Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi - Chương 2: 2: Con Muốn Ăn Phô Mai Que Và Một Chiếc Ô Tô Điều Khiển Từ Xa Có Được Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi


Chương 2: 2: Con Muốn Ăn Phô Mai Que Và Một Chiếc Ô Tô Điều Khiển Từ Xa Có Được Không


[BOOK]Trước khi kết hôn Nguyễn Tố đã cố ý đi học qua cách chăm sóc người thực vật.

Trước lúc ra ngoài đi mua đồ ăn, cô dùng nước muối sinh lí đã mua trước đó muốn làm sạch khoang miệng cho Quý Minh Sùng.

Chăm sóc cho một người thực vật là một việc không hề dễ dàng chút nào, ngược lại cần phải hao phí rất nhiều tâm sức mới có thể khiến cho người bệnh nhìn giống như một người bình thường.

Cô không tiện lau rửa thân thể cho Quý Minh Sùng, mẹ Quý cũng biết điều này nên bình thường đều nhờ hàng xóm qua giúp đỡ.

Tối qua sau khi đợi hàng xóm giúp lau rửa cho Quý Minh Sùng xong, cô bắt đầu “đánh răng” cho anh.
Mẹ Quý chăm sóc cho Quý Minh Sùng rất tốt.

Anh nằm đó đã năm năm, được tắm trong ánh nắng cứ như chỉ tạm ngủ một giấc ngắn ngủi mà thôi, chỉ có khuôn mặt là hơi tái nhợt một chút.
Nguyễn Tố cẩn thận làm sạch răng cho Quý Minh Sùng, cô không khỏi ngẩn người một chút.

Trước khi Quý Minh Sùng xảy ra chuyện cô chưa từng gặp qua anh trong cuộc sống thường ngày của mình, giờ phút này cô nhịn không được tưởng tượng đến anh lúc trước là dáng vẻ gì.
Anh ấy chắc sẽ không hút thuốc, sẽ đúng giờ đánh răng, bình thường rất chú trọng đến vệ sinh răng miệng.

Điều này có thể thấy được thông qua tình trạng của răng.
Cô lại nhìn về hướng tay anh, kéo tay đến, dùng khăn lông ấm lau lau.
Lúc đó trên tạp chí kinh tế còn in cả chữ ký của anh.

Tuy rằng chỉ có ba chữ nhưng cô có thể nhìn ra được anh viết chữ rất đẹp, nét chữ sắc sảo, lộ ra khí thế ngời ngời.
Ngồi trong nhà thêm một lát, Nguyễn Tố chuẩn bị rời nhà.

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô kết hôn, xem như là nghĩ cho dạ dày của mình, cô chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm.
Trong tủ lạnh không có đồ ăn gì, cô chỉ có thể đi siêu thị mua.
Trong số các bạn cùng học với Nguyễn Tố, cô nhận được rất nhiều đánh giá từ các bạn, rằng cô là người yêu đời và tích cực hướng về phía trước.
Cô không muốn làm cho bản thân nhìn có vẻ tối tăm u ám.

Cô thay một bộ váy xinh đẹp, lại đem mái tóc dài đen nhánh búi tròn thành một búi tóc xinh xắn, trẻ trung trên đỉnh đầu.

Cuối cùng còn trang điểm nhẹ nhàng.

Cô nhìn vào hình bóng chỉnh tề của mình trong gương mà mỉm cười.
“Mẹ, con ra ngoài mua chút đồ ăn.” Nguyễn Tố nói với mẹ Quý đang ngồi trên sofa trong khi cô đang thay giày.
Mẹ Quý ừ một tiếng.

Giây tiếp theo lại đứng lên, từ trong bóp tiền của mình lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho cô, vẻ mặt và giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Cho con mua đồ ăn, trong nhà hết thảy chi phí đều không cần con phải bỏ ra.

Không có tiền có thể nói với mẹ, nhưng phải đưa hóa đơn cho mẹ xem.

Bây giờ có thêm con, chúng ta một nhà, đồ ăn phí tổn con xem đó mà làm.

Không cần quá tiết kiệm, dù sao Đậu Tương vẫn còn nhỏ, con vẫn còn trẻ.

