Tổng Giám Đốc Là Sói
Phần 21
Buổi trưa, khi người ta còn chưa kịp giao cơm tới thì cô bạn từ thời đi học của Việt xuất hiện tại văn phòng.
– cậu tới đây làm gì?
– không phải nói sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn hay sao? Được làm việc với công ty lớn, đương nhiên phải bỏ hết mọi công việc lại tớ gặp cậu rồi.
– cũng đâu cần phải như vậy, trên phương diện làm ăn thì đôi bên cùng có lợi.
– không có chút vấn đề riêng tư nào sao?
– Tôi chưa bao giờ để tình cảm xen vào công việc.
– cậu đúng là một tên tẻ nhạt .
– lần sau tới tìm tôi thì tìm vào giờ làm việc.
– đồ trọng sắc khinh bạn.
Linh cũng không có thành kiến gì với bạn của Việt, vì theo như cách nói chuyện của người con gái này thì khá tự nhiên, mặc dù khi gặp lần đầu cũng không thấy ưa cho lắm.
Cô ấy đặt một thêm một tập tài liệu nữa lên bàn làm việc của Việt.
– cậu xem thêm cái này nữa đi.
– Đây là cái gì?
– bản kế hoạch này là do trưởng phòng của công ty tôi làm. Cậu ấy mới đi tu nghiệp bên nước ngoài về, khả năng chắc chắn không tệ.
– được rồi .
Sau khi bàn bạc công việc xong với việc thì cô gái ấy mới quay qua nhìn Linh.
– xin lỗi vì làm phiền, à chưa giới thiệu, tôi tên Quỳnh. Thôi đi đây, trả lại không gian riêng tư cho hai người .
Quỳnh vừa ra ngoài thì người ta giao đồ ăn tới, ship đồ ăn thôi mà cũng đẹp trai tới như vậy .
Mặt ai đó bắt đầu chuyển dần sang màu đen , anh giao đồ ăn chẳng làm gì cũng bị nhìn tới đông cứng cả người .
Sau khi anh ấy đi ,túi đồ ăn vừa hạ xuống mặt bàn cũng là lúc Linh cảm nhận sự bất thường .
– anh làm gì nhìn em ?
– em nhìn người ta làm gì ? Cậu ta cùng lắm chỉ qua 20 tuổi .
– đây người ta gọi là thưởng thức cái đẹp. Đừng nói là anh đang ghen nha.
– từ khi nào em biết cảm thụ cái đẹp vậy.
– từ khi gặp anh.
Tâm trạng của Việt cũng bởi câu nói ấy mà dịu đi một chút.
– nói thế nào thì nói tổng giám đốc của em vẫn là đẹp trai nhất.
– thật sao?
– em nói tất cả đều là sự thật mà.
Đúng là tất cả những ai khi yêu vào đều trở nên rất không bình thường. Từ một tổng giám đốc đến cả lời nói còn tiết kiệm, nhưng khi yêu vào lại trở thành một người tính cách vô cùng trẻ con.
– ăn cơm đi, sau khi tan ca sẽ đưa em đi chơi .
– đi đâu?
– đều do em quyết định
buổi chiều vẫn như cũ, Linh vẫn là một cô thư ký nhàn rỗi nhất trong lịch sử.
Nhìn đồng hồ đến giờ tan ca Linh mới cảm thấy có sự sống.
– tổng giám đốc à, sao bây giờ em cứ có cảm giác trông ngóng đến giờ để được về đến thế?
– về nhà hay ở công ty không phải đều có anh bên cạnh hay sao?
– Ý em không phải như thế. Em muốn làm việc.
– mai sẽ sắp xếp việc cho em làm, bây giờ chuẩn bị đi về.
– mai sẽ cho anh làm việc thật sao?
– thật . Cô gái của tôi , em thật khác người .
– Dù sao thì ngồi không mà hưởng lộc là không tốt mà.
– anh biết rồi .
Sau khi đã lên xe Việt hỏi Linh.
– Em muốn đi đâu chơi? Trung tâm thương mại hay tới nhà hàng ăn tối?
– Anh không nghĩ được ra nơi nào lãng mạn hơn à. Ví dụ như đến khu vui chơi hoặc công viên nước chẳng hạn.
