Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi - Chương 44: 44: Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi


Chương 44: 44: Chương 43


Thời gian ăn tết, Lâm Hướng Đông bởi vì đã giành được sự coi trọng của chủ tịch Lâm, hai năm nay đều có thể về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên.
Đương nhiên, mẹ đẻ Lâm Hướng Đông vẫn không thể đến nơi này.
Một bữa cơm, mấy người trên bàn ăn đều ra sức biểu diễn một màn gia tộc tình thâm.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hướng Đông bị chủ tịch Lâm gọi vào thư phòng nói chuyện.
Chờ nói chuyện chính sự xong, chủ tịch Lâm nhớ tới vị được gọi là vợ chưa cưới của Lâm Hướng Đông kia, nhíu nhíu mày nói: “Con và Nguyễn tiểu thư kia ba không quản được, có điều con phải nhớ một điểm, mọi việc đều một vừa hai phải.

Hôn nhân của anh chị con đều là môn đăng hộ đối, có thể trợ lực cho sự nghiệp.

Chị dâu con là đại tiểu thư bách hóa Lệ Tinh, anh rể con ở bên Singapore cũng công ty không nhỏ.

Có những chuyện bản thân con phải tự ước lượng.”
Sở dĩ trước đây chủ tịch Lâm không phản đối con trai yêu đương với Nguyễn Mạn, đó là bởi vì lúc đó ông chưa từng nghĩ sẽ cất nhắc đứa con trai này.

Nếu đã không thể coi như là người thừa kế, vậy con trai tìm một người bạn gái không thể đem đến bất kỳ trợ lực nào, ngược lại là một chuyện tốt.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi, ông biết con trai có năng lực cũng có thủ đoạn.

Đoạn tình cảm kia không có bất kỳ lợi ích gì, nói không chừng sẽ ngáng chân hôn nhân, thì có lợi ích gì chứ?
Kỳ thực hiện tại chủ tịch Lâm cũng rất mâu thuẫn.
Ông là người rất để ý thanh danh mặt mũi.

Năm đó ông ở sau lưng người vợ nguyên phối mà qua lại với mẹ Lâm, đó cũng là lén lút sau lưng, nào ngờ mẹ Lâm vậy mà mang thai..

Trong hào môn loại chuyện như con riêng cũng không hiếm thấy, nhưng thật sự con người ông tiêu chuẩn kép đến lợi hại.

Ông có thể tính kế người khác, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác tính kế mình.

Nhiều năm như vậy, mặc dù ông đang cất nhắc Lâm Hướng Đông, nhưng vẫn không muốn thấy mẹ Lâm, chính là vì vẫn đang hoài nghi năm đó là bà dụng tâm kín đáo, muốn mượn con trai để trèo lên cao.
Lâm Hướng Đông có năng lực, cũng có thủ đoạn, nhưng xuất thân của anh ta là một thiếu xót.
Trừ phi bất đắc dĩ chứ chủ tịch Lâm cũng không muốn đem gậy tiếp sức giao cho anh ta.
Cũng chính vì tâm tình của chủ tịch Lâm rất phức tạp, rất mâu thuẫn nên nhà họ Lâm mới tranh giành quyền lực kịch liệt như vậy.
Từ nhà họ Lâm đi ra, Lâm Hướng Đông cũng rất buồn bực.
Trước đó anh ta cảm thấy Nguyễn Mạn đã cùng anh ta chịu khổ cực, anh ta khẳng định không thể mặc kệ cô ta không lo.

Vì vậy lúc đầu ba anh ta đối với chuyện đính hôn của anh ta và Nguyễn Mạn phê bình kín đáo nhưng anh ta vẫn làm.

Bây giờ phát sinh ra đủ thứ chuyện, làm anh ta nhịn không được hoài nghi, anh ta thật sự hiểu, thật sự quen biết Nguyễn Mạn sao?
Ngay khi anh ta tâm phiền ý loạn thì Bạch Đào thư ký phiên dịch của anh ta gọi điện tới, báo cáo công việc như thường ngày.
Anh ta biết quan hệ của Bạch Đào và Nguyễn Mạn, lúc đó cũng không phải không hoài nghi Bạch Đào là tai mắt Nguyễn Mạn cài vào bên cạnh anh.