Nhưng cũng không cần quá phô trương lãng phí.

Trong nhà tình hình thế nào, mẹ không cần nói con chắc cũng biết rồi.

Không thể so với trước đây được.”
Nguyễn Tố sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền được.

Cô cũng không phải là không có tiền, vội vàng xua xua tay: “Không cần không cần đâu.

Mẹ, con có tiền.”
“Con có tiền cũng là của con, của nhà họ Nguyễn” Mẹ Quý nói: “Đưa cho con thì con cứ lấy đi.

Người nhà họ Quý mẹ đây không có tật xấu chiếm lợi ích của người khác.”
Nguyễn Tố đành phải nhận lấy.
Sắc mặt mẹ Quý dịu xuống: “Còn nữa, sau này tiền sinh hoạt mẹ sẽ để trong hộp bánh quy.

Nếu dùng hết rồi mẹ sẽ bỏ thêm vào.

Mẹ nói trước, cơm nước nếu con muốn nấu thì nấu, không muốn nấu thì mẹ cũng không ép.

Chỉ là ngoài phí sinh hoạt cơ bản hàng ngày, mẹ cũng không cho thêm tiền gì khác.

Điều này con nên nhớ rõ.”
Nguyễn Tố cười: “Con có tay có chân cũng có công việc, không cần mẹ đưa tiền tiêu vặt, phí sinh hoạt cho con đâu.”
“Vậy thì tốt!” Mẹ Quý vốn muốn hỏi cô làm công việc gì, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.
Bà không biết nhiều về Nguyễn Tố.

Ít nhất là không bằng con dâu lúc đầu định ra, Nguyễn Mạn.
Nguyễn Mạn không phải là con của nhà họ Nguyễn, năm đó cô bị ôm nhầm.

Nguyễn Tố mới đích thực là tiểu thư nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Tố bốn năm về trước mới được nhận về.

Lúc đó cô đang học đại học, lại còn học ở nơi khác.

Sau này về lại nhà, quan hệ cùng với nhà họ Nguyễn cũng không thân thiết lắm.

Ngược lại Nguyễn Mạn sau khi được nhận là con gái nuôi, cùng với cả nhà kia càng giống người một nhà hơn.
Sau khi Nguyễn Tố được nhận lại gia đình, Nguyễn Mạn trả lại thân phận cho cô, nhân tiện liền cùng hôn ước với nhà họ Quý cũng đẩy đi.

Mẹ Quý rất khó chịu, tuy rằng Nguyễn Mạn không phải là con gái ruột, nhưng được nuôi nấng cẩn thận.

Bằng cấp, kiến thức cũng không phải là một người bình thường như Nguyễn Tố có thể so sánh được.

Lúc trước hai nhà Quý – Nguyễn liên hôn, mẹ Quý không phải thực sự yêu thích Nguyễn Mạn.

Sau này nhà họ Nguyễn đổi lại người còn không tốt bằng cả Nguyễn Mạn, nghĩ cũng biết bà có bao nhiêu phẫn nộ.

Đến nỗi bây giờ nhìn thấy Nguyễn tố, bà tỏ ra không nóng không lạnh, rất lạ lẫm.
Nhưng Nguyễn Tố vẫn còn hơn Nguyễn Mạn ở một chỗ, đó chính là khuôn mặt này.
Đường nét ngũ quan trên khuôn mặt Nguyễn Tố cực kì tinh xảo, dáng người mảnh khảnh, lả lướt hấp dẫn.

Cô chỉ cần mặc một chiếc váy suông giản dị cũng đủ làm cho ánh mắt người ta phát sáng.

