Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi
Chương 26: Chương 26
Buổi trưa lúc Nguyễn Tố ăn cơm, cô nhận được điện thoại của mẹ Nguyễn gọi đến.
Mẹ Nguyễn không tìm được người thích hợp để khóc lóc, người đầu tiên nghĩ đến là Nguyễn Tố.
“Tố Tố, con khuyên anh con đi, nó vậy mà nói với ba con muốn từ chức.
Con nói xem anh con là nghĩ như thế nào a, công ty sau này còn không phải giao cho nó sao.
Ba con sắp tức chết rồi, đã bác bỏ đơn từ chức của anh con.
Nhưng hôm nay nó không đến công ty, nghe nói hai ngày nữa còn muốn đi nơi khác, cùng bạn bè hùn vốn làm kinh doanh gây dựng sự nghiệp!” Tâm thần và thể xác mẹ Nguyễn đều mệt mỏi, thập phần khó hiểu: “Đây là làm cái gì chứ, người khác lập nghiệp là vì trong nhà không có công ty.
Hiện tại trong nhà có sẵn công ty nó không ở lại, ngược lại muốn đi chịu khổ.
Tố Tố, con đi khuyên anh trai con, bây giờ trong nhà này, nó chỉ nghe vào tai lời nói của con thôi.”
Anh hai muốn từ chức, tự mình lập nghiệp?
Nguyễn Tố nghe được tin tức này, cũng không ngoài ý muốn.
Cô biết, Nguyễn Thụ Dương trước đây đã có suy nghĩ này rồi.
Chỉ là không ngờ đến, anh nhanh như vậy đã có hành động.
“Tố Tố, con còn nghe không?” Mẹ Nguyễn thậm chí mang theo chút nức nở: “Con về một chuyến đi, khuyên anh con, để nó ngàn vạn lần không cần làm chuyện ngốc nghếch.
Đừng đối nghịch với ba con nữa, không có kết quả tốt đâu.”
Ánh mắt Nguyễn Tố ra hiệu với đồng nghiệp, rời khỏi bàn ăn, đi đến hành lang yên tĩnh, lúc này cô mới nói: “Anh hai đã là người trưởng thành rồi, anh ấy có suy nghĩ của chính mình.
Chúng ta tốt nhất vẫn nên tôn trọng anh ấy.”
“Sao mà được, lập nghiệp khó như vậy, bây giờ trong nhà đã có sẵn công ty, nó không làm cho tốt, ngược lại từ chức.
Con không biết ba con tức giận thế nào đâu.
Tố Tố, tình cảm giữa hai anh em con rất tốt, con giúp mẹ khuyên nó, có được không?”
“Con vẫn là câu nói kia, anh hai đã trưởng thành rồi, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, tốt nhất vẫn không can thiệp vào quyết định của anh ấy.” Nguyễn Tố ngừng một chút: “Anh hai có ý nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.”
Mẹ Nguyễn tựa hồ vẫn chưa từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục khuyên Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố lập tức đưa điện thoại ra xa, giả bộ tín hiệu không tốt: “Mẹ, con còn có việc, không nói nữa, tín hiệu không tốt!”
Nói xong cô liền tắt máy.
Tuy cô nói với mẹ Nguyễn là không thể can thiệp vào cuộc sống của anh trai, nhưng sau khi tắt máy, ngẫm nghĩ vẫn là nhấn số gọi cho Nguyễn Thụ Dương.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng điệu mệt mỏi: “Tố Tố?”
Không đợi Nguyễn Tố nói gì, Nguyễn Thụ Dương giọng điệu chắn chắn mà nói: “Là mẹ kêu em khuyên anh phải không?”
“Em không nghĩ khuyên anh, chỉ là muốn biết chuyện là thế nào.” Nguyễn Tố lại hỏi: “Anh hai, anh thật đã quyết định rồi sao?”
“Ừ, quyết định rồi, ngày mai liền đi.”
Nguyễn Thụ Dương đối với nhà họ Nguyễn bao gồm cả công ty, đều thật sự rất thất vọng.
Anh muốn thay đổi hiện trạng nhưng không đủ sức.
Anh không muốn em gái Nguyễn Tố phải thay thế gả cho Quý Minh Sùng, nhưng anh không lay chuyển được người trong nhà.
Sau này Nguyễn Tố đồng ý rồi, anh cũng nản lòng thoái chí.
Có lẽ chuyện này đã phá vỡ nhận thức của anh.
Trong lòng anh, ba anh mặc dù có chút cứng nhắc nghiêm túc, nhưng cũng có thể xem là một người cha tốt.
Mẹ anh mặc dù lỗ tai mềm dễ dàng bị người ta lừa gạt, nhưng tâm địa lương thiện.
Còn về người em gái Nguyễn Mạn, có thể từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng.
Nhưng trái phải rõ ràng, tuyệt đối không phải là người ích kỷ.
Nhưng hiện tại, anh mới phát hiện những gì mà anh nhìn thấy có thể đều là biểu hiện giả dối.
Nếu cả nhà anh không có tư tưởng sai lệch, vậy thì Tố Tố sao có thể trở thành vợ Quý Minh Sùng được?
Sỡ dĩ có kết quả như vậy là vì mỗi người đều đang thêm dầu vào lửa, mà ở phía sau, là lợi ích thôi thúc.
Nếu cuối cùng tất cả những chuyện này đều do Tố Tố vô tội phải gánh chịu, vậy thì anh thà không tìm về em gái ruột của mình.
Như vậy ít nhất Tố Tố có thể sống cuộc đời tự do của chính mình.
Anh không muốn em gái của mình lẻ loi hiu quạnh qua hết một đời ở nhà họ Quý.
Anh không cách nào yên tâm thoải mái giống như ba mẹ mình, cảm thấy Tố Tố gả đi cũng coi như là trả hết ân tình của nhà họ Quý..
Chỉ cần nghĩ đến cả đời này của em gái bị nhà họ Nguyễn hại như vậy, mỗi đêm anh đều ngủ không ngon.
Cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là bản thân tự lập nghiệp kiếm tiền, sau này anh sẽ nuôi nhà họ Quý cả nhà lớn bé, anh sẽ trả cái ơn này.
Nếu như nói trước đây anh còn chờ mong đối với cha mẹ, thì bây giờ cũng đã nhìn thấu rồi.
Nội bộ công ty cũng vậy, không khí cực kỳ không tốt.
Anh đã từng nghĩ muốn thay đổi lại từ đầu.
Nhưng anh phát hiện, anh ở công ty căn bản không làm chủ được, cũng không có cách nào thi triển quyền cước.
“Được” Nguyễn Tố nói: “Vậy anh hai, trong tay anh còn tiền không
? Hay là..”
Lời cô còn chưa nói hết, Nguyễn Thụ Dương đã ngắt lời cô: “Có, tiền của em thì giữ cho tốt đi, để lại mà dùng.”
Trong lòng anh nói, Tố Tố, cho anh vài năm, anh nhất định sẽ nghĩ cách làm nên thành tựu.
Đến lúc đó anh sẽ giúp đỡ nhà họ Quý, chuyện báo ân, nên để người làm anh như anh đảm nhận.
* * *
Vốn dĩ Nguyễn Tố muốn nói với anh tin tức tốt là Quý Minh Sùng đã tỉnh lại rồi, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Bởi vì trước đây cô và mẹ Quý đã thương lượng qua, hy vọng chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Cũng không hy vọng người không liên quan đến cửa làm phiền Quý Minh Sùng.
Lúc Nguyễn Thụ Dương rời nhà, vừa hay đụng phải Nguyễn Mạn trở về.
Nếu nói Nguyễn Mạn đối với nhà họ Nguyễn một chút tình cảm cũng không có, vậy thì cũng không phải.
Cô ta luôn xem ba Nguyễn mẹ Nguyễn như ba mẹ của chính mình.
Trong lòng cô ta nhớ rõ, kiếp trước là anh trai luôn giúp đỡ cô, cũng chỉ có anh vì cô mà tranh luận, để cô ta không phải gả qua nhà họ Quý.
Sau này bất kể là lúc nào, chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại, chỉ cần là cô ta cần đến, anh sẽ nghĩ cách xoay tiền.
Kiếp này, cô ta nghĩ cô ta không cần gả qua nhà họ Quý nữa, anh trai nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhưng cô ta không ngờ đến, anh trai sẽ vì như vậy mà xa cách với cô ta.
“Anh hai..”
Nguyễn Mạn lúng ta lúng túng mở miệng.
Nguyễn Thụ Dương dừng lại bước chân, nhìn về phía Nguyễn mạn biểu tình thập phần lạnh nhạt.
“Tại sao anh lại muốn từ chức đi ra bên ngoài?” Nguyễn Mạn có chút vội vàng: “Có phải ở công ty không hài lòng? Hay là, em đi nói với ba một tiếng, để ba thăng chức cho anh.
Hoặc nếu anh thật không muốn làm việc ở công ty nữa, em để Lâm Hướng Đông đầu tư mở cho anh một cái công ty, có được không?”
Nguyễn Thụ Dương không để ý đến lời này của cô ta, chỉ nói: “Em tự giải quyết cho tốt chuyện của mình đi.”
Đây cũng là dựa trên cảm tình bao nhiêu năm mà cho lời khuyên.
Nói xong anh liền đi, để lại Nguyễn Mạn sửng sốt ngây ngốc đứng ở đó.
* * *
Hôm nay Đậu Tương tan học sớm, thằng bé không đi chơi với các bạn nhỏ mà đến bệnh viện.
Bây giờ ngày nào nó cũng muốn gặp Quý Minh Sùng.
Tuy là Quý Minh Sùng không có cách nào đáp lại quá nhiều với nó, nhưng nó vẫn cực kỳ vui vẻ.
Lúc mẹ Quý đi phơi quần áo, Đậu Tương ngồi trước giường bệnh, rất hiểu chuyện mà vươn bàn tay mũm mĩm ra mát xa cánh tay cho Quý Minh Sùng.
Nó còn nhỏ, chỉ sợ dùng hết sức lực cũng không có hiệu quả quá lớn.
Nhưng nó có lòng như vậy cũng đã làm cho Quý Minh Sùng vui mừng.
Trước khi xảy ra chuyện, anh rất thích đứa cháu trai này, cũng từng nghĩ qua sau này sẽ đưa cháu trai đi đá bóng.
Lúc đó Đậu Tương còn là một đứa bé bụ bẫm, đứa bé chỉ biết ê ê a a.
Hiện tại trong nháy mắt, nó đã lớn như vậy, đã trở thành một tiểu nam tử hán, vừa hiểu chuyện vừa thông minh.
Đậu Tương lúc trước nói rất nhiều.
Bây giờ Quý Minh Sùng tỉnh lại rồi, còn có thể dùng mắt động nghi để đáp lại nó vài câu, nhiệt tình của nó nháy mắt tăng vọt.
Một bên mát xa cho Quý Minh Sùng, một bên chia sẽ chuyện thú vị ở nhà trẻ: “Tiểu Mẫn không thích ăn cà rốt, buổi trưa ăn cơm luôn thừa lúc cô giáo Bánh Quy không để ý, lén đưa cho con.
Hết cách rồi, con chỉ đành ăn.
Thím nói, ăn nhiều cà rốt rất tốt cho mắt, có đúng không?”
Quý Minh Sùng nhớ đến đôi mắt kia của Nguyễn Tố.
Đích xác sáng ngời lại trong suốt.
Có lẽ cô cũng ăn rất nhiều cà rốt.
Mắt động nghi phát ra âm thanh: “Đúng vậy.”
Đậu Tương tức khắc được an ủi không ít: “Con đã nói thím sẽ không lừa con mà.
Thím nói cận thị rất đau khổ, thím cho con ăn rất nhiều cà rốt, còn ăn nhiều dâu tây.
Đúng rồi, thím còn không cho con xem ti vi, xem điện thoại quá lâu..”
Kỳ thật Đậu Tương cùng Quý Minh Sùng nói về Nguyễn tố là nhiều nhất.
Thằng bé quá thích thím, gặp người liền nói thím nó tốt như thế nào, nghiễm nhiêm đủ tư cách để trở thành một tiểu fan boy.
Mắt động nghi một lần nữa phát ra tiếng: “Nghe lời thím.”
Đậu Tương dùng sức mà gật đầu: “Con nghe lời thím, thím đối tốt với con, con biết.
Con còn biết, thím không chỉ tốt với con, còn tốt với bà nội, cũng cực kỳ tốt với chú!”
“Ồ.”
Quý Minh Sùng: “…”
Cái mắt động nghi này dùng rất tốt, nhưng cũng có lúc không tốt lắm.
Nếu như anh có thể nói chuyện, vậy anh có lẽ sẽ nói là: “Ồ?”
Đây là một loại nghi vấn, ý tứ là cổ vũ đối phương tiếp tục nói.
Nhưng mắt động nghi nói ra chính là rất bình đạm “ồ”, giống như đối với chuyện này không hề quan tâm đến, hơn nữa giọng điệu rất thiếu đòn.
Còn may Đậu Tương chỉ là một đứa bé đơn thuần, còn không hiểu quá nhiều thứ, chỉ cần chú đáp lời nó, nó liền có thể nói tiếp.
Ngữ khí bình bình “ồ” này không có tiêu diệt đi nhiệt tình của nó.
Nó đếm trên đầu ngón tay nói: “Thím mỗi ngày đều chăm sóc chú, buổi tối đều thức dậy mấy lần.
Còn có, thím sẽ hỏi bà nội, trước đây chú thích cái gì.
Khi còn ở nhà, thím nấu cơm đều sẽ làm một món mà chú thích ăn, thím còn đẩy chú đi tắm nắng.
Dù sao thì thím đối xử với chú rất tốt!”
Không đợi Quý Minh Sùng trả lời cái gì, Đậu Tương chau mày, có chút tức giận nắm chặt tay: “Cái cây nho kia quá quá đáng rồi, suốt ngày bắt nạt thím.
Trong hôn lễ trước đây, cô ta còn cười nhạo thím không có nhẫn! Chú, con thay chú đáp ứng thím rồi, đợi sau khi chú tỉnh lại, nhất định sẽ mua cho thím chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất.
Chú nhớ chưa? Con đã thay chú đáp ứng rồi!”
Quý Minh Sùng trong chốc lát cũng không biết làm sao tiếp cái chủ đề này.
Con nít có đôi khi đơn giản, có đôi khi cũng sẽ đặc biệt tinh ý.
Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này hiển nhiên bị Đậu Tương hiểu lầm, vẻ mặt nó không thể tưởng tượng được mà nói: “Chú, chú không phải không đáp ứng chứ? Không phải chứ?”
Nó cảm thấy chuyện mua nhẫn là chuyện vô cùng đơn giản.
Nếu không phải nó không có tiền, thím cũng không muốn nhận nhẫn của nó, thì nó đã sớm mua cho thím rồi!
Chuyện đơn giản như vậy mà chú cũng làm không được sao?
Trước khi Đậu Tương phát điên, mắt động nghi cuối cùng cũng phát ra âm thanh: “Con còn nhỏ.”
Đậu Tương tuy rằng phần lớn thời điểm đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nó rốt cuộc vẫn là con nít.
Con nít không nghĩ phức tạp như người lớn, thấy yêu cầu nhỏ như vậy cũng bị bác bỏ, nó khiếp sợ cực kỳ!
Chú cũng không chịu mua nhẫn cho thím! Vậy sau này cũng sẽ không mua xe hơi điều khiển từ xa cho nó! Máy bay càng là không cần nghĩ đến!
Thế giới quan của Đậu Tương đều bị điên đảo rồi.
Theo như nó nghe được hiểu biết được, chú là người lợi hại nhất trên đời này, nhưng bây giờ là có chuyện gì vậy?
Sập nhà rồi!
Không chỉ Đậu Tương có ý kiến, chiếc nhẫn nam trên ngón áp út của Quý Minh Sùng cũng bắt đầu bất mãn nhỏ giọng lầm bầm.
“Chúng tôi không tốt sao?”
“Chúng tôi không đẹp sao? Tại sao muốn đổi chúng tôi? Không chấp nhận!”
“Chủ nhân, chúng tôi là Tố Tố liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cùng những cái đồ đê tiện yêu diễm bên ngoài không giống nhau.
Những cái đó đều là tốt mã dẻ cùi, không có nội hàm!”
“Quả nhiên là vợ tôi nói đúng, đàn ông nhân loại đều là dễ thay đổi, đứng núi này trông núi nọ..
vẫn là Tố Tố tốt nhất, cô ấy khẳng định sẽ không vứt bỏ chúng tôi.”
Quý Minh Sùng cảm thấy rất đau đầu: “…”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!