Nhưng quan sát một thời gian dài, Bạch Đào làm việc vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, không hề giống loại người sẽ làm loại chuyện kia, lúc này anh ta mới từ từ buông lòng cảnh giác.

Nếu như trước kia không phải để ý Nguyễn Mạn thì anh ta sớm đã để Bạch Đào đi rồi.
Sau khi báo cáo công việc xong, Bạch Đào công thức hóa nói: “Lâm tổng, không còn việc gì, tôi không làm phiền ngài nữa.”
Lâm Hướng Đông nghĩ đến Bạch Đào quen biết Nguyễn Mạn nhiều năm như vậy, thế là ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Thư ký Bạch, quan hệ của cô và Mạn Mạn rất tốt sao?”
Tựa hồ nghe anh ta nhắc đến bạn thân, Bạch Đào vừa mới đầu còn có chút xa cách khách khí, về sau cũng dần dần nói nhiều như máy hát: “Con người Mạn Mạn rất tốt, trước đây trong trường học chăm sóc tôi rất nhiều..”
Nói rồi lại nói, Lâm Hướng Đông mặc dù cảm thấy tẻ nhạt, nhưng trong lòng dần ổn định lại một chút.

Nhìn xem, Mạn Mạn là người tốt, ánh mắt của anh ta cũng là chuẩn.


Cũng không biết nói chuyện xung quanh Nguyễn Mạn bao lâu, Bạch Đào lại lơ đãng mà nói:” Mạn Mạn không chỉ đối tốt với bạn bè, đối với người trong nhà cô ấy cũng đặc biệt đặc biệt để ý.

Bởi vì người nhà mà cô ấy đều không ăn đậu phộng, nhưng thật ra cô ấy thích ăn đậu phông nhất.


Lâm Hướng Đông không khỏi hỏi:” Cô ấy thích ăn đậu phộng? “
” Đúng vậy, tôi nhớ có một lần chúng tôi ra ngoài ăn mì chua cay, cô ấy bảo ông chủ cho cô ấy thật nhiều đậu phộng.

Trong nhà cô ấy không có đậu phộng, cũng không có bơ đậu phộng, bởi vì anh trai cô ấy, người nhà cô ấy chỉ cần ăn đậu phộng liền bị dị ứng.

Hình như là di truyền..

Dù sao thì cô ấy không bao giờ ăn đậu phộng trước mặt người nhà.


” Đây là chuyện khi nào? “
Bạch Đào suy nghĩ một lát:” Hình như là năm lớp mười.


Sau khi Lâm Hướng Đông cúp máy, vẻ mặt như suy tư điều gì.
Cùng lúc đó, ngày đó sau khi mẹ Nguyễn trở về, liền bệnh nặng một trận, cả người cũng gầy ốm đi nhiều.

Trong mấy ngày đêm nào cũng phát sốt nói mê, vừa khóc vừa nói xin lỗi con gái.

Ba Nguyễn đưa bà đến bệnh viện, bà một mình ở một phòng bệnh.

Ngày hôm sau Nguyễn Mạn mới biết chuyện này, liền đến bệnh viện.

Nào ngờ mẹ Nguyễn thấy cô ta đến, liền quay lưng đi, không phản ứng lại cô ta, đối với cô ta rất lạnh nhạt.
Mẹ Nguyễn bắt đầu trốn tránh Nguyễn Mạn.

Chỉ cần Nguyễn Mạn đến bệnh viện, bà liền giả vờ ngủ, để hộ công và dì giúp việc mời Nguyễn Mạn ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Mạn cũng ngẫm ra có điều không thích hợp.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cho rằng mẹ Nguyễn vì chuyện tiền bạc mà không vui.
Trong lòng Nguyễn Mạn rất phiền chán, lại không thể không xử lý chuyện này.

Cô ta cũng không ngờ mẹ Nguyễn sẽ vì một chuyện nhỏ mà có ý kiến với cô ta.

Không phải là để Nguyễn Tố cầm tiền muộn một chút thôi sao, cũng không muốn mạng của cô..

Cô ta phải nhanh chóng đem khoản tiền này trả lại cho mẹ Nguyễn thôi.
Không chỉ có như thế, công phu ngoài mặt cũng phải làm cho đủ.

Chỉ cần nói là đầu tư hạng mục kiếm tiền, cô ta lại bỏ thêm vào một khoản tiền trả lại cho mẹ Nguyễn.

Tin rằng với tính cách của mẹ Nguyễn, cô ta lừa gạt một hồi, chuyện này cũng liền cho qua thôi.
Sau khi qua tết, Quý Minh Sùng cũng bắt đầu làm phục hồi chức năng.
Bệnh viện kiểm tra cho anh, anh hồi phục rất tốt, chỉ cần đúng giờ làm phục hồi chức năng, hết thảy đều thuận lợi thì trong vòng nửa năm đi đứng bình thường là không thành vấn đề.
Ngồi xe lăn chung quy vẫn không thuận tiện bằng tự mình đi lại.
Chỉ là phục hồi chức năng cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng dễ dàng.
Có đôi khi anh sẽ một mình đến bệnh viện, có đôi khi Nguyễn Tố sẽ đi cùng với anh.

Hôm nay Nguyễn Tố tan ca sớm liền cùng anh đến bệnh viện làm phục hồi chức năng.
Khoa phục hồi chức năng ở đây, dường như người thực vật tỉnh lại được chỉ có mình Quý Minh Sùng.
Số lần Nguyễn Tố đi cùng Quý Minh Sùng đến khoa phục hồi chức năng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần cô nhìn anh đều sẽ có cảm giác chấn động.
Người này có ý chí và nghị lực phi phàm.

Cô ở đây cũng gặp qua một người đàn ông tuổi sấp xỉ Quý Minh Sùng.

Người đàn ông kia xảy ra sự cố bất ngờ, có nửa đùi bị cắt bỏ, anh ta lắp chân giả, không hy vọng bản thân bị người khác thương hại, cũng luôn nỗ lực làm phục hồi chức năng.

Người đàn ông rất dũng cảm trong lời bác sĩ, Nguyễn Tố cũng từng thấy anh ta suy sụp đến bật khóc.

Cô vô cùng thấu hiểu, bởi vì việc tương tự như vậy xảy ra trên người cô, cô cũng không dám bảo đảm bản thân sẽ kiên cường hơn người đàn ông kia.
Nhưng mà, Quý Minh Sùng hình như là một ngoại lệ ở nơi này.

Anh trước giờ đều bình tĩnh, trấn định, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Nguyễn Tố nghĩ, từ một khắc anh mở mắt tỉnh lại đến bây giờ, chưa bao giờ cô nhìn thấy dáng vẻ suy sụp thất thố của anh.
Cô thật lòng thật ý bội phục người như vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhịn không được nghĩ, anh thật sự không buồn bã, không suy sụp sao?
Sau khi làm phục hồi chức năng, trên người Quý Minh Sùng ra rất nhiều mồ hôi.

Sau khi lau rửa đơn giản, anh cũng mệt rồi, ngồi ngoài hành lang cùng Nguyễn Tố, chờ bác sĩ làm đánh giá.
Hai người ngồi bên nhau, đối diện là cửa sổ sát đất, vừa hay có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài.
Nguyễn Tố đưa bình giữ ấm cho Quý Minh Sùng.
Quý Minh Sùng mở ra nhìn, mỉm cười:” Anh suýt nữa cho rằng bản thân năm mươi tuổi rồi.


Bên trong có cẩu kỷ, táo đỏ còn có long nhãn, một cỗ hương vị ngọt ngào xông vào mũi.
Nguyễn Tố rất tự nhiên mà nói:” Bây giờ người trẻ đều uống như vậy, nam nữ đồng nghiệp trong đơn vị bọn em mỗi người một bình giữ ấm.

Đây là loại trà được yêu thích nhất, có điều những thứ này em đều tự đi mua.

Cẩu kỷ tốt, táo đỏ và long nhãn cũng đều rất tốt.


” Thật sao? “
Nguyễn Tố cỗ vũ nói:” Anh thử đi, thật sự rất ngon, rất ấm áp.


Quý Minh Sùng thử một ngụm.
Anh không phải rất thích cảm giác ngọt ngào, nhưng trà này vừa đúng vị, có vị ngọt nhàn nhạt, nhưng không quá nồng đậm.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bác sĩ phục hồi chức năng phụ trách Quý Minh Sùng ra tới.

Thoạt nhìn anh ta cũng rất trẻ, nhiều nhất cũng hơn ba mươi là cùng.
Bác sĩ phục hồi chức năng họ Trần.

Bác sĩ Trần đưa tư liệu đánh giá cho Nguyễn Tố, cười nói:” Bạn trai cô hồi phục rất tốt, về sau đi bộ bình thường hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Chúc mừng hai người.


Nguyễn Tố nghe lời này, tất nhiên là vui sướng vạn phần, nhưng nhìn Quý Minh Sùng một cái, lại chủ động giải thích với bác sĩ Trần:” Bác sĩ Trần, cảm ơn anh, nhưng mà anh ấy là anh trai tôi, không phải bạn trai tôi..


Hiện tại cô đã nhận mẹ Quý là mẹ, Quý Minh Sùng chính là anh trai của cô, bị người khác hiểu lầm thì không thích hợp lắm.
Có những hiểu lầm này, vẫn nên giải thích rõ ràng.
Quý Minh Sùng nhàn nhạt nhìn bác sĩ Trần một cái.
Bác sĩ Trần hơi quẫn.
Anh lúc trước nghe các hộ công thảo luận, nghe nói hai người này là một cặp đôi.

Mang theo ý chủ quan từ trước, lại không có gì chứng thực nên lúc này mới náo ra chuyện cười như vậy.
Thì ra lại là anh em?
Anh ta lập tức xin lỗi:” A, thật ngại quá thật ngại quá..


Anh ta còn muốn nói nhiều hơn nhưng điện thoại của Nguyễn Tố vang lên, là bạn cô gọi đến.

Cô cầm điện thoại, nói với Quý Minh Sùng một tiếng, lại cười cười xin lỗi bác sĩ Trần liền đi ra chỗ khác.
Đầu này, bác sĩ Trần nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Không biết làm sao, theo bản năng anh ta mở miệng hỏi Quý Minh Sùng:” Quý tiên sinh, em gái anh có bạn trai chưa? “
Kỳ thật lời này vừa nói ra, anh ta đã hối hận rồi, cảm thấy hỏi như vậy không thích hợp lắm.
Có điều nếu hai người này đã là anh em..
Anh ta gặp qua em gái Quý tiên sinh này mấy lấn, thoạt nhìn là cô gái rất tốt, cảm thấy nếu như chung sống, sẽ rất thoải mái, cũng rất tự tại.

Cộng thêm hai năm trở lại đây anh ta luôn bị người nhà thúc giục đến tâm phiền ý loạn, lúc này mới hỏi vấn đề không thích hợp này.
Quý Minh Sùng rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Trần.
Ừm, tuấn tú lịch sự, cơ hồ nhân phẩm cũng không tồi, đối với bệnh nhân cũng rất ôn hòa thân thiết.
Có điều vậy thì đã làm sao?
Một giây trước còn cho rằng anh và Nguyễn Tố là loại quan hệ kia, giây sau biết không phải là loại quan hệ kia liền bắt đầu nghe ngóng vấn đề riêng tư..
Tốt, cũng chỉ là nhìn có vẻ tốt mà thôi, ngoài mặt quá mức tùy tiện.
Quý Minh Sùng cười, ý vị không rõ nói:” Anh cảm thấy sao? “
Anh không nói có hay là không có, liền ném ra câu như vậy để người khác tự lý giải.
Bác sĩ Trần nháy mắt đã hiểu, không khỏi tự trách bản thân vọng động.

Cũng đúng, cô gái như cô ấy, khẳng định không thiếu người theo đuổi, hơn phân nửa là có bạn trai rồi.
” Tôi hiểu rồi.

“Bác sĩ Trần nói:” Quý tiên sinh, là tôi đường đột, thật ngại quá.”
Sau khi nói xong, bác sĩ Trần vẻ mặt ngại ngùng quay người trở về phòng làm việc.
Để lại Quý Minh Sùng ngồi trên ghế dài, anh cầm bình giữ ấm, thần tình bình thản..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN