Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc - Chương 4: Tà mị · tổng giám đốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc


Chương 4: Tà mị · tổng giám đốc


Hai người không gian an tĩnh, trừ bỏ tạp âm trên đường cái truyền đến thì không còn có thanh âm khác. Hàn Triết Si nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên mặt Tống Tử Hàm, “Nói chuyện.”

Tống Tử Hàm quay đầu nhìn phía trước, “Nói cái gì?”

Phía trước đúng lúc là đèn xanh đèn đỏ, đèn xanh vừa qua khỏi, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, Hàn Triết Si giẫm phanh, xe chậm rãi dừng lại dưới cột đèn xanh đèn đỏ. Hàn Triết Si nghiêng đầu tới, ” Nói sự tình phát sinh ở trên người của ngươi trong thời gian năm năm ta không có ở đây.”

Tống Tử Hàm ánh mắt như trước ngừng ở bảng số đếm ngược phía trước, qua loa tác trách một câu, “Mỗi ngày đều là như vậy, không có gì đáng nói.”

Hàn Triết Si trực tiếp hỏi: “Đại học có kết giao bạn gái không?”

Tống Tử Hàm dừng một chút, bật thốt lên trả lời: “Có.” Phía trước con số màu đỏ biến thành không, Hàn Triết Si động thủ, lái xe chậm rãi hướng về phía trước chạy.

“Chia tay chưa?”

Tống Tử Hàm hắc tuyến, có người sẽ hỏi người ta có kết giao bạn gái hay không sau lại hỏi chia tay hay chưa!

“Không có.”

Hàn Triết Si điều khiển tay lái, con mắt nhìn đường phía trước, “Trong vòng 3 ngày cùng nàng chia tay.” Rõ ràng là tâm bình khí hòa nói ra một câu, nhưng lại mang theo mệnh lệnh.

Người này vẫn là bá đạo như năm năm trước, thậm chí còn có chút trầm trọng hơn rồi. Tống Tử Hàm nhìn Hàn Triết Si, bất mãn nói: “Ta cùng nàng rất tốt, tại sao phải chia tay?”

“Đương nhiên là vì ta đã trở về.” Ngữ khí vẫn trước sau như một bình thản, bình thản đến không thèm nói đạo lý.

Tống Tử Hàm hai tay nắm cặp công văn, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Mặc dù ngươi là lão bản của ta, nhưng là ngươi không có quyền can thiệp chuyện riêng của ta.”

Thật lâu, Hàn Triết Si mới nói: “Đừng kết giao bạn gái, ta không thích.”

Dựa vào cái gì hắn không thích Tống Tử Hàm lại không thể giao bạn gái, cố tình gây sự. Tống Tử Hàm sớm đã biết rõ hắn người này không thèm nói đạo lý, cho nên thức thời mà ngậm miệng không nói lời nào.

Hàn Triết Si đem điện thoại di động của mình đưa tới, Tống Tử Hàm không hiểu ra sao mà nhìn hắn.

“Đem số điện thoại của ngươi ghi vào.”

Năm năm trước sau khi cậu lên đại học đã đổi số điện thoại, Hàn Triết Si về nước gọi qua, kết quả báo lại số điện thoại đã không còn tồn tại.

Tống Tử Hàm không có tiếp, Hàn Triết Si nói: “Ta là lão bản, có quyền lợi biết rõ số điện thoại của nhân viên.”

Nhìn thoáng qua điện thoại đắt tiền, Tống Tử Hàm tiếp nhận, ngoan ngoãn mà đem số điện thoại của mình viết lên. Sau đó lại đưa cho người lái xe.

Hàn Triết Si tiếp nhận điện thoại, nhìn thoáng qua trên màn hình hiện lên dãy số, nhấn nút gọi, một lát sau, điện thoại Tống Tử Hàm đặt ở túi quần liền vang lên.

Hàn Triết Si nói: “Trở về lưu số của ta vào.” Không mang theo một tia thương lượng, vĩnh viễn chỉ có mệnh lệnh.

Theo ngã tư đường rẽ vào một lối nhỏ, khu này đèn đường lâu năm chưa tu sửa, cũng chỉ có mấy cái đèn nhỏ còn lập loè.

Đột nhiên thắng gấp, Tống Tử Hàm theo quán tính nghiêng lên trước, rồi sau đó lại bị dây an toàn kéo lại.

Hàn Triết Si thân thể nghiêng qua, Tống Tử Hàm thân thể cứng đờ, dây an toàn bị người bên cạnh gần trong gang tấc cởi bỏ, bên tai vang lên một thanh âm, “Xuống xe.”

Hàn Triết Si xuống xe trước, Tống Tử Hàm cũng theo xuống, là con đường Tử Kinh hoa quen thuộc, lại mỹ kỳ danh viết Thư Hương đường. Năm năm trước, bọn họ ngay tại trên con đường này làm quen. Gặp nhau đều là bá đạo, rõ ràng chỉ là người qua đường, nam hài lớn lên đẹp mắt hết lần này tới lần khác bá đạo vươn một chân chặn người ta. Vì vậy, hai cái sinh mệnh song song thẳng tắp liền giao nhau.

Hàn Triết Si dựa vào cửa xe sau lưng ngẩng đầu nhìn cây Tử Kinh trên đầu cành lá rậm rạp, bây giờ là mùa hè, chưa đến mùa Tử Kinh hoa nở, đợi ba tháng nữa, hai bên đường sẽ đều là màu tím của Tử Kinh hoa.

Tống Tử Hàm nhìn sườn mặt hắn, cố ý dẫn cậu đến chỗ này, là muốn nhắc lại chuyện xưa. Tống Tử Hàm cất bước muốn đi, “Nhà ta ở cách đây không xa, ta đi về trước.”

Cất bước đi vài bước, cánh tay bị một cỗ lực cầm chặt, còn không có kịp phản ứng, sau đó sau lưng đụng vào lồng ngực, hai cánh tay từ sau vòng qua đằng trước, ai đó thân thể cứng ngắc không thể động, ai đó tâm như nổi trống.

Ngày mùa hè ban đêm ánh trăng vừa vặn, chiếu xuống bóng cây tạo thành những đốm bạc sáng. Gió thoáng qua mộ chút, cành lá liền phát ra tiếng động rì rào. Hàn Triết Si ở bên tai của cậu nói: “Đã năm năm rồi.”

Giống như cảm thán, giống như tiếc hận…

Tống Tử Hàm ngẩn người một câu cũng nói không nên lời, Hàn Triết Si nhẹ giọng hỏi: “Năm năm này có nhớ ta không?”

Bị người từ phía sau ôm lấy, cố gắng muốn di động thân thể của mình, lại phát hiện thân thể đã cứng ngắc, không thể động đậy.

Người phía sau đem cằm đặt trên bờ vai, “Có biết tại sao năm năm trước, ta ở chỗ này ngăn lại ngươi?”

Tống Tử Hàm đương nhiên không biết, chẳng qua nghĩ hắn là một tên nhà giàu bá đạo không thèm nói đạo lý, nếu như ngày đó trên con đường này đi qua là một học sinh trung học khác, có lẽ  bá đạo thiếu niên cũng sẽ duỗi ra một chân, chặn đường người ta, giơ cằm kiêu căng không ai bì nổi, “Xuống.”

Tống Tử Hàm giật giật ngón tay, sau đó kéo ra cánh tay của người phía sau, thấp giọng nói một câu: “Ta mệt mỏi.”

Hàn Triết Si buông lỏng tay ra, tiến lên một bước đứng trước Tống Tử Hàm, rất tự nhiên giơ tay phủi phủi tóc mai trên trán trán cậu có chút mất trật tự, “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai không phải đi làm, ngủ ngon.”

Tống Tử Hàm đầu cúi thấp, “Ân.”

Sau đó lách qua hắn, bước nhanh hướng về Tử Kinh đường bên kia chạy đi, cách người đứng dưới cây Tử Kinh càng ngày càng xa. Cuối cùng rẽ vào một con đường, là đến khu dân cư, nhà Tống Tử Hàm ở đây, lúc đi vào bảo an đại thúc còn thân thiện bắt chuyện hắn, Tống Tử Hàm chỉ là vội vàng gật gật đầu.

Về tới nhà, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, lại tiến vào gian phòng của mình, đem cặp công văn tùy ý đặt ở trên bàn sách, người liền ngã xuống trên giường, tim vẫn còn bịch bịch không ngừng, nhanh đến kinh người.

Chuông điện thoại di động đột ngột reo, Tống Tử Hàm vội vàng từ trong túi quần lấy điện thoại ra, lập loè trên màn hình điện thoại di động biểu hiện chính là một dãy số lạ lẫm, đè xuống nút nghe, người ở bên trong nói: “Về rồi hả?”

Lần nữa chứng minh đúng là người kia âm hồn bất tán, Tống Tử Hàm lên tiếng, “Ân.”

“Ngày mai đi cùng ta.”

Tống Tử Hàm hóa đá trong chốc lát, lấy lại ý thức sau nhanh chóng nói: “Ta ngày mai có hẹn rồi!”

“Không quan trọng thì huỷ đi.” Khá tốt hắn không phải nói thẳng mặc kệ hẹn cái gì, hết thảy đều không được đi.

Tống Tử Hàm trịnh trọng nói: “Rất quan trọng.”

Trong điện thoại thanh âm rõ ràng không thoải mái, “Với ai?”

“Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không cần phải biết rõ.” Tống Tử Hàm một hơi nói xong, lập tức đè xuống nút kết thúc cuộc gọi.

Đương nhiên, nhấn xuống nút kết thúc vẫn không thể hoàn toàn thanh tịnh, cho nên, Tống Tử Hàm hết sức nhanh chóng mà tắt máy.

Bên kia, người lái xe trở về nhìn màn hình điện thoại di động, khóe môi giơ lên.

Phòng kinh doanh mọi người có hội chứng thứ hai, vừa thả hai ngày nghỉ ở nhà, ngày đầu tiên đi làm luôn không yên lòng, làm chuyện gì đều hữu khí vô lực.

Trưởng phòng kinh doanh nhìn qua cũng là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, khóe mắt sưng thành như vậy cũng không biết được là bị đánh hay là mất ngủ.

Tống Tử Hàm là ngoại lệ, thứ Hai đi làm tinh thần vô cùng phấn chấn, nói chuyện làm việc đều thập phần lưu loát.

“Ngươi là sáng sớm ăn thuốc kích thích a.” Đỗ Hiểu Vân bưng một ly trà sữa vừa mới pha, liếc mắt nhìn Tống Tử Hàm, “Hay là nói sáng sớm có một đoạn diễm ngộ, hiện tại hormone kịch liệt bay lên, cho nên biểu hiện phấn khởi.”

“Không phải.” Tống Tử Hàm chỉ là ngắn gọn trả lời. Trong lòng của hắn một mực minh bạch, người của phòng kinh doanh không phải trình độ học vấn cao cũng là danh giáo đi ra, cho dù bằng cấp không cao cũng là danh giáo lâu năm, công tác kinh nghiệm đều là hơn hai chục năm. Có thể thuận lợi tiến vào, nói không chừng cũng là bởi vì bá đạo tổng giám đốc ở sau lưng thao túng.

Nói cách khác, vì cái gì Tống Tử Hàm ngày đầu tiên đến đi làm đã bị gọi vào văn phòng tổng giám đốc, người kia nhìn thấy cậu vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm đã chuẩn bị tâm lý!

Đã không có bằng cấp cùng kinh nghiệm, Tống Tử Hàm cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng công tác để bồi dưỡng thực lực.

Nhanh đến lúc tan việc, điện thoại của Tống Tử Hàm đúng giờ vang lên, nhìn tên người trên màn hình thật lâu cũng không có tiếp, người kia luôn nói một số chuyện, Tống Tử Hàm mỗi lần đều không phản bác được, đối với cái này hắn đã sinh ra sợ hãi.

“Không nghe đi còn ngây ngốc nhìn cái gì?”

Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Ngô Trác Văn bên cạnh vẻ mặt vui vẻ, nhấn xuống nút nghe, trong điện thoại người kia giọng điệu vẫn là trước sau như một bình thản, “Hôm nay 7 giờ sẽ đi gặp khách hàng, ngươi đi cùng ta.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN