Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi
Chương 36: Chương 36
Ngồi trên xe Thịnh Viễn, Nguyễn Tố không tự chủ được mà nhớ đến khuê mật đã từng nói qua một câu.
Cô ấy nói, rất nhiều nhân viên y tế đều có ít hoặc nhiều bệnh thích sạch sẽ.
Bên trong xe vô cùng sạch sẽ, thảm lót trong xe cũng cho người ta một loại cảm giác không nhiễm một hạt bụi.
Nguyễn Tố nhìn giày da của chính mình, yên tâm hẳn, cô cảm thấy may mắn vì hôm nay ra cửa cô đã lau sạch giày.
Trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng rất sạch sẽ, hẳn là không làm cho thảm lót này bị nhiễm bụi bẩn không nên có.
Trên xe không có trang trí dư thừa, Thịnh Viễn thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn Nguyễn Tố, chỉ thấy vẻ mặt cô câu nệ, liền cười nói: “Nguyễn tiểu thư, cô uống nước không?”
Nguyễn Tố lắc đầu: “Bác sĩ Thịnh, cảm ơn, tôi không khát.”
Nghe Nguyễn Tố mỗi một câu nói đều kèm theo một câu cảm ơn, Thịnh Viễn buồn cười: “Xưng hô như vậy hình như quá xa lạ.
Với quan hệ của tôi và Quý Minh Sùng còn có nhà họ Quý, chúng ta có thể trực tiếp gọi tên của đối phương.
Cô gọi tôi Thịnh Viễn là được, tan làm rồi còn nghe người khác gọi tôi là bác sĩ, tôi vẫn rất khẩn trương.”
Nguyễn Tố cũng cười: “Được.”
Trong xe ngăn cách mưa to như trút nước cùng ồn ào náo động bên ngoài xe.
Thịnh Viễn lái xe rất cẩn thận, lúc đi qua chỗ nước đọng, đều sẽ cố ý thả chậm tốc độ, tận lực không làm cho nước bắn lên người đi đường.
Hai người đều không am hiểu giao tiếp với người lạ.
Tuy là đối phương cũng không phải là người lạ, nhưng cũng không thân quen lắm.
Một đường không nói chuyện, lúc sắp đến nhà rồi, điện thoại của Nguyễn Tố kêu lên, là mẹ Quý gọi đến.
Thịnh Viễn vốn dĩ đang chuyên tâm lái xe, nghe trong xe vậy mà truyền đến ca khúc mà anh thích nhất, không khỏi ngây ra.
Ban đầu anh còn cho rằng là tiếng điện thoại của mình vang lên.
Đợi Nguyễn Tố nhận điện thoại rồi, anh mới ngạc nhiên phát hiện thì ra là tiếng chuông điện thoại của cô.
Ngữ khí của Nguyễn Tố nhu hòa, cô có thói quen ngồi xe người khác nhận điện thoại sẽ tự giác hạ thấp giọng: “Mẹ, đã đến đường Nam Trung rồi, khoảng mười phút nữa liền có thể về đến nhà.”
Đầu bên kia không biết nói cái gì, cô lại nhẹ nhàng đáp mấy câu rồi cúp máy.
Thịnh Viễn tiếp theo giống như phát hiện ra đại lục mới ngạc nhiên mà nói: “Chuông điện thoại của chúng ta giống nhau.
Cô cũng thích ca sĩ này?”
Ca sĩ này rất rất không nổi tiếng, không nổi tiếng đến độ người xung quanh Thịnh Viễn đều không có mấy người nghe qua bài hát của cô ấy.
Thịnh Viễn cũng không thích gặp người liền đa cấp ca sĩ mà mình thích, bèn âm thầm lặng lẽ mà tự high.
Hôm nay phát hiện có một người chuông điện thoại lại giống mình..
Nguyễn Tố cũng rất ngạc nhiên, ngập ngừng gật đầu: “Cũng tạm.
Hồi đại học đi làm thêm trong một lễ hội âm nhạc nhỏ, lúc đó rất thích giọng hát của cô ấy.”
“Lễ hội âm nhạc?” Thịnh Viễn lại hỏi: “Có phải lễ hội âm nhạc ở Trấn Khê không?”
“Vâng.”
