Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
Chương 114
“Đây là ai vậy…”
“Đó không phải là tổng giám đốc An của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch sao?”
“Thượng Quan tiểu thư cũng đến rồi…”
Sau khi cửa phòng họp bị mở ra, người bên trong, ngoài An Dữ Kình mấy người khác đều chỉ vào An Dĩ Mạch mà thảo luận, cũng đúng, những người đó chưa từng gặp An Dĩ Mạch, cho nên, chắc chắn không biết cô.
An Dĩ Mạch không để ý đến những người đó, đã đi thẳng vào đứng đối diện với An Dữ Kình, mà Thượng Quan Hồng, lại đứng ở bên cạnh An Dữ Kình.
An Mặc Hàn nhìn Toàn Ti Dạ một cái, sau đó nói bên tai anh điều gì đó, Toàn Ti Dạ lập tức quay người rời đi. An Mặc Hàn lại đến bên cạnh An Dĩ Mạch rồi ngồi xuống, thong dong tự tại, hoàn toàn không đặt người khác vào trong mắt.
“Tổng giám đốc An, đây là chuyện của tập đoàn Thượng Quan, không biết tổng giám đốc An qua đây là có ý gì?”
Nhận được chỉ thị của An Dữ Kình, Thượng Quan Hồng hỏi. Hiện giờ ở đây, Thượng Quan Hồng là đại tiểu thư của tập đoàn Thượng Quan, là người có quyền nói chuyện nhất, cho dù An Dữ Kình lấy được 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, ở đây ông ta vẫn không thể xem mình là chủ nhân.
“Yên tâm, chuyện của tập đoàn Thượng Quan các người tôi sẽ không nhúng tay, các người cứ coi tôi như không khí là được, các người cứ tự nhiên đi.”
Sau khi An Mặc Hàn nói xong đã vắt chéo hai chân, nhìn mọi người với dáng vẻ hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Ngoài An Dữ Kình những người khác nghe thấy lời An Mặc Hàn, trên trán đều xuất hiện ba vạch đen, xem anh thành không khí, anh ngồi đó với khí thế mạnh mẽ như vậy, làm sao bọn họ có thể xem anh là không khí được?
“Hừ.”
An Mặc Hàn nói như vậy khiến Thượng Quan Hồng không biết nói gì, dù sao An Dĩ Mạch còn ngồi ở đó, An Mặc Hàn sẽ không rời đi.
“An tiểu thư này, đây chính là tập đoàn Thượng Quan.”
Lục Viêm mở miệng lạnh như băng, anh ta nhìn An Dĩ Mạch đang rất bình tĩnh, theo anh ta biết Thượng Quan Niên chỉ tuyên bố với bên ngoài An Dĩ Mạch là con gái ruột của ông, có điều, lại chưa chính thức nhận nhau, vào lúc này An Dĩ Mạch xuất hiện ở đây thì có chút mưu mô bất chính rồi.
“Ha ha, tôi nói tôi đến chia tài sản, các người có tin không?”
An Dĩ Mạch nhếch môi lên thành nụ cười trào phúng, không biết là đang cười người khác hay là đang cười Lục Viêm.
Ánh mắt Lục Viêm tối đi, không biết vì sao, anh ta cảm thấy nếu như An Dĩ Mạch nói như vậy thì nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ta nhìn An Dữ Kình, An Dữ Kình gật đầu với anh ta, anh ta bèn lùi về phía sau An Dữ Kình không nói gì nữa.
“Được rồi, nếu như mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi.”
An Dĩ Mạch tựa nửa người lên ghế, dáng vẻ như chủ nhân, thế nhưng, không có ai cảm thấy không tự nhiên, giống như An Dĩ Mạch vốn dĩ chính là chủ nhân của nơi này.
Thượng Quan Hồng tức giận nhìn An Dĩ Mạch, hận không thể xé xác cô rồi nuốt xuống, An Dữ Kình lại có ánh mắt tối sầm, sau đó mở tài liệu trong tay mình ra.
“Tôi nghĩ, chắc hẳn các vị đang ngồi ở đây đều cảm thấy rất hứng thú với thân phận của tôi, vậy thì tôi sẽ tự giới thiệu mình một chút.”
An Dĩ Mạch ngồi thẳng dậy bưng ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu tự giới thiệu về mình.
“Tôi tên là An Dĩ Mạch, mẹ tôi là đại tiểu thư Dạ Tinh của gia tộc Dạ thị, cha ruột của tôi là tổng giám đốc Thượng Quan Niên của tập đoàn Thượng Quan, tôi nghĩ trước đây mọi người đều đã nghe nói chuyện này, vậy thì, tôi nghĩ chắc hẳn tôi có tư cách có thể ngồi ở đây. Nếu như mọi người không có ý kiến gì, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Sau khi An Dĩ Mạch nói xong mọi người rơi vào một cuộc thảo luận, đương nhiên, bây giờ thảo luận của mọi người chính là vấn đề chọn lựa tổng giám đốc tạm thời. Hiện giờ Thượng Quan Niên không rõ tung tích, tập đoàn Thượng Quan không thể một ngày không có chủ, cuộc họp hôm nay, chính là để chọn ra tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan.
An Dĩ Mạch nghe thấy thảo luận của mọi người thì nhíu mày, bởi vì cô nghe thấy mọi người đều đặt mục tiêu lên người An Dữ Kình, hiện giờ ông ta đã có được 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, là cổ đông có nhiều cổ phần nhất ngoài Thượng Quan Niên, cho nên, ông ta đảm đương vị trí tổng giám đốc là thích hợp nhất.
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn đang uống nước, hoàn toàn mang dáng vẻ không để tâm đến chuyện trước mặt anh, có điều, cảm nhận được An Dĩ Mạch đang nhìn anh, anh vẫn ngẩng đầu để lộ một nụ cười trấn an với An Dĩ Mạch.
“Được rồi, qua quá trình thương lượng vừa rồi, chúng tôi cảm thấy người có tư cách làm tổng giám đốc tập đoàn Thượng Quan của chúng tôi nhất chính là tổng giám đốc An Dữ Kình, hiện giờ ông ấy có 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, là người có tư cách làm tổng giám đốc nhất.”
Một cổ đông bắt đầu phát biểu quyết định bọn họ đã thảo luận được. Ông nói xong, Thượng Quan Hồng lộ ra một nụ cười đắc ý, trong lòng cũng rất vui vẻ, phải biết, nếu như An Dữ Kình thật sự làm tổng giám đốc, vậy thì 48% cổ phần của ba đã có thể thuộc về cô ta, đây chính là thỏa thuận cô ta đạt được với An Dữ Kình.
An Dữ Kình lại không để lộ quá nhiều biểu cảm, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta, dưới sự ủng hộ của mọi người An Dữ Kình đang định đứng dậy bắt đầu lên tiếng.
“Đợi một chút. . .”
An Dĩ Mạch lại mở miệng ngăn cản trước, An Dữ Kình nhìn An Dĩ Mạch, sau đó nhíu mày, cuối cùng vẫn ngồi trở lại vị trí ban đầu.
“An tiểu thư muốn nói gì?”
An Dữ Kình nhếch môi nhìn An Dĩ Mạch, đôi mắt đào hoa cực kỳ giống với An Mặc Hàn, thậm chí còn phong tình vạn chủng hơn nhìn An Dĩ Mạch, mặc dù mắt đào hoa cực kỳ đẹp, song cũng phải xem là ở trên mặt ai, nhìn dáng vẻ hồ ly khi cười của An Dữ Kình, An Dĩ Mạch lập tức cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Tổng giám đốc An, trước tiên tôi muốn hỏi một câu, 45% cổ phần của ngài có được từ đâu, theo tôi được biết, tập đoàn Thượng Quan không có cổ phần của tổng giám đốc An?”
“A, đúng rồi, cả Thượng Quan tiểu thư nữa, cô là con gái của ba, thật sự không ngờ, dưới tình huống ba không rõ tung tích, cô cũng có thể hợp sức một người ngoài đến cướp công ty của ba, cô làm vậy thì xứng đáng với ba sao?”
“Và cả các vị thành viên ban giám đốc, các vị đều là bạn tốt của ba, tôi tin rằng, lúc một số người lòng lang dạ sói thu mua cổ phần của tập đoàn Thượng Quan các vị không hề dao động, vẫn đứng bên cạnh ba, về điểm này, tôi vô cùng biết ơn, có điều, hiện giờ, ba không ở đây, các vị đều là người cùng ba gầy dựng tập đoàn Thượng Quan, lẽ nào các vị bằng lòng giao giang sơn các vị vất vả cực khổ gầy dựng vào tay một người ngoài?”
An Dĩ Mạch nói hàm súc lưu loát, Thượng Quan Hồng nghe thấy lời của An Dĩ Mạch thì sắc mặt đỏ bừng, không biết là bị chọc giận hay là bị An Dĩ Mạch nói trúng, những người khác mặt đầy vẻ xấu hổ, nhưng An Dĩ Mạch không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ của mình.
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
An Dĩ Mạch nói không sai, tập đoàn Thượng Quan do bọn họ cùng Thượng Quan Niên cực khổ gầy dựng, ai trong số bọn họ cũng không muốn giao vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan cho một người ngoài, thế nhưng, hiện giờ An Dữ Kình có 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, nắm giữ sinh tử của tập đoàn thượng Quan, bọn họ không thể để tập đoàn Thượng Quan bị hủy hoại trong tay bọn họ, vậy nên, đó là quyết định tốt nhất.
Thấy mọi người đều không nói lời nào, nhìn biểu cảm của các thành viên ban giám đốc khác An Dĩ Mạch đã biết bọn họ cũng là muốn tốt cho công ty, nhưng cho dù là vậy, lẽ nào bọn họ chưa từng nghĩ đến nếu như An Dữ Kình ngồi lên vị trí tổng giám đốc thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ hủy hoại tập đoàn Thượng Quan sao?
“An tiểu thư, nếu như cô đã nói xong rồi, mọi người cũng không có ý kiến nào khác, vậy thì, xin lỗi, tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan, vẫn rơi xuống đầu An mỗ.”
An Dữ Kình thấy chuyện đã ngã ngũ, bèn đứng dậy bắt đầu mở miệng nói chuyện, hoàn toàn mang dáng vẻ chủ nhân của tập đoàn Thượng Quan.
An Dĩ Mạch có chút căng thẳng nhìn An Mặc Hàn, chỉ thấy An Mặc Hàn vẫn mang biểu cảm như cũ, nhìn thấy biểu cảm nhàn nhã đó của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch đột nhiên không căng thẳng nữa, bởi vì cô biết, An Mặc Hàn nhất định đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi.
“Được, bây giờ tôi tuyên bố, tổng giám đốc của tập quan Thượng Quan do An Dữ Kình đảm…”
“Chờ một chút.”
Vào lúc này từ bên ngoài phòng họp truyền đến một giọng nam đã cắt ngang quyết định cuối cùng, An Dữ Kình nhíu mày nhìn Lục Viêm, Lục Viêm lắc đầu, anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong mong chờ của mọi người, một người đàn ông trung niên cầm cặp tài liệu đã đi vào.
Ông vừa đi vào sắc mặt của rất nhiều người đã thay đổi. Thượng Quan Hồng trở nên có chút sợ hãi và căng thẳng, An Dữ Kình cũng sầm mặt nhìn Lục Viêm, Lục Viêm lại cúi đầu, trên mặt cũng là biểu cảm tức giận, những thành viên ban giám đốc khác nhìn thấy người đến lại thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đó đi thẳng đến bên cạnh An Dĩ Mạch, gật đầu với An Dĩ Mạch, xem như chào hỏi, có điều, An Dĩ Mạch lại không quen ông, song, nhìn dáng vẻ thân thiện của người này, An Dĩ Mạch cảm thấy ông sẽ không phải là kẻ địch của cô.
“Chào mọi người, tôi là luật sư tư nhân của tổng giám đốc Thượng Quan, tôi họ Tề.”
Luật sư Tề lấy danh thiếp của mình ra đưa cho ba người An Dĩ Mạch An Mặc Hàn và An Dữ Kình, sau đó nhìn mọi người, cuối cùng lấy trong cặp ra một bản tài liệu.
“Luật sư Tề, hôm nay ngài đến đây có phải là vì cũng đã nhận được tin tổng giám đốc mất tích?”
Một thành viên của hội đồng quản trị hỏi, luật sư Tề gật đầu, nhìn An Dữ Kình, trên mặt có sự phẫn hận, có điều, rất nhanh đã biến mất.
“Hôm nay tôi đến đây là vì lời dặn dò của tổng giám đốc, tôi nghĩ trong công ty nhất định sẽ rất loạn, cho nên, tôi mang quyết định của tổng giám đốc đến.”
Sau đó ông cầm văn kiện trong tay mình lên, đọc từng câu từng chữ cho mọi người nghe.
“Ý của tổng giám đốc là, hễ ông ấy gặp phải một vài tình huống không thể đến công ty chủ trì đại cục, sẽ chuyển giao toàn bộ 48% cổ phần dưới tên mình sang tên An Dĩ Mạch tiểu thư, để cô ấy đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan, chủ trì đại cục.”
Sau khi luật sư Tề nói xong còn phát văn kiện để mọi người đọc, sau khi mọi người xác nhận xong, biểu cảm trên mặt từng người lại khác nhau.
An Dữ Kình sầm mặt, sát khí trên mặt rất nồng, giống như muốn giết hết tất cả mọi người, Thượng Quan Hồng lại mang bộ dạng chịu đả kích, khắp khuôn mặt là vẻ không dám tin, những thành viên ban giám đốc khác thì khá tốt, bọn họ chỉ nhìn An Dĩ Mạch, sau đó rất hiểu chuyện mà không mở miệng.
Luật sư Tề mỉm cười với An Dĩ Mạch, gật đầu, An Dĩ Mạch cũng cười, nụ cười của cô tươi đẹp lạ thường, dường như đất trời đều đã thất sắc.
Lại là một ngày trời trong, hai người An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đã đến nhà Thượng Quan, Xá[email protected]đlqđ trong nhà hoàn toàn vắng vẻ, ngoài một vài người làm ra, không có ai ở đó nữa. Trên mặt An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn lộ vẻ mệt mỏi rõ ràng, hai người vừa mới ngồi lên ghế sofa, Lillian đã đi từ bên ngoài vào.
“Dĩ Mạch, Mặc Hàn, các con đến rồi.”
“Mẹ, mẹ đến rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!