– mấy nơi đấy chỉ dành cho trẻ con thôi.
– Em mặc kệ, em muốn tới công viên nước.
– thôi được rồi . Em muốn đi đâu cũng được.
– à ghé qua khu mua sắm một chút, em muốn mua đồ .
Việt chở Linh tới khu mua sắm, cô liền chọn 2 cái áo có hình Doraemon.
– thế nào? Có phải rất đáng yêu không?
– nhìn trẻ con muốn chết.
– Anh mau vào thay đi.
– không được.
– Tại sao không được?
– Anh đường đường là tổng giám đốc làm sao có thể ăn mặc cái này.
– Vâng thưa Tổng Giám Đốc. Bây giờ đã hết giờ làm việc, anh đi hẹn hò với em chứ đâu phải đi họp. Anh ăn mặc nghiêm túc như thế không thấy mình có vấn đề à?
– anh không thấy có vấn đề gì hết. Trước giờ anh chưa từng mặc như thế. Thực sự không quen cho lắm.
– Bây giờ anh muốn tự mặc hay để em giúp anh mặc .
– không mặc không được sao?
– được . Nhưng không hẹn hò gì nữa hết , về nhà đi ngủ .
Việt đang dần không tin được những thứ đang xảy ra. Thật không nghĩ một ngày bản thân mặc áo Doraemon còn đến khu vui chơi dành cho mấy đứa trẻ con . Nhưng biết làm sao được, chỉ cần cô gái bên cạnh cảm thấy vui, cho dù có làm những điều điên khùng hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Linh còn đặc biệt chuẩn bị cho việc một cái băng rô màu hồng phấn .
– nào , để em đeo giúp anh .
– em lấy luôn cái khẩu trang cho anh đi , anh là đàn ông , sao có thể đeo mấy cái này chứ .
– anh có đeo không ?
– có ( vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong . Hay nói cách khác đó chính là cam chịu)
– như vậy có phải ngoan không. Cúi thấp xuống một chút .
Nhìn hai người họ cứ như người khổng lồ và một cô bé tí hon .
Linh : khu vui chơi thẳng tiến .
Việt vào trong ôtô nhìn bản thân qua gương chiếu hậu mà méo mặt . Nếu để người khác nhìn thấy …
Tại khu vui chơi .
– em muốn chơi trò cưỡi ngưạ .
– mai anh đưa em đi .
– đi đâu ?
– thì trại ngưạ .
– em muốn cưỡi ngựa gỗ ở kia. Anh có cần khoa chương thế không ?
– mấy cái đó …
– đi thôi .
Linh còn không cần để ý Việt có muốn hay là không , lập tức bắt anh ngồi lên ngựa gỗ .
Ra đường không sợ bất cứ một ai, cho dù có bao nhiêu khó khăn trên thương trường cũng đều tự một mình giải quyết. Vậy mà về nhà lại sợ một Nguyễn Ngọc Linh bé nhỏ, vấn đề này không thể nào có thể lý giải được.
Thử tưởng tượng một người đàn ông cao gần mét tám ngồi trên một con ngựa gỗ bé xíu nó sẽ như thế nào , còn giải trí hơn cả một bộ phim hài ấy chứ .
Cho dù là không quen với những thứ đang xảy ra , nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Linh thì mọi thay đổi đều xứng đáng .
Việt xuống trước , còn cố ý chuẩn bị cho Linh một món quà làm từ xiên que , vưà có thể ngắm nhìn , còn có thể ăn được .
Hai người họ trước giờ lại chưa từng nghĩ yêu đương sẽ khiến người ta thoải mái như vậy . Còn có suy nghĩ cả đời sẽ không yêu đương nếu chưa tìm được chân mệnh .
Một người quá cuồng công việc , còn một người chỉ vì chứng kiến một vài trường hợp đau khổ vì yêu mà chưa từng dám rung động . Tuy vậy nhưng 25 năm giữ thân như giữ viên kim cương lớn cũng đáng , sau cùng có thể được ở cạnh một người đàn ông tốt .
Linh mải suy nghĩ đến mức Việt ở ngay trước mặt cũng không hề hay biết . Anh búng nhẹ một cái vào mũi khiến cô giật mình .
– em đang nghĩ gì ?
Linh nắm chặt lấy tay Việt .
– mình về nhà đi , em muốn uống rượu .
– có chuyện gì ? Sao tự nhiên lại muốn uống ?
– trước đây em đã từng nghĩ qua rồi . Nếu như em yêu đương thì đầu tiên khi có người yêu là phải tới khi vui chơi , sau đó sẽ cùng uống rượu , làm một vài thứ điên khùng khác .
Linh kéo tay Việt rời khỏi khu vui chơi , nghĩ là phải ngay lập tức thực hiện , đó cũng là lý do Linh đi xem mắt chưa từng chọn bất kì ai , vì những con người nghiêm túc đạo lý đầy người ấy sẽ không bao giờ có thể chấp nhận .
Linh với Việt về nhà cùng với rất nhiều đồ ăn nhanh , Việt mở tủ lấy ra một chai rượu .
– anh có biết sao em lại muốn uống rượu không ?
– anh không biết .
– bởi vì khi say từng lời nói ra sẽ tất thật , uống đi .
Linh còn chưa kịp nghe lời nói thật của Việt thì đã say khướt , cô trước giờ chưa từng uống say , vì bản thân luôn có cảm giác không an toàn . Nhưng lần này thì khác , có Việt bên cạnh chính là có mọi thứ phòng vệ .
Linh ngồi lên chân Việt , tay ôm lấy cổ anh ta .
– tại sao anh lại thích em vậy ?
Việt gạt mấy sợi tóc rối trên gương mặt nhỏ nhắn kia .
– anh cũng không biết , chỉ là khi ở cạnh em thấy tâm trạng rất thoải mái , không có em anh thấy thiếu vắng , rất nhớ em .
– anh có biết sao em thích anh không ? là bởi vì nhìn anh vô cùng quyến rũ , là bởi vì ở cạnh anh rất an tâm .
– ngoan nào , để anh đưa em về phòng .
– không muốn .
Linh đặt hai bàn tay lên má Việt còn tuỳ ý bẹo mấy cái đến đỏ ửng .
– tại sao anh lại đẹp trai như vậy chứ , phá vỡ hết mọi nguyên tắc của em .
– ngoan nào .
– anh có nhớ khi chúng ta ở nha trang cùng nhau không ? Khi ấy em đã thích anh rồi . Anh có thích em …không ?
Việt ôm Linh vào lòng, thì thầm vào tai cô.
– anh yêu em .
Linh chủ động đặt một nụ hôn lên môi Việt , chỉ là cái hôn của người say nhưng lại khiến cho người ta cuồng loạn .Chẳng có lấy một chút kĩ thuật nhưng nó còn mạnh mẽ hơn mọi loại kích thích , nó khiến cho Việt mất kiểm xoát .
Cả hai người đều có hơi men , lượng hoocmon trong cơ thể tăng nhanh một cách chóng mặt . Hơi thở gấp gáp hơn , tim cũng đập nhanh hơn , triệu chứng nghiêm trọng của yêu quá nhiều .
Linh say rượu như biến thành một người hoàn toàn khác , chủ động và quyến rũ, còn trẻ con thêm chút nũng nịu nữa , nhưng ở vài giây mơ hồ lại vô cùng bá đạo .
– Vũ Hoàng Việt , bây giờ em rất muốn ôm anh .
Việt ôm Linh vào lòng , chỉ muốn cả đời có thể che chở , bảo vệ . Bản thân có ra sao cũng có thể không cần , nhưng cô gái bên cạnh chính là mạng sống .
Tay Linh không ngoan ngoãn mà hết sờ chỗ này tới chỗ kia , nhất là cơ ngực , dường như nó có sức hút rất mạnh .
– anh thử nói xem , anh làm cách nào mà có được cơ thể đẹp như thế này .
– anh tập gym.
– em có thấy anh đi đâu .
– là bởi vì mọi thời gian này đều dành cho em hết rồi .
– có thật không ?
Linh ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Việt , cả hai dường như bị quấn vào một thế giới nào đó .
Môi chạm môi , có cảm giác ngọt ngào , cuồng nhiệt . Tổng giám đốc sau khi nghiên cứu đã có kinh nghiệm hơn trước , cũng sẵn sàng dụ thỏ vào hang ăn thịt bất cứ khi nào .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!