Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 115: Ăn no lại suy nghĩ bậy bạ
Sáng hôm sau, Nhan Như Y mang theo sự mong đợi và vui vẻ chưa từng có đi vào tập đoàn Hằng Viễn.
Nơi này không chỉ là nới làm việc của cô, nơi kiếm tiền nuôi sống gia đình, nơi này còn có người đàn ông cô thích, tình yêu của cô!
Vừa vào thang máy không lây, Nhan Như Y đã nghe thấy những nhân viên nữ sau lưng bàn luận về tổng giám đốc.
“Này, cậu đã nghe thấy chưa? Sáng thứ sáu, tổng giám đốc té xỉu trong phòng làm việc, là viêm ruột thừa cấp!” Một cô gái nói.
“Nghe nói, vào thứ bảy, các quản lý trong công ty đều đã đi thăm tổng giám đốc rồi, ai, chức vị của chúng ta thấp, không thể đi thăm tổng giám đốc được!” Một có gái khác nói một cách đáng tiếc.
Cô gái đầu tiên lại nói tiếp. “Mình luôn nghĩ tổng giám đốc sẽ không bao giờ bị bệnh, ai, thì ra anh ấy cũng sẽ bị bệnh như bao người bình thường khác. Oa, mình hi vọng mình có thể chăm sóc chăm sóc cho anh ấy, cho anh ấy ăn cơm, chà lưng cho anh ấy, dù chuyện gì mình cũng nguyện ý!”
Cô gái thứ hai không thèm nể mặt cô, trực tiếp phá tan giấc mơ của cô. “Cậu đừng mơ mộng nữa được không? Người muốn làm những chuyện này cho tổng giám đốc rất nhiều, còn có thể đến lượt cậu sao? Nói cho cậu biết, cho dù thế nào cũng không đến phiên chúng ta đâu!”
Lúc Nhan Như Y nghe đến đó, trong lòng vô cùng kích động. Bởi vì nhiều cô gái thích người đàn ông của cô như vậy, cô rất vui. Cô được chăm sóc anh lúc anh ngã bệnh, được đưa anh vào phòng giải phẫu, nhìn anh rời khỏi đó, chuẩn bị đồ ăn cho anh, thậm chí còn làm chuyện thân mật trong phòng tắm, không chỉ một lần, hơn nữa hai người còn nói chuyện thân mật qua điện thoại.
“A…”
“Oa…”
Hai cô gái đang nói chuyện sôi nổi đột nhiên thở dài, sau đó âm thanh cũng mất đi, tiếp theo bốn phía đều yên tĩnh, rồi mọi người đột nhiên đồng thành. “Tổng giám đốc, chào buổi sáng!”
“Ừ. Chào buổi sáng!” Giọng nói của Hoắc Doãn Văn vang lên!
Nhan Như Y xoay người lại, quả nhiên thấy Hoắc Doãn Văn đang mặc bộ âu phục thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, tinh thần sảng khoải, anh không còn chút tiều tụy nào cho thấy mình mới phẫu thuật xong!
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng!” Nhan Như Y cũng chào anh như các đồng nghiệp khác! Có điều khi cô ngẩng đầu lên có nhìn anh một cái.
Hắc Doẵn Văn gập đầu, khẽ mỉm cười với cô!
Cuộc chào hỏi của hai người không khác gì những người khác nhưng trong đó lại có sự ngọt ngào mà chỉ hai người mới hiểu!
“Tinh!” cửa thang máy ra, Nhan Như Y mau chóng đi vào, không muốn làn những người khác vào thang máy chậm!”
Mà những người khác vội vàng dọn ra một đường cho Hoắc Doãn Văn. “Tổng giám đốc, mời ngài!”
“A, không, mới mọi người lên trước!” Anh khách khí!
“không, phải là tổng giám đốc lên trước, ngài mới khỏi bênh!” Tất cả mọi người kiên trì.
Hoắc Doãn Văn cũng không khách khí nữa, đi vào, anh rất tự nhiên đi vào trong cùng, đứng bên cạnh Nhan Như Y! Sau đó, mọi người liên tiếp đi vào thang máy, hai người lại không thể không nhích lại gần thêm chút nữa!
Nhan Như Y âm thầm hít sâu, quả nhiên hương vị trái cây trên cơ thể, anh xông vào trong hơi thở cô, rất dễ ngửi.
cô đang đắm chìm trong mùi hương cơ thể anh thì đột nhiên cảm hiacs cô người nắm chặt tay mình.
Ai vậy?
Là ai to gan như vậy?
Dĩ nhiên từ một người thì không có người thứ rồi!
Nhan Như Y gương mắt nhìn anh, tiếp tục làm những hành động mờ ám chỉ cô và anh biết!
*** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
Thang máy dừng lại ở vài tầng, người bên trong dần ít đi, không gian trở nên rộng rãi.
Anh thả tay cô ra, khoảng cách giữa hai người cũng dần xa hơn.
Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng làm việc của tổng giám đốc. Anh nhìn cô một cái, cô cũng cười với anh. Hai người không nói gì thêm, bởi vì nơi này có rất nhiều nhìn họ, lúc này hai người cũng phải chú ý.
“Tổng giám đốc, mời anh!”
Anh lại giơ tay “Mời”. “không, cô đi trước đi!”
“Cám ơn, tổng giám đốc!” nói xong, Nhan Như Y ra khỏi thang máy, Hoắc Doãn Văn cũng theo phía sau….
Nhận nhiều tiền lương, lượng công việc nhất định cũng rất lớn, từ lúc Nhan Như Y đi vào phòng làm việc, cũng không có thời gian rảnh rỗi, bên trái lục một phần tài liệu tiếng Trung, bên phải lại lục tìm một phần tài liệu Tiếng Anh, còn có mấy phần tài liệu tiếng Pháp của công ty, tóm lại khi cô ngẩng đầu, uống miếng nước, đã là mười một giờ năm mươi phút!
“Trợ lý Nhan, phần tài liệu này giao cho tổng giám đốc, bên trong có một ít tài liệu cần cô dịch lại một chút!” Thư Ký Lý đưa một tập tài liệu cho cô!
“hiện tại tôi phải dịch luôn sao?” cô nhanh chóng nhìn qua một lượt.
“Tổng giám đốc nói cô vào!” Thư Ký Lý nói.
“A!” cô vui vẻ, nhưng rất nhanh đè xuống, dùng thái độ đoan chính đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lúc cô đi vào, anh đang lất xem tài liệu. anh đã cởi áo khoác màu tím, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, dic nhiên nó cũng thuộc một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, ở ống tay còn đính một cúc áo bằng kim cương.
Mặc dù ở đây không có ánh mặt trời, chỉ ở dưới ánh sáng đèn, vẫn long lanh như vậy!
thật ra, cô cũng xác định trên đó có phải kim cương hay không, nhưng chỉ cần mặc trên người anh, giá trị của ní nhất định không nhỏ, tuyệt đối nhiều hơn chiếc kẹp tóc giá 30 đồng trên đỉnh đầu cô!
“Tổng giám đốc, phần tài liệu này rất cần sao?” cô làm đúng bổn phận, bất kể là giọng nói, ánh mắt hay vẻ mặt cũng không có chút xúi tình cảm riêng tư nào!
Hoắc Doãn Văn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng rất nghiêm chỉnh. Anh dùng dáng vẻ trầm ổn, nhưng đề tài nói chuyện với cô lại không nghiêm túc chút nào. “tài liệu không gấp, nhưng anh muốn gặp em!”
cô không ngờ người luôn tỉnh táo như anh lại có thể nói chuyện riêng tư với cô trong lúc làm việc.
cô sững sờ nhìn anh.
Còn anh thì ngồi trên ghế, cố chấp nhìn chằm chằm cô.
cô không đỡ được nở nụ cười, đi về phía anh. “Anh đừng quên bây giờ đang là giờ làm việc!”
“Sai, bây giờ đã qua mười hai giờ, là lúc nghỉ ngơi!” Hoắc Doãn Văn chỉ đồng hồ trên vách tường, sau đó nhìn vào mặt cô, hai tay khoác lên hông cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nụ cười vui vẻ.
cô ngước mắt lên, nhìn anh chăm chú, giơ tay vuốt ve gương mặt gầy gò của anh. “Sao hôm nay anh lại đi làm? Anh nên nghỉ ngơi một ngày chứ!”
“Nhưng ở trong bệnh viện thì không được thấy em!” cuối cùng em cũng cúi đầu, hôn lên môi cô, hôm trước, lúc chia tay, anh đã rất nhớ cô, rất muốn hôn cô. Chiều hôm qua, khi anh thấy cô từ ô của sổ, không thể nói chuyện ở chính diện. nếu hôm nay anh không đi làm, anh sẽ điên mất!
Hai người quên hết tất cả, chỉ biết hôn đối phương, đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau, quét qua răng của đối phương, dùng cách thức không tiếng động, cọ xát thân mật, thể hiện mình nhớ đối phương!
Hai người hôn rất lâu mới chậm rãi rời nhau ra, kết thúc lần triền miên này!
Anh áp vào tai cô, lưu luyến nói: “NHư ý, anh muốn em, bây giờ anh muốn em!” Tay anh vuốt ve cặp mông vểnh lên của cô, năm ngón tay từ từ dùng sức đi vào trong.
“Dĩ nhiên không được, anh biết là không được mà!” Cô không né tránh anh, vì cô biết, dù anh mất khống chế, cũng sẽ không làm vậy với cô trong phòng làm việc!
Cánh môi ẩm ướt của anh đặt bên tai cô, lại tiếp tục tuần tra, hôn một lúc mới buông cô ra, nhưng vẫn nói nhỏ bên tai cô. “Tối nay anh muốn…”
Lời cầu xin của anh trắng trợn, hơn nữa hai người còn đang ở trong phòng làm việc, mặt Nhan Như Y sắp đỏ bằng trái cà chua rồi.
“Tổng giám đốc, tôi phải đi ăn cơm, nếu không, tôi phải bỏ bữa trưa mất!” Nhan Như Y chỉ đồng hồ. Bây giờ đã là 12 giờ 27 phút, nhà ăn của Hằng Viễn bắt đầu mở cửa vào 12 giờ 10 phút.
“Chúng ta ra ngoài ăn!” Anh đề nghị!
Đi ra ngoài ăn có nghĩa là hai người phải lén lút, một trước một sau rời khỏi, sau đó, cô phải đi đến đầu đường mới lên xe anh được. Lúc trở lại cũng giống như vậy.
Đây là một chuyện rất rắc rối!
“Không, em thích ăn ở nhà ăn dành cho nhân viên, thức ăn hôm nay có món em thích nhất đó!” Cô quả quyết cự tuyệt anh.
“Thật sự không đi?” Anh hơi thất vọng!
“Không, anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh!”
Hoắc Doãn Văn liếc nhìn công việc trên bàn, nghĩ tới sắp xếp vào tối nay, đồng ý ý kiến của cô. “Được rồi, em chọn cho anh một phần ăn nhẹ là được!”
“OK!” Cô ra dấu tay với anh, sau đó vội vàng đi ra ngoài!
Nếu như cô chậm một chút nữa, món ăn ngon sẽ bị người khác đoạt hết… cô luôn chờ đợi đến ngày này đó!
Mỗi tuần Hằng Viễn đều công bố thực đơn cho tuần sau, mà thực đơn đều được bỏ phiếu trên mạng, cho nên có thể thấy mấy món ăn ngon trước!
Oa oa…
Hiện tại cô có thể nhìn thấy thịt kho, rau trộn tấm ngó sen và canh cua đang vẫy tay với cô rồi!
…
Ăn no lại có suy nghĩ bậy bạ, đây là hiện tượng bình thường thôi!
Cho nên sau khi anh ăn no vào giữa trưa, đã không ngừng nhìn thời gian trên máy tính, đợi đến lúc tan làm!
Nghĩ đến giọng nói khát vọng của anh, vẻ mặt ám muội, lòng cô không nhịn được rung động, một nụ cười hiện trên khuôn mặt.
“Trợ lý Nhan,có chuyện gì vui à? Cười ngọt như vậy?” Thư ký Lý đi tới, nói chuyện với cô.
Nhan Như Y thu hồi tâm tình vui vẻ. “Không có gì!”
“Có phải nhớ bạn trai của cô không? Cho nên mới cười vui vẻ như vậy?” Đôi tay thư ký Lý đặt trên làm việc, tò mò hỏi.
Vấn đề của chị Lý khiến cô nghĩ đến Hoắc Doãn Văn, cô lập tức hốt hoảng, chẳng lẽ chuyện giữa cô và Hoắc Doãn Văn bị người khác biết rồi sao? “Không, không, em chưa có bạn trai!”
Mặc dù không có gương, Nhan Như Y vẫn có thể cảm thấy mặt mình trắng bệch, đôi tay và tin đều lạnh đi!
“Ai nha, trợ lý Nhan, em đừng khiêm tốn như vậy, ai không biết em có một người bạn trai đẹp trai cao ráo! Bộ dạng của tên nhóc đó cũng không tệ, có thể so với những ngôi sao nam nổi tiếng rồi đó!”
Hả?
Hoắc Doãn Văn đẹp trai cao ráo thì không sai, nhưng thư ký Lý cũng không dám dùng xưng hô như vậy để gọi anh chứ?
“Cậu nhóc đó là bạn học của em sai? Hình như là một người rất hài hước!”
Bạn học? Cuối cùng Nhan Như Y cũng biết thư ký Lý đang nói tới ai. Thì ra chị ấy đang nói đến Cao Hải. “Vâng, anh ấy học trước em hai năm, anh ấy rất hài hước, nhưng bọn em không phải người yêu… chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, anh ấy rất thích nói đùa, cố ý nói em là bạn gái anh ấy, thật ra thì không phải!”
Thư ký Lý không tin lời của cô…, cười nói. “Đúng vậy, trước khi kết hôn thì cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, trước khi chị kết hôn với chồng cũng nói như vậy.”
Nhan Như Y nghe nói như vậy thì không thể nói gì thêm được nữa!
Trong lúc không ngừng chờ đợi, cuối cùng đã đến lúc tan sở!
Gần như chưa đầy một giây sau, Nhan Như Y đã chạy khỏi phòng làm việc, tay vẫn nắm chặt điện thoại!
Anh sẽ đứng đâu chờ cô đây? Anh nên đi trước mới phải!
Lúc đi vào thang máy, cô gửi một tin nhắn cho anh, cũng là tin nhắn thứ hai từ khi hai người quen nhau tới giờ, bằng tiếng Anh. “Em rất mong đợi cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta!”
Dù chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng từng chữ lại như bông hoa nở rộ, khiến cô rất thích nhìn, xem mãi không chán.
‘Tinh…’ cửa thang máy lại mở ra, Nhan Như Y ra ngoài cùng mọi người!
Lúc cô muốn chạy thẳng đến cửa chính, phía trước lập tức có người gọi tên cô…
*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
“Như Y…” Cao Hải vừa gọi tên cô, vừa đi về phía cô. Anh mặc một bồ đồ thể thao có nhãn hiệu nổi tiếng, thân thể anh lại cân đối, nhìn rất trẻ trung, cao ráo!
Đôi mày thanh tú của Nhan Như Y chau lại, trái tim cảm thấy vô cùng phiền toái. “Cao Hải, anh có việc gì mà tới đây?”
“Anh đến đón em tan làm!” Anh nói một cách thản nhiên.
“Em không cần anh đón, anh đi đi!”
“Cái gì? Đừng quên, em là bạn gái anh đó!”
Nhan Như Y lập tức nghiêm túc, cô dùng ánh mắt cảnh cáo anh. “Em nói cho anh biết, anh đừng có mà đi lung tung nói điều này, em không phải bạn gái anh!”
“Không có cách nào cả, em giúp anh một tay thôi!” Cao Hải nhỏ giọng cầu xin. “Hôm nay Từ Nhất Minh mời mấy người anh em đi ăn cơm, nói tất cả phải mang bạn gái theo. Đêm hôm đó, tên bàn rượu, anh đã nói em là bạn gái anh, chẳng lẽ em muốn anh bị bọn họ chê cười sao?”
Vì tình nghĩa bạn bè, cô không thể để Cao Hải mất mặt trước các bạn học. Nhưng cô cũng không thể phá hư hẹn đầu tiên của cô và Hoắc Doãn Văn…
“Cầu xin em, cầu xin em, nếu không anh sẽ vô cùng mất mặt!” Cao Hải chắp tay trước ngực, không ngừng cầu xin.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!