Ngữ khí Thịnh Viễn khó nén được tiếc nuối: “Lúc đó tôi đã mua vé rồi, kết quả gặp hội giao lưu, không đi được.
Về sau cô ấy cũng không tham gia lễ hội âm nhạc nữa.”
Từ trung tâm kiểm tra sức khỏe đến nhà họ Quý, tính cả thời gian kẹt xe, mất hết hai mươi lăm phút.
Mười lăm phút trước đó trong xe rất yên tĩnh, không ai chủ động nói chuyện.
Thịnh Viễn chuyên tâm lái xe, Nguyễn Tố chuyên tâm nhìn bên ngoài.
Ngượng ngùng lại cũng bình thản.
Mười phút sau đó, bởi vì tiếng chuông điện thoại, hai người cũng nói nhiều lên.
Thẳng đến khi xe dừng trong sân nhà họ Quý, trên mặt Thịnh Viễn vẫn là biểu tình chưa thỏa mãn.
Đậu Tương sớm đã cầm chiếc ô nhỏ của nó chờ ở trước cửa, Thịnh Viễn vừa đỗ xe xong, nó đã đưa ô chạy qua.
Nguyễn Tố mở cửa xe, Đậu Tương cười hì hì nói: “Thím, con sợ thím không có ô, con đem ô đến rồi.”
Thịnh Viễn đang cởi bỏ đai an toàn, vừa nghe lời này, xoay đầu hỏi Đậu Tương: “Vậy còn chú? Tiểu tử, con không đón chú?”
Đậu Tương đúng lý hợp tình mà nói: “Đàn ông dính chút mưa cũng không sao!”
Thịnh Viễn: “…”
Nguyễn Tố thoáng thấy trong xe có một cái ô màu đen, trong lòng yên tâm một chút, lúc này mới xuống xe.
Cô khom lưng cầm lấy cái ô nhỏ trong tay Đậu Tương, ôm vai thằng bé, mi mắt cong cong cười nói: “Chúng ta cùng chạy vào trong nhà, chân trái ai bước vào trước sẽ có khen thưởng.”
Đậu Tương rất thích chơi loại trò chơi nhỏ này, lập tức hưng phấn đồng ý.
Nguyễn Tố đứng thẳng người, giữa trời đất tựa hồ đều bị nước mưa che kín sương mù, cô nhìn thấy dưới mái hiên, Quý Minh Sùng ngồi trên xe lăn.
Anh đại đa số thời điểm đều là an tĩnh.
Lời nói cũng không nhiều, ngẫu nhiên trên mặt cũng sẽ có một chút ý cười.
Từ trước, Nguyễn Tố xem trong một quyển tiểu thuyết, miêu tả nhân vật chính khí chất ung dung không vội như thế nào, trong lòng đã có dự định trước là như thế nào.
Cô cảm thấy vậy quá trừu tượng rồi, trong đời đời sống hiện thực cô chưa từng gặp qua người như vậy.
Bây giờ nhìn Quý Minh Sùng, trong đầu cố mới lý giải cụ thể được những từ này.
Rất khó tin tưởng, anh hôn mê năm năm tỉnh lại, huy hoàng từng có được toàn bộ đã biến mất không thấy, vậy mà anh vẫn có thể trấn định như thế.
Nguyễn Tố cảm thấy, loại tố chất tâm lý này người phi thường mới có thể có được.
Đáy lòng cô bội phục người cứng cỏi như vậy.
Cũng như vậy, Quý Minh Sùng cũng nhìn thấy Nguyễn Tố đang nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cách màn mưa trùng điệp, anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
Cô và Đậu Tương hai người nói chuyện nội dung đứt quãng truyền đến bên này, anh không nhịn được cười một tiếng.
Không đợi anh nghe rõ, Nguyễn Tố đã cùng Đậu Tương chạy tới.
Dưới mái hiên, Nguyễn Tố thu ô lại, đặt vào cái sọt để ô trước đây cô tự tay làm.
Cô rất thích tự mình làm những đồ dùng nhỏ, một số “vật phẩm vứt đi” không đáng chú ý trong sinh hoạt cũng có thể sửa thành đồ dùng khác.
Cô lấy đũa dùng một lần làm một cái giá đựng xà phòng đơn giản, còn dùng mấy cái thùng giấy làm kệ sách nhỏ cho Đậu Tương..
Điều này làm cô có một loại cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Quý Minh Sùng thuận theo động tác của cô nhìn sang, cũng nhìn thấy cái sọt để ô này.
Nhìn dáng vẻ không giống như là mua, lại liên tưởng đến cô thích chế tác các loại đồ đạc nhỏ, liền đoán được cái này hẳn cũng là kiệt tác của cô.
Thịnh Viễn cũng che ô đi qua, chào hỏi với Quý Minh Sùng: “Cậu thật là thanh nhàn đến làm tôi phải ganh ghét, vậy mà còn nhàn hạ thoải mái nhìn cảnh mưa.”
Quý Minh Sùng bật cười, lại cũng không nói gì.
Mấy người đi vào phòng, mẹ Quý biết tài nghệ nấu nướng của mình không được, nhưng cũng không muốn đem áp lực nấu cơm đẩy hết cho Nguyễn Tố.
Vì vậy mỗi ngày bà đều sẽ dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, thức ăn cũng rửa sạch cắt gọn.
Hôm nay trời mưa to, lại là mùa đông khắc nghiệt.
Mẹ Quý và Nguyễ Tố đã thương lượng trước, trực tiếp ăn lẩu, như vậy vừa tiện lại ấm áp.
Nguyễn Tố đem nguyên liệu nấu lẩu xào kỹ, những nguyên liệu khác mẹ Quý đã rửa sạch chuẩn bị xong.
Không đến sáu giờ, mấy người đã ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn lẩu.
Nguyễn Tố là người rất tinh tế, người ngồi quanh bàn trừ Thịnh Viễn ra, khẩu vị của ba người còn lại cô đều biết rõ, làm nước chấm cho mọi người đều vô cùng hợp khẩu vị.
Quý Minh Sùng thích cay, nhưng bác sĩ có dặn dò, anh bây giờ vẫn chưa thể ăn đồ quá cay.
Nguyễn Tố sợ anh không thích, chỉ bỏ vào đồ chấm một chút gạo kê cay cắt nát.
Quý Minh Sùng nhìn trong bát, có thể là tâm tình không tồi, khó có được ấu trĩ một hồi, đếm đếm sắc đỏ trong bát, thấp giọng nói: “Năm.”
Ý tứ là anh chỉ thấy được năm hạt gạo kê cay.
Nguyễn Tố ngồi bên cạnh anh, nhoẻn miệng cười: “Bác sĩ ở đây, không thể quá khinh suất.”
Đột nhiên bị nhắc đến, Thịnh Viễn vốn đang vùi đầu ăn, lúc này ngẩng đầu lên.
Trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, anh hỏi: “Cái gì khinh suất?”
Quý Minh Sùng nghiêm túc: “Không có gì.”
Đến khi sắp ăn lẩu xong, mấy người đều toàn thân ấm áp.
Quý Minh Sùng đặt đũa xuống, nhìn mẹ anh, lại nhìn Đậu Tương, cuối cùng ánh mắt lướt qua Nguyễn Tố, âm thanh trầm thấp nói: “Thịnh Viễn, nhận đồ của người thì phải làm việc cho người.
Chuyện tôi nhờ cậu..”
Thịnh Viễn đang lau mắt kính, biết Quý Minh Sùng muốn công bố tin tốt kia, liền nói: “Biết biết, tôi bảo đảm sẽ làm thật đẹp cho cậu.”
Mẹ Quý nhìn ra có gì đó không đúng, hỏi: “Chuyện gì?”
Bà rất hiểu con trai của mình, sẽ không oán trời trách đất, càng sẽ không không gượng dậy được.
Nghe cái ý tứ này, hẳn là phải có hành động gì, bà chỉ không ngờ đến động tác của anh sẽ nhanh như vậy, nóng vội như vậy.
Quý Minh Sùng lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ vé số, đặt lên bàn.
Dưới ánh nhìn của mọi người, anh bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước, con ra ngoài tản bộ, đi qua tiệm vé số, tùy tiện chọn mua một dãy số, hôm qua mở thưởng rồi.”
Tuy là đã biết nội tình Thịnh Viễn cũng không khỏi nín thở ngưng thần.
Năm trăm vạn đối với anh mà nói, đích xác không nhiều.
Nhưng mà..
nói sao nhỉ, mua vé số trúng năm trăm vạn chuyện này thật huyễn hoặc.
Đến lúc này anh vẫn có chút phảng phất hoảng hốt cảm giác như đang nằm mơ.
Là một người biết chuyện, Thịnh Viễn không hề nghĩ ngợi nói: “Lời này cậu ngàn vạn đừng nói ra, sẽ bị những người chuyên mua vé số mấy chục năm nghe được đến đánh.
Tùy tiện mua một dãy số liền có thể trúng..”
Lời nói đến đây, anh kịp thời dừng lại.
Anh đột nhiên nghĩ đến, tin tốt này hẳn là do Quý Minh Sùng tuyên bố thì tốt hơn.
Đậu Tương, Nguyễn Tố và mẹ Quý đều đồng thời nhìn về phía anh, chờ đợi câu sau, trúng..
trúng cái gì chứ?
Lúc này nhẫn nữ cũng nghe Thịnh Viễn không nói nữa, gấp đến độ hét lớn: “Trúng cái gì a! Người này sao lại nói một nửa thì không nói nữa! Chồng ơi, ra đây! Em muốn nghe spoil.”
Nhẫn nam nghe lời vợ nói, nó quá thích spoil rồi, nhất thời spoil nhât thời suиɠ sướиɠ, càng spoil càng thoải mái! Nó lập tức lớn tiếng nói: “Chủ nhân anh ấy trúng —“
Nghe tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng này, Quý Minh Sùng rốt cuộc cướp lời trước khi nhẫn nam mở miệng.
Nếu có người đặc biệt cẩn thận một chút, liền có thể phát hiện tốc độ nói của anh đã tăng nhanh lên: “Đúng, trúng năm trăm vạn, trừ thuế đến tay còn bốn trăm vạn.”
Nhẫn nam: “?”
Nhẫn nữ sợ ngây người: “!”
Nguyễn Tố và mẹ Quý hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ, hoài nghi.
Năm, năm trăm vạn?
Không thể trách hai người có tâm tình như vậy, mua vé số trúng thưởng lớn chuyện này thật không hiếm lạ.
Lúc trước trên báo còn đăng tin có người trúng mấy trăm triệu, mấy tỉ, nhưng ai có thể nghĩ đến nhà mình mua vé số sẽ trúng thưởng a..
Chỉ có Đậu Tương, phản ứng bình tĩnh nhất.
Nó đối với tiền đã có khái niệm ban đầu, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở trình độ mấy tệ, mấy chục tệ, mấy trăm tệ.
Bây giờ nghe đến năm trăm vạn, nó còn có chút lơ mơ.
Nhưng mua vé số chuyện này nó biết a, ông bảo vệ ở nhà trẻ mỗi kỳ vé số đều mua.
Mỗi lần đi học tan học, nó đều có thể nghe được ông bảo vệ đang nói chuyện với người khác, nói mua bao nhiêu a, trúng bao nhiêu a.
Hình như cho đến nay, ông bảo vệ trúng lớn nhất chỉ có mấy trăm tệ.
Lần đó ông bảo vệ còn mua rất nhiều kẹo cho bọn nó ăn.
Năm trăm vạn, là bao nhiêu nhỉ?
Đậu Tương nhìn Quý Minh Sùng, đôi mắt tròn xoe, hiếu kỳ hỏi: “Chú, năm trăm vạn là bao nhiêu a, là mười lần năm tệ, hay là mấy chục lần năm tệ?”
Nó đếm trên đầu ngón tay tính tính, lại nhíu mày: “Không đúng, mười lần năm tệ là năm mươi tệ, một trăm lần năm tệ là năm trăm tệ, đều không phải là năm trăm vạn.”
“Là rất nhiều lần năm tệ, đợi con lên tiểu học lại tính.” Quý Minh Sùng lại nhìn người thân bạn tốt ngồi bên cạnh, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Đậu Tương, anh nói: “Đậu Tương, chú bảo đảm với con, không bao lâu, chúng ta sẽ chuyển về ngôi nhà trước kia.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!