Đứng ở dưới ánh mặt trời, chỉ làm người liên tưởng đến hai từ xinh đẹp và dịu dàng.
Mẹ Quý nhìn thấy dáng vẻ của cô, tâm tình cũng tốt lên nhiều.
Đậu Tương từ ngoài cửa đi vào, gặp Nguyễn Tố đi ra liền nói: “Thím ơi, thím đi siêu thị sao, con cũng muốn đi nữa.”
Mẹ Quý: “Bài tập của con làm xong chưa, luyện chữ xong chưa?”
Đậu Tương gân cổ kêu: “Làm xong từ sớm rồi!”
Mẹ Quý không nói nữa, trong lòng bà cũng cảm thấy mình đã đối xử tệ với đứa cháu trai này, đến nỗi bây giờ cháu trai cảm thấy được đi siêu thị cũng là một chuyện rất đáng vui mừng rồi.
Nguyễn Tố thấy mẹ chồng không nói gì nữa, liền biết bà đã đồng ý rồi, nói với Đậu Tương: “Vậy chúng ta đi sớm về sớm.

Đậu Tương, thím đối với nơi này không biết nhiều lắm, con đến dẫn đường có được không?”
Đậu Tương vừa nghe lời này liền đồng ý.
Thằng bé cảm thấy tràn đầy năng lượng, đồng thời cũng thấy áp lực.

Thím không biết đường xá nơi này, tiếp theo đây mọi thứ đều phải dựa vào thằng bé hết rồi.
Dưới cái nhìn của mẹ Quý, Nguyễn Tố dẫn Đậu Tương xuống lầu rời đi.
Khu chung cư này tuy rằng lâu đời cũ kĩ rồi, nhưng vị trí địa lí rất tốt.

Ra cửa không bao lâu đã gặp trạm xe buýt và tàu điện ngầm, gần đó cũng có các siêu thị và trung tâm mua sắm lớn.

Đậu Tương dọc theo đường đi ríu ra ríu rít.

Có điều con nít nói chuyện đều là như thế này.

Nguyễn tố thích con nít như vậy, làm cho cô cảm thấy rất có sức sống.
Đi bộ một lúc bọn họ đã đến siêu thị rồi.

Nguyễn Tố đẩy xe, Đậu Tương đi theo bên cạnh cô.
Nguyễn Tố hỏi thằng bé: “Đậu Tương, con thích ăn món gì?”

Đậu tương vẻ mặt đau khổ nói: “Con trước kia thích ăn tôm, bây giờ không thích nữa.

Trước kia cũng thích ăn cánh gà, bây giờ cũng không thích nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Thím không biết sao?” Đậu Tương hỏi ngược lại cô.
Khuôn mặt bánh bao kia đều viết lên rằng: “Tôi quá khổ rồi!”
Nguyễn Tố phản ứng lại, phì cười một tiếng.

Đây đại khái là đang tố cáo mẹ Quý làm đồ ăn không ngon đây mà.

Trong lòng cô có chút phục người mẹ chồng này.

Nếu đặt cô vào trường hợp tương tự, phải trải qua cuộc sống như mẹ chồng vậy, cô không chắc chắn mình có thể mạnh mẽ như vậy.
“Vậy được rồi.” Nguyễn Tố làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lát nữa đi mua tôm, lại mua thêm một chút cánh gà.

Thím hỏi con nếu con trả lời đúng thì sẽ được khen thưởng.”
Đậu tương phấn chấn: “Hỏi cái gì ạ?”
“Hỏi con bà nội thích ăn món gì?” Nguyễn Tố lại nói: “Bạn nhỏ hiếu thảo thật sự chắc chắn sẽ biết, đúng không nào?”
“Con đương nhiên là biết rồi, bà nội thích ăn cá!”
Nguyễn Tố cảm thấy dẫn theo Đậu Tương quả là một quyết định đúng đắn.
Đi mua cánh gà, lại đi khu thực phẩm tươi sống chọn tôm sống và một con cá vượt.
Trong siêu thị rất náo nhiệt.

Đậu Tương vẫn đang suy nghĩ về phần thưởng của mình.

Nguyễn Tố hỏi nó muốn gì, thằng bé ngượng ngùng hỏi: “Nó có thể hơi đắt một chút, có được không ạ?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Nguyễn Tố nói: “Là thím đã đồng ý với con trước đó rồi mà.”
Đậu tương bẻ đầu ngón tay nói: “Con muốn ăn phô mai que và một chiếc ô tô điều khiển từ xa..

được không ạ?”
Sau khi nói xong, thằng bé ủy khuất ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Thật ra không cần ô tô điều khiển từ xa cũng được.

Hàng xóm có, con có thể mượn tới chơi.

Cái kia quá đắt rồi.”
Nguyễn Tố không nói hai lời liền dẫn Đậu Tương đi chọn một chiếc ô tô điều khiển từ xa.
Đậu Tương không dám chọn cái quá đắt.

Thằng bé đã biết tất cả các con số rồi, cũng biết xem giá tiền thế nào.

Nó chọn một cái rẻ nhất, một trăm mười chín tệ.
Thằng bé vui vẻ đến đỏ bừng cả mặt mày, ôm cái hộp không chịu buông tay.

Khi nhân viên thu ngân muốn lấy qua quét mã vạch, nó không nỡ đưa, cũng không chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm chiếc xe đồ chơi.

Cảnh tượng này làm Nguyễn Tố rất đau lòng.

Quý Minh Sùng là con trai cưng của trời, thì Đậu Tương cũng là ngậm thìa vàng mà sinh ra.

Bây giờ nó lại vì một cái ô tô điều khiển rẻ tiền mà vui vẻ như vậy, cô thật muốn ôm đứa trẻ này vào trong lòng xoa xoa những lọn tóc của nó.

Nhưng mà cũng chỉ là cô tưởng tượng.

Đậu tương để ý kiểu tóc của nó như vậy, sẽ không để cho người khác tùy ý chạm vào.
Từ trong siêu thị đi ra, Đậu tương kéo Nguyễn Tố qua một bên.

Thừa dịp không ai nhìn đến, nó lôi từ trong cổ áo ra một sợi dây chuyền.

Trên dây chuyền là một chiếc nhẫn.
Đậu Tương nhìn cô nói: “Đây là chiếc nhẫn ba con đã tặng cho mẹ con, hình như là dùng để cầu hôn.

Bây giờ con tặng lại cho thím.”
Trên chiếc nhẫn khảm những viên kim cương nhỏ tinh xảo.

Những viên kim cương lóe lên lóng lánh.
Nguyễn Tố kinh ngạc hỏi: “Tặng cho thím?”
Tại sao lại tặng cho cô chứ?
Đậu Tương gật gật đầu: “Hôm qua con đã thấy rồi.”
“Con thấy cái gì?”
Đậu Tương vẻ mặt khó chịu: “Chính là cái cây nho kia.”
Thằng bé không thích Nguyễn Mạn, luôn xưng hô như vậy.
Nguyễn Tố biết điều đó.
Hôm qua cô kết hôn, người nhà họ Nguyễn đều đến.

Nguyễn Mạn cũng đưa chồng sắp cưới của cô ta đến tham dự hôn lễ.

Cái gọi là hôn lễ, chỉ là cùng bạn bè và gia đình ăn một bữa cơm mà thôi.

Dù sao chú rể cũng không tham dự, nghi thức tự nhiên cũng không cần thiết.

Cô cũng không có mang nhẫn kim cương, đương nhiên cô cũng không có thứ này.

Nguyễn Mạn nhìn những ngón tay trần của cô, còn cố ý khui ra chuyện này.

Một mặt nói nhà họ Quý nghèo đến nỗi một chiếc nhẫn cũng mua không nổi, một mặt lại cười nhạo Nguyễn Tố.
Cô ta còn cố tình làm ra tư thế đau lòng cho em gái, muốn đem nhẫn của mình tặng cho Nguyễn Tố.

Nguyễn Tố đương nhiên không cần rồi.
Đậu Tương cũng nhìn thấy được một màn này.
Lúc này thấy Nguyễn Tố không nói lời nào, nó mím mím môi muốn tháo sợi dây chuyền của mình xuống: “Con hôm qua không biết kết hôn cần phải có nhẫn, nếu không con đã đưa cái này cho thím rồi.

Thím, cái này cho thím.”
Thằng bé đang nói dối.

Hôm qua nó còn chưa thích người thím này nên mới không nỡ đưa chiếc nhẫn cho cô.

Hôm nay thím đã làm bữa sáng cho nó, lại còn mua xe ô tô điều khiển và phô mai que.

Nó đương nhiên cũng phải rộng rãi đáp trả lại, không phải sao?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN