Tổng Giám Đốc Là Sói - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
672


Tổng Giám Đốc Là Sói


Phần 31


Hai má Linh đỏ ửng , cô nhìn Việt ấp úng.

– Anh … Muốn làm gì?

– Có phải bây giờ em đã cảm thấy thích người đàn ông đó hay không? Em là ngay lập tức muốn đến gần anh ta?

– em…

Việt một tay nắm chặt lấy vai Linh , ép cô nhìn thẳng vào mắt mình

– trả lời .

– anh làm em đau đấy. Chẳng phải anh nói không cần em còn gì. Anh bỏ em ra đi .

Linh đẩy Việt ra rồi định đi qua anh, nhưng ngay lập tức bị Việt kéo lại rồi ôm chặt vào lòng.

– Chờ Anh.

Hai từ ấy sao nó ấm áp , nó ngọt ngào đến thế.

Linh đứng yên không dám ôm lại , mẹ người yêu đã dặn rồi. Kế hoạch cho dù có thành công thế nào cũng không được ngay lập tức vồ vập , phải để cho Việt có cảm giác càng sợ mất càng tốt.

– Em thực sự không muốn ép anh,

– Không ai ép anh cả, là tự anh muốn nhớ lại .

– Vậy lỡ như anh không bao giờ nhớ lại thì sao?

– quá khứ ấy có thể sẽ không cần thiết. Em hiểu không?

Linh lắc đầu, Việt đưa tay búng nhẹ vào mũi cô một cái.

– Em đúng là đồ ngốc.

Giây phút ấy Linh ngây ngốc thật, đã mấy ngày trôi qua chẳng cảm nhận được một chút thân thiết nào từ Việt . Dù có phải làm nhiều hơn nữa để những ngày tháng tươi đẹp quay trở lại thì Linh cũng cảm thấy xứng đáng. Tự nhiên lại muốn một chút giận dỗi.

– Ừ em ngốc, ngốc lên trước đây mới thích anh nhiều đến vậy.

Mọi thứ đều ổn cho đến khi hai từ trước đây lọt vào tai Việt, có một cái gì đó giống như tổn thương, như mất mát vừa lướt qua ánh mắt.

– Em mới nói gì?

– em nói là trước đây thích anh đó.

– Vậy còn bây giờ?

– Em không biết.

– Mau trả lời anh , lẽ nào nhanh như vậy em đã cảm thấy thích người đàn ông đó rồi hay sao?

Linh cố tình trêu tức Việt. Nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu thương duy nhất trong cuộc đời nổi ghen vì mình cảm giác cũng không tệ.

– anh ấy dù sao nhìn cũng rất đẹp trai, công việc ổn định, hơn nữa lại là người quen của mẹ em.

– ( cố gắng kìm nén) vậy thì sao?

– Dù sao thì anh ấy cũng không giống như anh, không quá xuất sắc. Sau này cá cảnh chắc chắn cũng sẽ rất ít, em sẽ không phải lo sợ hàng ngày phải giữ một người nào đó. Anh ấy ….

Hai từ ” anh ấy” ngay lập tức bị chặn lại bởi đôi môi của Việt. Trong nụ hôn ấy còn chứa cả sự tức giận, mất kiểm soát, và cả ghen tuông nữa.

– em còn dám nói , anh nhất định không khách sáo .

” em lại sợ cái không khách sáo của anh quá . Nhưng mà anh còn đang bị thương , chẳng qua là em lo cho anh thôi. hehe ”

Nghĩ vậy nên Linh im lặng , một câu cũng không dám nói thêm.

– anh nói cho em biết , sau này tuyệt đối không được nhắc tới người đàn ông ấy nữa . Không được gặp , không được liên lạc .

Bộ dạng Việt lúc này chính là ghen đến quên hết mọi thứ , cứ cho là độc chiếm cũng được , ích kỉ cũng được . Nhưng trí ít có thể giữ được cô gái này bên cạnh , một bước cũng không được ra khỏi vòng kiểm soát .

Cứ nghĩ đến việc Linh cười với người khác , quan tâm người khác là tâm can không chịu đựng nổi mà muốn phát điên , ánh mắt nhìn Linh cũng gắt gao vô cùng .

– ngoan ngoãn ở nhà cho anh , bây giờ anh phải làm việc , không được bỏ trốn .

” anh đuổi chắc gì em đã đi , nhìn anh ghen thế này em cảm thấy an toàn hơn rất nhiều ”

Việt ra ngồi trước máy tính nhưng lại không thể nào chăm chú vào công việc, sau cùng vẫn là lên phòng nắm tay Linh kéo xuống.

– em ngồi im đấy cho anh, không được đi đâu .

– nhưng mà em đói rồi .

– trong bếp có đồ ăn , anh đi lấy cho em.

– em không muốn, em muốn ăn gà rán. Ở bên ngoài có quán rất ngon , em đi ra ngoài mua nha.

Ánh mắt Việt khiến Linh thấy hơi sợ , đùa quá đà rồi chăng . Lúc Linh định bỏ cuộc thì Việt đột nhiên gấp máy tính lại .

– anh đi cùng em .

Linh càng nhìn Việt càng cảm thấy anh giỏi , một tay cũng vẫn có thể làm việc , vẫn có thể đánh máy , còn có thể bắt nạt cô nữa.

Mua gà về tới nhà rồi Việt bảo Linh .

– ăn ở đây .

– em mang lên phòng .

– không .

Coi cô là tù nhân hay gì , đang yên đang lành đến đi vệ sinh cũng phải xin phép .

Linh vừa cho miếng gà vào miệng còn chưa kịp nhai thì Việt đột nhiên nhìn cô chăm chú , hại cô suýt chút nữa mắc nghẹn .

– anh làm gì nhìn em ?

– anh muốn gặp mẹ em .

– gặp mẹ em ? Để làm gì ?

– để mẹ em biết em có anh rồi.

Trong miệng ngọt như có đường vậy , tí nữa thì cười không khép miệng lại được, hạnh phúc quá chừng.

Điện thoại của Linh đặt trên bàn đang đổ chuông, trên màn hình điện thoại lại hiện hai chữ ” anh Minh” . Người đàn ông này thực sự rất nhiệt tình.

Ánh mắt Việt lướt qua màn hình điện thoại, sau đó nhìn Linh giống như cảnh cáo. Linh đành phải tắt cuộc gọi ấy.

– chặn số .

– hả .?

– chặn số anh ta.

– như vậy đâu được, sau này nhà em và nhà anh ấy vẫn sẽ qua lại. Làm như vậy không ổn cho lắm.

Việt không nói gì mà trực tiếp cầm điện thoại của Linh rồi chặn luôn số điện thoại của Minh.

Linh muốn nghe một lời khẳng định từ Việt nên cố ý hỏi .

– anh muốn làm gì ? Anh muốn em chờ anh nhớ lại hay muốn bắt đầu lại với em đây ?

– cả hai .

– đợi đến bao giờ chứ ?

Việt nhìn Linh bằng ánh mắt như nam phản diện nhìn cô bé ngốc nghếch .

– chờ anh đến tối .

Linh mặt đỏ như cà chua đến mùa .

– anh thôi đi .

– vậy thì ngoan ngoãn cho anh . Anh có cuộc họp video.

– em im lặng là được chứ gì .

Cuối cùng cũng có thể có lại được cảm giác hạnh phúc . Linh chợt nhớ tới Quỳnh , không phải rất thích Việt sao ? Vậy mà mấy ngày rồi không thấy tới , cả điện thoại cũng không gọi .

Cả Quỳnh cả Hải đều đang quay cuồng với công việc , cái chính là muốn bản thân bận đến mức không có thời gian để nghĩ tới cái khác .

Quỳnh : anh cho người sửa lại kế hoạch theo ý bên họ đi , mất không lâu lắm đâu .

Hải : nếu không sửa thì sao ?

– vậy thì anh đến cả tiền thuê chung cư cũng không có. Tiếp tục quay về cái thời điểm ngày ngày nhìn vào cổng nhà người ta , ngóng người ta về.

– này , cô có cần nói thẳng ra như thế không ?

– cuộc sống mà . hahshha.

– vớ vẩn .

Chẳng là trong giây phút lòng rối như tơ vò bosss Hoàng Việt không biết làm gì nên chỉnh bản kế hoạch để hạ những cảm xúc trong lòng , ai dè lại trúng bản kế hoạch của công ty Hải , hại anh ta mất mấy tiếng đồng hồ chỉnh cái nọ sửa cái kia. Muốn trách lắm nhưng không trách được , nhìn lại đúng tốt hơn ban đầu thật .

– về thôi , anh định làm tới bao giờ.

Hết giờ làm nhưng thấy Hải vẫn chưa về , Quỳnh liền đi tới chỗ anh gọi .

– cô về trước đi , tôi làm xong việc này đã .

– tôi đợi anh ..

Câu nói đơn giản ấy lại khiến Hải đau lòng . Giá như người nói ra câu này là một người khác .

– anh thử nói xem , tôi có nên đến thăm anh ấy không ?

– không .

– tại sao chứ ?

– vì cô có tới cũng chỉ làm bóng đèn cho họ thôi .

– anh có thích cô ấy thật không thế . Chẳng thấy có hành động gì .

Hải ngưng mọi động tác quay qua nhìn Quỳnh .

– cô có biết thế nào là nghiêm túc thích một người không ?

– thôi , mấy cái lý lẽ này nghe chán chết đi được . Anh làm nhanh lên đi .Tôi không muốn về một mình .

– lấy lương nhớ trả tiền vệ sĩ .

– anh có phải đàn ông không vậy ?

– cô nghĩ xem .

– hừ .

Nửa tiếng sau đó Hải cũng làm xong việc , Quỳnh với Hải đi xe máy về chung cư .

– tôi nhớ cô có ôtô mà , sao không đi .

– không thích lắm .

– cô xem ra chỉ thích một thứ .

– tôi sắp không thích nữa rồi. Yên tâm đi , tôi sẽ không dùng thủ đoạn gì với cô gái nhỏ bé mà anh thích đâu .

– tôi cũng sắp từ bỏ rồi .

– giả dối , anh với tôi là hai kẻ giả dối . hahaha…

Cười đấy nhưng tim đau lắm , kể từ lúc ấy họ im lặng không nói lời nào .

Tình cảm đâu phải nói đặt xuống là đặt , từ bỏ là bỏ . Yêu một người là cảm xúc đến một cách tự nhiên , nhưng để hết yêu họ thì bao nhiêu lý trí cho đủ .

Xe Quỳnh dừng lại ở một quán nhậu , thấy Quỳnh bước xuống Hải vội gọi .

– cô muốn làm gì ?

– mua đồ về nhà .

– không nấu cơm ?

– anh điên à ? một mình nấu nướng gì .

Đúng giống Hải , đến bữa không ăn ngoài thì cũng mì tôm . Hải không yên tâm lắm nên đứng ngoài đợi . Quỳnh đi ra thấy Hải liền trêu đùa .

– tốt như anh mà cô gái ấy lại biến thành tình cảm anh trai em gái. Thật không biết hưởng thụ .

– vậy sao ? Cho cô cơ hội cô có dám hưởng thụ không ?

– có . hahaha

Quỳnh trả lời vô cùng dứt khoát rồi cười rất sảng khoái .

– về thôi . Tôi còn mấy thứ cần phải làm .

Giờ ấy người ta vui vẻ nói chuyện với nhau , còn Linh vẫn phải ngoan ngoãn ngồi im trên ghế nhìn đống đồ ăn nhanh mà trong lúc buồn chán cô gọi đặt người ta ship tới dưới ánh mắt của Việt .

– anh sắp xong chưa ? Mấy tiếng đồng hồ rồi .

– em ăn đồ em gọi đi , anh sắp xong rồi .

– không muốn ăn nữa . Em muốn đi ngủ .

– không được .

– anh còn muốn sao nữa? .

Tổng giám đốc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy ? Là sợ Linh đu dây qua cửa sổ bỏ trốn chăng?.

– em mỏi lưng lắm rồi . Em muốn đi ngủ .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN