trẻ nữa. Dù sao chuyện đã xảy ra cả ba người đều có một phần lỗi. Ông ta làm vậy là đang trối bỏ hết lỗi lầm của mình.

Lâm Nhược Tranh đan hai tay vào nhau, chống giữa cằm và hai chân, bà sốt ruột lắc đầu.

– Mọi chuyện đều tại tôi! Năm đó lẽ ra tôi không nên làm vậy! Nếu ông ta muốn trách muốn hận thì cứ việc chuốc lên người tôi. Tại sao phải làm hại Vi Vi chứ? Hay cứ để tôi đi gặp ông ta, quỳ gối xin ông ta tha thứ?

Trình Sở Uy đau lòng ôm vợ vào lòng, dịu dàng an ủi.

– Đó không hoàn toàn là lỗi của bà. Đã ba mươi năm rồi, nếu ông ta có ý tốt tha thứ tất cả thì đã không dày vò chúng ta đến tận hôm nay. Dù sao thì năm đó ông ta mới là người có lỗi với bà trước.

Lâm Nhược Tranh vẫn không hết lo sợ, bà cắn chặt mu bàn tay, cứ nghĩ đến người đàn ông đó làm hại đến con gái mình thì bà lại bồn chồn không yên.

– ——————————

Từ sáng sớm Trình Tố Vi đã chuẩn bị đến công ty, cô cũng không ăn sáng như mọi hôm, đi qua phòng ăn, cô dừng lại một lúc để nói với ba mẹ.

– Từ hôm nay ba mẹ không cần cho người đi theo bảo vệ con nữa đâu ạ. Con không sao đâu!

Trình Sở Uy và Lâm Nhược Tranh đưa mắt nhìn nhau và đang định nói gì đó với con gái thì đã thấy cô đi thẳng ra khỏi nhà.

Xe của Trình Tố Vi đã được tài xế lái ra trước cổng và chưa đóng mui lại. Cô ném túi vào trong ghế và đưa tay mở cửa.

Cạch!

Rầm!

Cửa xe vừa được cô kéo ra đã bị tay một người đàn ông đẩy lại, hắn đang chặn cô lên xe. 

Trình Tố Vi quay qua nhìn và thấy Tô Vận đang đứng ngay bên cạnh cô. Hôm nay trông hắn rất tiều tụy và hình như gầy đi rất nhiều, nhìn hắn như vậy tim cô thật sự rất đau nhưng chẳng thể lao vào ôm lấy hắn.

– Anh còn đến làm gì nữa? Tô Vận, tôi thấy mặt anh chẳng những không phải dày mà anh còn rất dai nữa đó. Tôi đuổi thế nào anh cũng chẳng chịu đi, thật sự anh còn muốn nghe gì nữa đây?

Một tay Tô Vận chặn ở cửa xe, tay kia kéo cổ tay Trình Tố Vi, vẫn là đề cập đến vấn đề kia.

– Vi, anh sẽ không từ bỏ đến khi nào em chịu nói với anh lí do thật sự. Lí do khiến anh thật sự không thể chống đỡ nổi!

Trình Tố Vi cắn chặt môi nhìn hắn. Hắn thật sự muốn nghe lí do thật sự ư? Nhưng cô không thể làm được! Nếu cô nói với hắn sự thật kia, cô sợ hắn sẽ thật sự không chống đỡ nổi, hắn sẽ rất đau đớn. Cô không thể nhìn người đàn ông mà mình yêu hơn cả sinh mệnh vì sự thật tàn khốc kia mà đau khổ được!

– Tô Vận, tôi không biết nói thế nào thì anh mới ngừng đến làm phiền tôi nữa đây? Anh không mệt nhưng tôi rất mệt đấy!

Tô Vận đã đến thì sẽ không có ý định bỏ cuộc. Hắn kéo cô ra trước đầu xe và giữ chặt hai vai cô bằng hai tay của mình.

– Vi, có phải có ai đến doạ em không? Bọn họ đã đem gì ra để doạ em chứ? Tính mạng của anh? Trình gia? Em nói cho anh biết đi có được không? Cho dù là gì thì anh cũng sẽ bảo vệ được cho em. Em cho anh biết đi được không? Vi, anh xin em đấy!

Trình Tố Vi bực bội gạt hai tay hắn ra, cô nổi đoá.

– Tôi cũng xin anh đấy! Xin anh đừng làm phiền tôi nữa! Chúng ta dừng lại được rồi đó!

Tô Vận thật sự không can tâm, hắn còn định nói gì đó thì một giọng nam cắt ngang ý định của hắn.

– Vi Vi, hôm nay đi làm sớm vậy? Em đã ăn gì chưa? Anh biết một quán cháo gà mới mở gần đây, có muốn đi ăn cùng anh không?

Hứa Vĩ Thành tươi cười bước tới đứng bên cạnh Trình Tố Vi, hoàn toàn xem Tô Vận là người vô hình, thoải mái trò chuyện với người đẹp. 

Tô Vận cũng không xem anh ra gì, hắn chỉ lo quan sát biểu cảm trên gương mặt Trình Tố Vi.

– Vi, em còn chưa trả lời anh đấy!

Trình Tố Vi im lặng khá lâu, giống như đang suy tính gì đó. Rồi cô nở một nụ cười ngọt ngào, chủ động khoác tay Hứa Vĩ Thành và trả lời anh.

– Em cũng đang định gọi anh đi cùng đây!

Nhìn hành động thân mật của hai người, Tô Vận vừa kinh ngạc vừa tức giận.

– Vi, em đang làm gì đấy?

Trình Tố Vi nén nỗi đau trong lòng mà lấy hết can đảm để đối diện với hắn. Cô vẫn khoác lấy tay Hứa Vĩ Thành, nở nụ cười khinh miệt nhìn Tô Vận.

– Anh vẫn chưa rõ sao? Tôi và Vĩ Thành đang quen nhau. Anh có biết hôm đó Đường Nhã Tịnh đến tìm tôi đã nói gì không? Cô ta nói thật ra bốn năm trước hai người đã được định sẵn hôn ước. Điều đó có nghĩa là ngay từ khi bắt đầu anh đã lừa dối tôi. Anh đã có vị hôn thê của mình rồi thì tại sao tôi lại không thể có tình yêu của riêng tôi?

Tô Vận nghe như sét đánh ngang tai. Hôn sự? Hôn sự của hắn và Đường Nhã Tịnh chỉ mới được ấn định cách đây vài ngày, tại sao lại thành bốn năm trước chứ? Chẳng lẽ Đường Nhã Tịnh thật sự đã nói với cô như vậy và cô tin những gì cô ta nói? 

Nhưng chưa được bao lâu thì Tô Vận đã hừ nhẹ trong lòng. 

Trình Tố Vi là người như thế nào chẳng lẽ hắn không rõ! Một cô gái có cá tính mạnh mẽ như cô sẽ không dễ gì tin vào những lời nói kia của Đường Nhã Tịnh. Hôm nay cô lôi Hứa Vĩ Thành vào diễn kịch cùng cô càng khiến hắn thêm khẳng định những gì hắn suy đoán là đúng! 

Bây giờ chỉ cần hắn biết được nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và ba hắn thì hắn có thể đưa cô trở về bên cạnh hắn rồi!

Trình Tố Vi không thấy hắn phản ứng gì, tưởng rằng hắn đã bị đánh gãy tinh thần nên cứ như vậy mà khoác tay Hứa Vĩ Thành đi về phía xe của anh. 

Đúng lúc, Tô Vận liền đuổi theo cô và van xin.

– Vi, em đừng tin những gì Đường Nhã Tịnh nói! Anh và cô ta thật sự không có hôn ước nào cả!

Trình Tố Vi lạnh lùng nhìn hắn, cô gạt tay hắn ra và nói.

– Tô tiên sinh, để tôi cho anh một lời khuyên. Nếu không muốn mất tất cả thì đừng một chân đứng hai thuyền.

Nói xong, cô còn ném cho hắn một cái nhìn lạnh nhạt rồi cùng Hứa Vĩ Thành lên xe đi mất.

Tô Vận nhìn chiếc xe dần mất dạng, khoé môi hắn khẽ giương lên. Rất nhanh thôi hắn sẽ đưa cô trở về bên cạnh. 

Hắn rút điện thoại ra gọi cho một số.

– Thế nào rồi?

– —————————-

Tại phòng vip của một cửa hàng spa.

La Mục Nhiễm đang nằm sấp để chuyên gia chăm sóc vùng lưng. 

Bên cạnh bà ta còn một vị trí trống và lúc này đã có người đến. 

– Tô phu nhân đúng là rất biết giữ chữ tín. Thật sự rất cảm ơn bà.

Đường Nhã Tịnh nằm xuống giường để bắt đầu các bước chăm sóc da. 

La Mục Nhiễm không cần nhìn cũng đã biết là ai đến. Bà ta cười khinh và giọng đầy chế nhạo.

– Còn không xem lại bản thân mình đã muốn bước chân vào Tô gia? Nếu không phải vì muốn tống khứ con ranh Trình Tố Vi kia đi thì còn lâu cô mới có tư cách bước chân vào cửa lớn của Tô gia!

Đường Nhã Tịnh không dễ gì bị những lời này của bà ta kích động. Cô ta nhoẻn miệng cười.

– Tô phu nhân, không phải bây giờ Trình Tố Vi đã không dám bén mảng tới trước cửa Tô gia nữa sao? Hơn nữa những chuyện ác bà làm đều đã không giấu được Vận nữa, vậy thì tại sao bà vẫn phải nhẫn nhịn rước tôi vào nhà chứ?

La Mục Nhiễm vừa cười vừa lắc đầu.

– Cô nghĩ tiểu Vận sẽ từ bỏ Trình Tố Vi hoặc Trình Tố Vi sẽ chấp nhận rời khỏi tiểu Vận? Một cuộc hôn nhân ngay lúc này chính là giải pháp tốt nhất. Nhưng cô đừng nghĩ rằng mình trở thành Tô thiếu phu nhân rồi thì muốn làm gì cũng được.

Đường Nhã Tịnh ồ một tiếng rồi gật đầu.

– Tôi chỉ cần lấy được Vận, những chuyện khác tôi đều không quan tâm.

La Mục Nhiễm hài lòng nhắc nhở lần nữa.

– Hy vọng cô sẽ làm như lời mình nói.

– —————————-

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tô Vận và Hàn Tiềm trở về phòng làm việc. Hắn ngồi xuống sofa đợi nghe báo cáo từ Hàn Tiềm.

– Tô tiên sinh, đây là ảnh chụp được khi đi theo Trình tiểu thư.

Hàn Tiềm đem một sấp ảnh lên bàn. 

Tô Vận cầm tất cả lên xem. 

Tất cả đều là cuộc hẹn giữa Trình Tố Vi và Tô Nhiếp Minh. 

Hắn ném tất cả trở lại bàn, lạnh giọng hỏi.

– Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?

Hàn Tiềm do dự rất lâu mới dám đem một tấm ảnh cũ đưa cho Tô Vận.

– Tô tiên sinh, anh xem.

Bàn tay Tô Vận cầm bức ảnh cũ kia không khỏi lạnh run, mày kiếm đen rậm nhíu chặt. 

Trong bức ảnh chụp ba người cùng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. 

Đó chính là Tô Nhiếp Minh và vợ chồng Trình Sở Uy. Nhưng trong ảnh, Tô Nhiếp Minh và Lâm Nhược Tranh giống như một đôi hơn! 

Chuyện này là thế nào đây? 

Ba người bọn họ từng quen biết? 

Hơn nữa lúc đó Lâm Nhược Tranh và Tô Nhiếp Minh….. 

Nếu vậy, chẳng lẽ Tô Vận và Trình Tố Vi là….. 

Không thể nào!

Tô Vận hoảng sợ nhìn Hàn Tiềm ngồi đối diện, giọng hắn trở nên khàn đặc.

– Tôi và Vi?

Hàn Tiềm lắc đầu một cách chắc nịch và đưa cho hắn một bản xét nghiệm ADN.

– Lúc nhìn thấy bức ảnh này tôi cũng đã có suy nghĩ giống ngài. Nên đã bí mật làm xét nghiệm ADN của ngài và tiểu thư. Kết quả là hai người không cùng huyết thống.

Tô Vận cầm bản xét nghiệm ADN lên xem và nhìn thấy rõ ràng kết quả ở bên dưới. “Không có quan hệ anh em”. Tảng đá trong lòng hắn như được gỡ xuống.

– Cậu ra ngoài trước đi!

Hàn Tiềm gật đầu và đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc.

Tô Vận lại cầm bức ảnh lên xem lần nữa. 

Mối quan hệ của ba người này rốt cuộc là thế nào đây? 

Căn cứ vào bức ảnh có thể thấy Tô Nhiếp Minh và Lâm Nhược Tranh từng là một đôi, vậy lúc đó Trình Sở Uy là gì của bọn họ? 

Tô Nhiếp Minh ghét Trình Tố Vi đến mức muốn lấy cả mạng của cô nên chắc chắn cô không phải con gái của ông ta. Cộng với việc Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy là vợ chồng nên có thể suy ra nguyên nhân Tô Nhiếp Minh lại coi Trình Tố Vi như cái gai trong mắt. Vì cô chính là kết quả của một sự phản bội! Lâm Nhược Tranh phản bội Tô Nhiếp Minh vì Trình Sở Uy. 

Nhưng Tô Vận lại được sinh ra trước, vậy hắn là ai? Nếu hắn thật sự là con của Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm thì người phản bội trước chính là Tô Nhiếp Minh!

Mối quan hệ này chính là cái mà Tô Nhiếp Minh dùng để đe doạ Trình Tố Vi sao?

Tô Vận ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay trước bàn làm việc. Hắn nhìn bức ảnh trên tay và cười chế nhạo. 

Bọn họ đang diễn vở gì đây chứ? 

Ân oán từ trước gieo lên đầu của thế hệ sau ư? 

Đây là lí do mà hắn và Trình Tố Vi không thể đến với nhau? 

Đây là lí do mà tai nạn bốn năm trước xảy ra? 

Đây là lí do mà suốt bốn năm qua trí nhớ của hắn bị điều khiển như một con rối?

Không phải rất nực cười sao? 

Hắn và cô đã làm sai gì chứ mà lại phải hứng chịu oan nghiệp của bọn họ?

Nếu đây là lí do thật sự ép Trình Tố Vi rời bỏ hắn thì hắn sẽ đem ba người bọn họ chôn cùng một chỗ để kết thúc tất cả!

Hắn rút điện thoại gọi vào số của La Mục Nhiễm.

– Không phải bà rất muốn tôi kết hôn với Đường Nhã Tịnh sao? Gọi cô ta và mấy tên chó săn đến đi.

Nói xong, không đợi bên kia phản ứng mà hắn đã cúp máy, ném điện thoại lên bàn. 

Lí do thật sự đã rõ ràng! Trình Tố Vi vẫn còn yêu hắn, như vậy là đủ rồi. Với hành động sáng nay của cô, hắn sẽ dùng chiêu gãy lưng đập lưng ông để đối phó với cô. Hắn muốn xem thử cô thật sự có thể để hắn rơi vào vòng tay của người khác?

– —————————

Trình Tố Vi không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông trước mặt, phẫn nộ kèm theo sợ hãi.

– Như vậy là cho dù tôi có đẩy anh ấy ra khỏi tôi thì ông cũng sẽ không tha cho anh ấy?

Tô Nhiếp Minh từ từ xoay người lại, nhìn cô gái nhỏ mặt trắng bệch như tờ giấy, ông ta cười vang.

– Tô thị là giang sơn một tay ta dựng nên, ta sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào cướp nó đi! Những kẻ nào có dã tâm với nó đều phải bị loại trừ. Nhưng nếu muốn nắm giữ giang sơn của ta thì kẻ đó phải là một kẻ có trái tim máu lạnh như ta. Một kẻ mà trái tim đã nhiễm một vết nhơ tầm thường thì không xứng để ta giao lại giang sơn.

Trình Tố Vi lắc đầu không ngừng, phẫn uất cùng ân hận đan xen nhau. Cô bỏ chạy trong sợ hãi. 

Cô sai rồi! 

Cô đã lựa chọn sai. Ngay từ đầu cô đã không nên tin vào ông ta. 

Ông ta là một con quỷ, một con quỷ điên! 

Cô ngốc nên mới buông tay Tô Vận như vậy. 

Cô không nên hết lần này đến lần khác dùng những câu dối lòng mình để làm tổn thương hắn. 

Cô không nên đẩy hắn ra xa mình. 

Tô Vận của cô, tình yêu của cô, cô sẽ tự mình đi tìm lại nó! 

” Vận, đợi em! “

Trình Tố Vi lái xe đến thẳng Tô thị. Cô vui vẻ bước xuống xe, trong lòng ngập tràn hy vọng và hạnh phúc khi nghĩ đến việc được quay lại bên cạnh Tô Vận. 

Nhưng chỉ trong phút chốc mà bước chân cô khựng lại khi thấy một cảnh trước mắt. Bên ngoài đại sảnh Tô thị, rất nhiều phóng viên đang vây quanh, đèn flash không ngừng nhấp nháy, tiếng bấm máy tạch tạch liên tục, rất nhiều cái micro được đưa tới trước mặt Tô Vận. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ rất quen thuộc: Đường Nhã Tịnh. 

Bọn họ nói gì đó rất nhiều căn bản Trình Tố Vi không hề nghe rõ nhưng câu cuối cùng của Tô Vận lại như điểm vào tử huyệt của cô. Hắn thông báo với truyền thông về hôn sự của mình và Đường Nhã Tịnh! 

Tô Vận thật sự sẽ kết hôn? Vậy mà hắn nói hôn sự đó không xảy ra! Nói dối! 

Hắn đã có hôn thê của mình sao vẫn còn lừa dối cô? Tại sao lại tàn nhẫn dày vò trái tim của cô như vậy? 

Cô rất muốn chạy đến hỏi hắn tại sao lại làm như vậy? Tại sao chỉ trong vòng một ngày mà hắn có thể thay đổi nhanh chóng đến nổi cô không kịp ứng phó? 

Nhưng cô không thể nào nhấc chân nổi, rất nặng nề. Cô đau lắm, thế giới trước mắt cô như đã sụp đổ, nước mắt cô vô thức rơi xuống hai bên má. Cô tuyệt vọng nhìn người đàn ông cách xa cô kia, nhìn hắn đang vui vẻ bên cạnh vị hôn thê của mình, nhìn hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc. Chỉ có cô như một người thừa bị lãng quên, chỉ có cô ngốc nghếch mới chạy đến đây tìm hắn. 

Hoá ra không phải vì sự thật kia mà bọn họ với kết thúc. Cô và hắn ngay từ khi bắt đầu đã không phải là của nhau rồi! 

Có rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai người rồi, rốt cuộc là cả hai đã không thể nào nữa rồi!

Tô Vận đứng giữa đám phóng viên nhưng tầm mắt vẫn rơi trên người Trình Tố Vi đang đứng bên cửa xe. Hắn nhìn rõ từng nét biểu cảm trên gương mặt cô, nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô đau đớn, thất vọng. Và cuối cùng hắn nhìn thấy cô từ từ chui vào trong xe và rời khỏi Tô thị. 

Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn vẫn chưa thể kéo cô trở về bên mình. Chỉ cần đến ngày tổ chức hôn lễ nữa thôi, hắn sẽ cùng bọn họ kết thúc tất cả!

– ——————————–

Trình Tố Vi không biết mình đã trở về nhà như thế nào nữa, cô vừa vào đến phòng khách đã nghe được tin tức kết hôn của Tô Vận và Đường Nhã Tịnh phát trên tivi. 

Thấy cô trở về với sắc mặt rất khó coi, thím Kỉ nhanh tay cầm điều khiển chuyển kênh. Nhưng tất cả các kênh đều cùng phát một tin tức đó. Thấy vậy, một cô người làm nhanh chóng chạy đến tắt luôn tivi. Xong xuôi, hai người họ nhìn Trình Tố Vi bằng vẻ mặt hơi lo lắng và cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. 

Trình Tố Vi đứng nhìn bọn họ, cô cười yếu ớt.

– Thím Kỉ, con không sao đâu ạ! Mọi người không cần phải lo cho con đâu.

Cô bước từng bước nặng nề như một cái xác không hồn lên trên lầu. Cô vào phòng và khoá cửa lại, nằm xuống giường khóc thật lớn.

Nếu như khóc thật nhiều có thể quên hết tất cả, có thể đem những nỗi đau chôn vùi đi thì cô cũng can tâm. 

Nếu như khóc như vậy có thể giúp cô từ bỏ được mối tình đầy đau thương này thì cô thà rằng khóc cả đời. 

Nếu như khóc nhiều như vậy mà có thể chữa lành trái tim cô, giúp cô lấy lại nụ cười thì cô bằng lòng khóc mãi.

Nhưng liệu rằng khóc mãi có thể rũ sạch tất cả không? 

Nếu thời gian có thể quay trở lại bốn năm trước, cô tình nguyện không bắt đầu mối tình này để hôm nay không phải đau đớn và tuyệt vọng như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN