Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi
Chương 19: Chương 19
Nguyễn Tố làm thủ tục nhập viện cho Quý Minh Sùng, khoảng thời gian này cần phải ở lại bệnh viện để tiến hành quan sát.
Tình trạng mẹ Quý bây giờ không thích hợp để ở lại bệnh viện với Quý Minh Sùng, chân của bà vẫn đang bó thạch cao, thật sự rất không tiện.
Thế là, nhiệm vụ chăm sóc bên giường liền giao lại cho Nguyễn Tố.
Mẹ Quý bây giờ đối với Nguyễn Tố đã hoàn toàn buông xuống thành kiến, đặc biệt là sau khi nghe lời Thịnh Viễn nói con trai bà tình trạng thân thể mấy tháng nay đã hồi phục rất tốt.
Bà nhận định hết thảy những điều này là công lao của Nguyễn Tố, lúc này cũng xem Nguyễn Tố như là người trong nhà.
Nguyễn Tố lưu luyến tiễn mẹ Quý đến trước cửa thang máy, giọng nói ấm áp: “Mẹ yên tâm, có tình hình gì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ trước tiên.”
Mẹ Quý nắm tay Nguyễn Quý, bởi vì đến cuối cùng cũng nghênh đón được bình minh mà mắt của bà rất sáng, trạng thái tinh thần từ trước đến nay cũng chưa từng tốt như vậy: “Nguyễn Tố, nếu như Minh Sùng thật sự tỉnh lại thì con là ân nhân của nhà chúng ta.”
Nguyễn Tố nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Mẹ, thật không phải con, con cũng đều học từ mẹ cách chăm sóc Minh Sùng, làm sao có thể bởi vì con mà anh ấy tỉnh lại được.
Lời này của mẹ..
con nào dám tranh công.”
Lời này nói ra ai cũng không thể tin a.
Nhưng mẹ Quý vẫn khăng khăng cho là như thế.
Đại khái là dưới sự soi sáng của bà Vương hàng xóm, bà đối với loại chuyện như nhân quả vẫn là có mấy phần tin tưởng.
Trước đây bà Vương đã nói qua với mẹ Quý, nói ánh mắt Nguyễn Tố trong sáng, ngũ quan nhu hòa, vừa nhìn liền biết là người có phúc khí.
Lời này bà đã nói vào ngày hôn lễ hôm đó, khó trách nhà bà lại gặp hời như vậy.
Lúc đó Bà Vương nhìn ra mẹ quý không quá thích người con dâu này, vì vậy bà mới nói lời này.
Lúc đó mẹ Quý hồ đồ không để ý, bây giờ lời này lại hiện lên trong đầu một lần nữa, lại lần nữa nhìn về Nguyễn Tố.
Bà đọc qua vô số người, thật sự gặp được rất ít người dịu dàng nhu hòa như Nguyễn Tố.
Mẹ Quý vỗ vỗ mu bàn tay Nguyễn Tố, vẻ mặt ôn hòa: “Con tốt, mẹ ghi nhớ rồi.”
Kỳ thật đây chính là tác dụng tâm lý điển hình.
Trước đây cảm giác của mẹ Quý đối với Nguyễn Tố cũng không tệ, mấy tháng này Nguyễn Tố vì cái nhà này mà bỏ ra những gì bà cũng nhìn thấy trong mắt.
Nếu như bà không thích Nguyễn Tố, nếu như gả qua đây là Nguyễn Mạn, vậy thì việc Quý Minh Sùng có dấu hiệu thức tỉnh, nói cái gì bà cũng sẽ không nghĩ đặt công lao ở trên người Nguyễn Mạn.
Nguyễn Tố cũng không biết nên giải thích thế nào, bởi vì mẹ Quý đã nhận định rồi.
Cô cảm giác rất chua xót, rõ ràng năm năm qua có bao nhiêu ngày đêm, đều là mẹ Quý không từ vất vả mà dốc lòng chăm sóc.
Cô mới đến bao lâu, còn chưa đến nửa năm, nhưng bây giờ mẹ Quý lại đem công lao này ghi tạc lên người cô.
Đây chính là mẹ sao?
Đợi mẹ Quý đi rồi, Nguyễn Tố lại quay về phòng bệnh.
Dưới sự sắp xếp của Thịnh Viễn, Quý Minh Sùng chuyển vào phòng bệnh hai người.
Nói là hai người một phòng nhưng lúc này chỉ có một mình anh ở phòng này thôi, trong phòng bệnh cái gì cũng có.
Nguyễn Tố vừa nãy ở ngoài cổng bệnh viện thuê giường gấp, đợi thu xếp mọi thứ xong, cô ngồi ở trước giường bệnh nhìn Quý Minh Sùng ngủ mê man.
Tầm mắt cô từ từ dời xuống, dán chặt trên ngón tay của anh, trên ngón áp út tay trái của anh vẫn đeo chiếc nhẫn bạc kia.
Không bao lâu sau, điện thoại của Nguyễn Tố chấn động một chút.
[Nguyễn tiểu thư, nhật ký hai ngày kia tôi và Lưu sư phụ xem rồi cũng đối chiếu rồi.
Ngoại trừ hộ gia đình bên ngoài, còn có nhân viên chuyển phát nhanh và nhân viên giao thức ăn từng vào khu nhà.]
[Trước mắt nhìn ra được, ngày hôm đó người nhà cô té ngã, có sáu người đi vào trong lầu.
Tôi đem video cắt nối biên tập một chút, liền gửi qua cho cô, hy vọng có thể giúp đỡ được cô.]
Nguyễn Tố: [Triệu tiên sinh, thật sự rất cảm ơn anh.]
Cô click mở vài đoạn video nhật ký ra xem.
Xe cách lối vào hành lang một đoạn, chất lượng hình ảnh không rõ ràng, vào ngày mẹ Quý ngã từ trên cầu thang xuống đích xác có người vào khu nhà, này cũng không có gì kỳ lạ.
Hai anh trai giao đồ ăn mặc quần áo có tính tượng trưng, vội vàng đi vào, lại vội vàng đi ra.
Trước sau tổng cộng không quá bốn phút, hẳn là không phải bọn họ.
Còn có nhân viên chuyển phát nhanh, cũng đều ba bốn phút liền đã trở ra.
Nguyễn Tố xem đoạn video cuối cùng chủ xe gửi qua, click mở, liền ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên giống như cô đoán, người này là Chương Kiến.
Chương Kiến có lẽ là rất tự tin, căn bản không nghĩ đến phải che dấu điều gì.
Nhật ký hành trình đã ghi lại khuôn mặt của hắn, hắn đã lựa chọn thời gian rất tốt.
Lúc đó là một giờ chiều, mọi người đều đã đi làm, bảo vệ ở trong phòng bảo vệ hoặc là ăn cơm hoặc là nghỉ ngơi, những người già thì làm việc nghỉ ngơi theo quy luật.
Bình thường vào giờ này mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Lúc hắn đi vào, là một giờ năm phút.
Lúc trở ra, đã là một giờ hai mươi.
Nhật ký hành trình ở đối diện lối vào hành lang, tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào không ai biết được.
Có lẽ sau khi việc này bị vạch trần ra, Chương Kiến cũng có lý do để giải vây cho mình, nhưng Nguyễn Tố biết, việc này là do hắn làm.
Không, chính xác mà nói, là Nguyễn Mạn làm.
Nhà họ Quý và Chương Kiến không thù không oán, không có chỉ thị của Nguyễn Mạn, Chương Kiến sẽ không dám làm như vậy.
Cô nắm chặt điện thoại, mặt mày lạnh lùng.
Chuyện này không thể cho qua như vậy được, càng không thể đợi đến khi Lâm Hướng Đông trở thành người thừa kế mới ra tay.
Cô quá hiểu con người của Nguyễn Mạn rồi, nhân phẩm con người từng chút từng chút hạ thấp.
Trước đây Nguyễn Mạn chỉ là người ghê tởm ở trên miệng, mà bây giờ cô ta lại làm ra loại chuyện này.
Cô ta không hề vì mẹ Quý bị gãy xương mà dừng tay, vì vậy mới có việc Hồ hộ công châm ngòi ly gián.
Nếu như không phản kích lại, e là Nguyễn Mạn sẽ làm ra chuyện càng quá đáng hơn.
Chỉ là, Nguyễn Tố biết, coi như cô đem chuyện này nói cho ba Nguyễn mẹ Nguyễn nghe thì hai người này hơn phân nửa là ba phải, thậm chí còn giúp Nguyễn Mạn che giấu.
Cô không mong đợi gì ở họ.
Lấy năng lực của cô và nhà họ Quý bây giờ, muốn làm căng trước mặt với Nguyễn Mạn, vậy cũng không có được phần thắng bởi vì đứng phía sau Nguyễn Mạn là Lâm Hướng Đông.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Nguyễn Mạn sở dĩ dám không kiêng nể gì như vậy, ba Nguyễn mẹ Nguyễn sở dĩ dung túng Nguyễn Mạn vô điều kiện như vậy, hoàn toàn là vì Lâm Hướng Đông.
Không có Lâm Hướng Đông, Nguyễn Mạn chỉ là con hổ giấy.
Nguyễn Tố cẩn thận suy nghĩ, lại gửi tin cho bạn thân thời đại học nhờ cô ấy giúp đỡ kiểm tra Lâm Hướng Đông một chút.
Ngành nghề của bạn thân cô liên quan đến tin tức, quen biết rất nhiều người, nói không chừng có thể có cách tìm hiểu Lâm Hướng Đông là người như thế nào.
Nguyễn Mạn dường như rất đắc ý về bạn trai của mình là Lâm Hướng Đông.
Không trách nội tâm Nguyễn Tố nghi ngờ, cô từ trước đến nay đã hoài nghi, lúc Nguyễn Mạn và Lâm Hướng Đông vừa quen biết nhau, Lâm Hướng Đông rõ ràng không được chủ tịch Lâm coi trọng.
Còn không bằng những phú nhị đại bình thường nhất ở tròng vòng, làm sao Nguyễn Mạn có thể một lòng một dạ cho đến giờ? Với sự hiểu biết của cô với Nguyễn Mạn, cô ta không nên là như vậy.
Chỉ là lúc đó, Nguyễn Mạn như thế nào cũng không liên quan gì đến cô, cô liền cũng không quan tâm đến.
Chỉ nhớ mang máng, Nguyễn Mạn cùng Lâm Hướng Đông kết duyên là bởi vì mẹ đẻ của anh ta.
Mẹ đẻ của Lâm Hướng Đông trước đây là thư ký của chủ tịch Lâm.
Hai người lén lút qua lại sau lưng Lâm phu nhân, chỉ là sau này không biết xảy ra chuyện gì mà mẹ con Lâm Hướng Đông bị chủ tịch Lâm ghét bỏ.
Hai người không được phép về nhà cũ, những năm trước hai người tuy là không thiếu tiền nhưng ngày tháng trôi qua cũng không tính là dễ sống.
Lâm Hướng Đông càng là bị anh chị cùng cha khác mẹ xa lánh, khinh khi.
Có một lần mẹ đẻ Lâm Hướng Đông bị người ta đụng phải, người đi đường cũng không dám tiến lên giúp.
Vẫn là Nguyễn Mạn vừa hay qua đó cứu giúp bà, cô ta đưa bà đi bệnh viện, lúc này mới kết duyên với Lâm Hướng Đông.
Nguyễn Mạn không ngại thân thế của Lâm Hướng Đông, cô ta còn được mẹ đẻ Lâm Hướng Đông yêu thích.
Sau này hai người thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Trên phương diện tình cảm nam nữ đây vốn dĩ cũng được xem như là một đoạn giai thoại, nhưng mấu chốt là, quá không thích hợp rồi.
Nếu như không phải chính tai Nguyễn Tố nghe được, cô căn bản không thể tin Nguyễn Mạn sẽ làm như vậy.
* * *
Trong lòng Nguyễn Tố đã có chủ ý.
Chỉ cần Lâm Hướng Đông là một người bình thường, chỉ cần anh ta thật sự giống như trong lời đồn năng lực trác tuyệt như vậy, không, chỉ cần được một nửa trong tin đồn, Nguyễn Tố có thể nắm chắc bảy phần đánh bại được Nguyễn Mạn.
Đương lúc trong đầu Nguyễn Tố phiền lòng về những việc này thì Thịnh Viễn đến.
Hôm nay Thịnh Viễn trực ban, tinh thần anh rất phấn khởi.
Bạn thân nhiều năm cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, anh cũng không cách nào bình tĩnh được.
Lại nghĩ đến chuyện Nguyễn Tố túc trực bên giường, anh liền đi mua chút đồ ăn vật dụng đem đến cho cô.
Tuy Quý Minh Sùng trong trạng thái hôn mê nhưng hai người vẫn không lựa chọn nói chuyện trong phòng bệnh.
Vào giờ này ở bệnh viện rất an tĩnh, trên hành lang cũng không có người.
Lần này Thịnh Viễn không mang khẩu trang, anh mặc áo blouse trắng, dáng người đĩnh đạc, mặt mày ôn hòa.
“Nguyễn tiểu thư, có vài lời tôi không tiện nói với bá mẫu, bà chờ Minh Sùng tỉnh lại quá lâu rồi.” Thịnh Viễn đứng trước mặt Nguyễn Tố, trong tay còn bưng một ly cà phê hòa tan.
Anh nhìn cô, trong mắt có buồn rầu: “Thân là bác sĩ, thân là bạn thân của Minh Sùng, tôi bắt buộc phải nói với hai người một vài chuyện.”
Nguyễn Tố lấy lại tinh thần nhưng cô cũng đoán được, hơn phân nửa không phải là chuyện tốt gì, cô rũ mắt, thấp giọng nói: “Thịnh bác sĩ, anh nói đi, tôi nghe.”
“Đừng để phim truyền hình lừa bịp, người thực vật mặc dù tỉnh lại, khả năng có thể hồi phục thành người bình thường là rất nhỏ rất nhỏ, dường như là không có khả năng.
Người thực vật sau khi tỉnh lại các phương diện chức năng sẽ bị suy giảm nhẹ hoặc nghiêm trọng, thậm chí có thể bị tàn tật.
Có lẽ cậu ấy sẽ nằm hẳn ở trên giường.
Tôi phân tích qua vô số ca bệnh, cuối cùng có thể hồi phục đến mức tự gánh vác sinh hoạt, đều đã là vô cùng lạc quan, vô cùng may mắn.”
Thịnh Viễn mở miệng nói một đoạn này, hốc mắt anh cũng dần đỏ rồi, anh quay đầu che dấu sự luống cuống của bản thân: “Có lẽ cậu ấy sẽ mất đi chức năng ngôn ngữ, có lẽ cậu ấy sẽ luôn ngồi trên xe lăn, cũng có lẽ..” Anh dừng một chút: “Có lẽ sẽ có chướng ngại trí lực.
Nguyễn tiểu thư, cô đã chuẩn bị xong tâm lý chưa?”
Thực ra những chuyện này trước đây Nguyễn Tố đọc sách cũng có tìm hiểu qua.
Nhưng mà bởi vì Quý Minh Sùng có dấu hiệu thức tỉnh, vì cái tin tức tốt này mà cô vô ý thức không nghĩ đến các loại có thể xảy ra sau khi anh tỉnh lại.
Cô hiểu rằng điều này cũng giống như việc vượt qua một cấp độ trong trò chơi, không phải sau khi anh tỉnh lại trò chơi sẽ kết thúc, mà tiếp theo đó, thậm chí sẽ càng khó khăn hơn cả khi anh chưa tỉnh lại.
Nghe Thịnh Viễn nói một phen những lời này, cô trầm mặc.
Thịnh Viễn cho rằng cô sợ hãi, anh nhẹ giọng: “Cô vẫn còn trẻ, không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào với Quý Minh Sùng, vì vậy cô không hiểu con người cậu ấy.
Cậu ấy năm đó sở dĩ đồng ý đính hôn với nhà họ Nguyễn là bởi vì cậu ấy không phải rất để ý đến chuyện tình cảm.
Tâm tư cậu ấy không đặt trên mặt này, nhưng điều này không đại biểu cậu ấy không để ý cảm nhận của người khác.
Năm đó là vì nguyễn Mạn thích cậu ấy, không đính hôn với cậu ấy không được.
Cậu ấy nếu biết cô bị buộc trở thành vợ của cậu ấy, ngốc ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không bằng lòng, cũng không muốn miễn cưỡng bất kỳ người nào.”
Nguyễn Tố rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Viễn: “Bác sĩ Thịnh, ý tốt của anh lòng tôi ghi nhận, chỉ là tôi cũng chuẩn bị tốt tâm lý rồi, tất cả đều đợi anh ấy tỉnh lại rồi nói.”
Thịnh Viễn thở dài một hơi, nói: “Được.
Tôi xem qua tình hình của cậu ấy, nếu mấy ngày này cậu ấy không tỉnh lại, vậy thì khả năng tỉnh lại cũng không lớn lắm.”
Một lát sau, Nguyễn Tố trở lại phòng bệnh, cô ăn không vô bữa ăn khuya Thịnh Viễn mua cho cô, ngốc ngốc ngồi ở một bên nhìn Quý Minh Sùng, cái mũi đau xót.
Người tốt thật sự không được đền đáp sao? Tại sao nhà họ Quý lại trở thành như vậy?
Cô không dám tin, không dám nghĩ thiên tài trong miệng mọi người sau khi tỉnh lại sẽ trở thành..
cái dạng như Thịnh Viễn nói.
Mặc dù cô không hiểu anh, nhưng cô cảm thấy, anh hẳn là rất sáng chói, khí vũ hiên ngang giống như trên bìa tạp chí năm đó.
Nguyễn Tố thẳng đến rất khuya mới ngủ được, cô vẫn phải đi làm, trời chưa sáng cô đã tỉnh rồi.
Cô lấy lại tinh thần, giống như trước đây đến phòng vệ sinh lấy nước “đánh răng” cho Quý Minh Sùng, lại rửa mặt lau tay cho anh.
Mùa đông khí hậu hanh khô, tháng trước cô đã mua cho anh kem dưỡng da mặt dành cho nam giới.
Cô lấy từ trong lọ ra một ít kem, thoa cho anh giống như thoa kem cho em bé.
Lớp kem màu trắng được chấm trên trán, mũi, má và cằm, cô nhịn không được mỉm cười.
Quý Minh Sùng mở mắt..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!