“Tự em dựa vào cửa nghe đi!” Tống Tâm Dao thật sự đi đến cạnh cửa nghe ngóng.
“Ân. . . . . . Nơi đó. . . . . . Nơi đó không được. . . . . .” Âm thanh truyền ra từ bên trong khiến cho cô đỏ mặt.
“Ghét, làm sao anh không nói sớm hả!” Không ngờ, cha mẹ cô vẫn còn nhiều tinh lực như vậy.
“Anh đã nói là cấm trẻ nhỏ rồi mà, ai bảo em phản ứng trì độn như vậy. Chỉ là, buổi tối chúng ta cũng có thể đến thư phòng làm thử một chút.” Cung Hình Dực đột nhiên dựa sát vào cô nói.
“Ai muốn làm với anh!” Tống Tâm Dao tức giận muốn đánh người, xoay người chạy ra ngoài, Cung Hình Dực chỉ cười, nhưng mà đề nghị này của anh buổi tối có thể thử xem.
Nhìn Tống Tâm Dao chạy đi, anh cũng đi theo ra ngoài, lại nhìn cửa thư phòng một cái, cha mẹ vợ thật đúng là một tấm gương tốt cho anh a!
*
Cung gia
Kỳ Kỳ mới vừa vào cửa, liền chạy đi tìm ông cố râu bạc. Cung Hình Dực lại đưa Tống Tâm Dao lên lầu.
“Làm sao vậy? Em muốn đi gặp ông nội, chào hỏi trước đã!” Thấy anh trực tiếp kéo cô lên lầu, Tống Tâm Dao có cảm giác không đúng, dù sao cũng phải lên tiếng chào hỏi Thiên Kích trước mới đúng, như thế này có chút không lễ phép.
“Hiện tại ông nội đang chơi cùng Kỳ Kỳ, chúng ta lên lầu trước, ông nội có thể hiểu được mà!” Dắt tay Tống Tâm Dao đi lên, anh cũng không đưa cô tới gian phòng của mình, mà là đi đến một phòng trên lầu ba .
Mới vừa tiến vào, Tống Tâm Dao liền bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, bởi vì đây không phải một phòng bình thường, mà là một phòng thay quần áo, bên trong tất cả đều là nữ trang.
“Đây là?” Cô không hiểu hỏi.
“Thích không?” Những bộ trang phục này, đều là anh tỉ mỉ chọn lựa cho cô.
“Cho em?” Tống Tâm Dao có chút nghi ngờ, nhiều quần áo như vậy, cho cô hết sao?
“Ừ!” Cung Hình Dực lại kéo tay cô, đi vào sâu bên trong, tất cả đều là quần áo trẻ con.
“Những thứ này là cho Kỳ Kỳ sao?” Cung Hình Dực lại gật đầu một cái.
“Lần trước anh hỏi quần áo của Kỳ Kỳ là vì muốn mua quần áo cho nó sao?” Cung Hình Dực lại lần nữa gật đầu.
“Vậy tại sao không để cho Kỳ Kỳ biết?”
“Anh muốn xem dáng vẻ cảm động của em!” Cung Hình Dực ôm hông, nhìn vẻ mặt của cô.
“Ghét, em có cái gì tốt mà nhìn.” Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô cảm thấy thật kỳ lạ.
“Em rất xinh đẹp, nhìn mãi không chán, em nói xem phải làm thế nào? ’
“Vậy có phải nhìn một ngàn lần sẽ chán hay không?”
“Em thật đúng là chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, anh là thứ người như thế sao?”
“Em có chút nghi ngờ!” Tống Tâm Dao cảm thấy, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ chán ghét cô.
Mỹ nữ trong công ty anh nhiều như vậy, hơn nữa mọi người ai ai cũng đều rất xinh dẹp!
“Người phụ nữ này!” Cung Hình Dực phát hiện, anh quả thật không có biện pháp nào đối với cô.
“Đi xuống lầu, đừng để cho ông nội chờ!” Coi như cảm động hơn nữa vẫn phải đi gặp ông nội trước.
“Tốt lắm! Em đó! Trong lòng chỉ nhớ tới muốn gặp ông nội, nếu không đưa em đi gặp ông, em sẽ trách anh mất!” Cung Hình Dực bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này, có lúc vẫn không hiểu rõ phong tình.
Sau khi cùng ông nội nói chuyện, ăn cơm tối xong, Kỳ Kỳ được ông nội dẫn ra ngoài chơi, Cung Hình Dực lại lôi kéo Tống Tâm Dao trở lại phòng, mà lần này, anh trực tiếp kéo cô vào thư phòng.
Điều này khiến cho Tống Tâm Dao có cảm giác không ổn.
Không phải anh nghĩ thật sự sẽ làm chuyện đó trong thư phòng chứ?
Nhưng mà, trong thư phòng ngay cả giường cũng không có, muốn làm ở đâu?
Ách. . . . . . Tại sao cô có thể nghĩ đến những thứ này?
“Em đi tìm Kỳ Kỳ chơi đây!” Nói xong, Tống Tâm Dao liền xoay người chạy ra ngoài.
“Muốn chạy sao?” Cung Hình Dực dùng tốc độ cực nhanh, ôm lấy thân thể của cô bên cạnh mình.
“Anh làm gì vậy?” Tống Tâm Dao có chút sợ.
“Em quên sao? Buổi trưa em cũng đã nói rồi, buổi tối sẽ cho anh!” Cung Hình Dực thổi khí nóng ở bên tai cô nói.
“Nhưng là, buổi trưa anh cũng đã làm rồi!” Tống Tâm Dao đỏ mặt cúi đầu, buổi trưa cô không nên nói như vậy.
“Vậy không đủ!”
“Ân. . . . . .” Anh thổi khí nóng bên tai cô, run rẩy rên rỉ ra tiếng.
“Đừng. . . . . .” Cảm thấy nụ hôn của anh dời đi hướng về phía cổ.
“Dao Dao. . . . . .” Âm thanh của anh lại một lần nữa khàn khàn, chuyển qua bên cạnh cô, để cho cô tựa vào cửa thư phòng.
Hai chân của anh xâm nhập vào trong hai chân cô, hôn lên chỗ mẫn cảm trên người cô.
“Ân. . . . . .Dực. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Cô cảm giác hai chân của mình đã bắt đầu run rẩy, sắp nhũn ra, nếu như không phải tay của anh đang ôm cô…, nhất định cô đã sớm ngã nhào trên đất rồi.
“Dao Dao. . . . . .” Nụ hôn của anh đi đến đâu, đều gọi tên của cô, đối với cô khát vọng của anh rốt cuộc lớn như thế nào? Chính anh cũng không biết, anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, hôn đủ, muốn đủ, nhưng mà anh phát hiện, hình như chính mình vĩnh viễn đều hôn không đủ, muốn không đủ.
Trên bàn, tất cả mọi thứ, đều bị đẩy xuống trên mặt đất, nửa người trên của Tống Tâm Dao ở trên bàn, nửa người dưới lại ở bên cạnh bàn.
“Ân. . . . . . Nha. . . . . .” Trong phòng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của Tống Tâm Dao , cùng âm thanh thở dốc của Cung Hình Dực.
Triền miên không dứt, Tống Tâm Dao cũng không biết, mình ngủ mê man bao nhiêu lần, lại tỉnh lại, khi tỉnh lại, phát hiện anh vẫn nằm ở trên người mình, mà cái đó của anh, vẫn còn đang ở trong cơ thể cô, thấy cô tỉnh lại, anh lại bắt đầu đòi hỏi.
“Ân. . . . . .Dực. . . . . . Không cần, không cần! Em. . . . . . Em không. . . . . . không chịu nổi!” Tống Tâm Dao cảm giác mình muốn chết, nhưng mỗi lần tỉnh lại, lại phát hiện trong cơ thể của mình, vẫn có một đốm lửa, cần anh tới giúp cô dập tắt.
“Lại một lần nữa là tốt rồi! Lại một lần nữa là tốt rồi. . . . . .” Những lời này, không biết cô đã nghe bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn như cũ không buông tha cô.
Cho đến lúc cô ngất đi, chuyện gì đã xảy ra, cô cũng không biết.
Khi Tống Tâm Dao tỉnh lại lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối om om một mảnh.
“Đã tỉnh rồi hả ?” Cung Hình Dực thấy cô tỉnh lại, lấy thức ăn vừa mới vừa chuẩn bị xong đưa đến.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô có cảm giác, mình đã ngủ thật lâu.
“Đã ba giờ hơn! Ăn no rồi ngủ tiếp đi!” Trên người Cung Hình Dực, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hiển nhiên là mới vừa tắm rửa qua.
“Kỳ Kỳ đâu?”
“Ngủ cùng ông nội, em ăn đi! Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em.” Anh thật sự làm cô mệt muốn chết rồi, trên người còn lưu lại rất nhiều vết hôn của anh ngày hôm qua, mà cô đã ngủ một ngày một đêm.
“Tốt!” Cuối cùng cô cũng an tâm, ít nhất anh không có cưỡng bức cô một lần nữa, thấy thức ăn bên cạnh, cô mới phát hiện ra mình thật sự rất đói.
Hết chương 50