Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi - Chương 88: 88: Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi


Chương 88: 88: Chương 86


Thấy Quý Minh Sùng nhìn mình một lúc rồi lại nhìn tảng đá, Nguyễn Tố hỏi: “Sao thế ạ?”
Sự khác thường của anh thật sự khiến người ta bất an, cảm thấy có chuyện gì đó rất quan trọng.
Quý Minh Sùng lắc đầu, chỉ vào tảng đá được cô đặt trong góc, bình tĩnh nói: “Anh thấy tảng đá này không bình thường, có thể là nguyên thạch phỉ thúy.”
Còn bên trong rốt cuộc là phỉ thúy gì thì anh không thể kết luận được ngay, nhưng nếu đây thật sự là một khối nguyên thạch thì chắc chắn giá trị vô cùng xa xỉ.
Nguyễn Tố ngạc nhiên nhìn anh, rõ ràng từng chữ anh nói cô đều hiểu nhưng tại sao khi ghép vào một chỗ cô lại không hiểu anh đang nói gì?
“Anh nói gì vậy?”
Quý Minh Sùng biết những lời mình nói có thể khiến người ta cảm thấy anh bị điên.
Nhưng anh không muốn giấu Nguyễn Tố rằng có thể cô sở hữu nguyên thạch giá trị xa xỉ, anh nói: “Trước kia anh từng nghiên cứu ngành này, xem như học được ít kỹ năng, nếu như anh đoán không lầm thì đây là nguyên thạch phỉ thúy, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì phải tìm người cắt ra mới biết được.”
Đổ thạch là vậy, dù có là một bậc thầy đổ thạch kinh nghiệm phong phú thì cũng có lúc sai sót.
Anh chỉ nắm chắc tám phần, một nửa trong số đó là do anh đã biết trước thân phận của Chu Án.
Thực hư mọi chuyện thì phải đợi cắt xong mới biết.
Vẻ mặt của Nguyễn Tố lúc này rất đáng yêu.
Mắt cô trợn tròn, miệng hơi hé, hiển nhiên vẫn đang tiêu hóa những lời Quý Minh Sùng nói.
Sao lại thế? Khối đá cô nhặt bừa ở bên ngoài mang về lại là nguyên thạch phỉ thúy gì đó?
Mặc dù cô không biết nguyên thạch là gì nhưng cô biết phỉ thúy có ý nghĩa như thế nào.

Chẳng lẽ tảng đá lớn chừng này toàn là phỉ thúy ư? Trong nháy mắt ấy, cô còn tưởng tai mình xuất hiện ảo giác.
Thấy nét mặt ấy của cô, Quý Minh Sùng không khỏi bật cười, mặt mũi ôn hòa, “Đây mới là suy đoán của anh thôi, tóm lại cứ chờ mang tảng đá này về rồi nói sau.

ĐƯơng nhiên từ giờ trở đi em nên cẩn thận một chút, lúc ngồi xe cũng phải chú ý, sợ bên ngoài có người trong ngành cũng nhận ra sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối không cần thiết.”
“Hôm nay không phải Cá tháng Tư đúng không?” Nói xong, Nguyễn Tố lấy di động ra xem lịch.
Quý Minh Sùng đáp: “Không phải, Cá tháng Tư vào tháng 4, giờ đã sắp tháng 11 rồi.”
Nguyễn Tố nắm di động, “Anh nói thật đấy ạ?”
Quý Minh Sùng gật đầu, “Đúng vậy, không lừa em, cũng không trêu em đâu.”
Nguyễn Tố yên lặng vài giây.
Một lúc lâu sau, cô đưa mắt sang tảng đá kia, ồ một tiếng.

Giờ cô không hề bình tĩnh giống Quý Minh Sùng và hoàn toàn lạc vào trong mơ chưa kịp định thần lại.
Quý Minh Sùng biết cô cần thời gian để tiêu hóa chuyện này nên không nói gì nữa.

Anh cũng sợ nhìn lầm, sợ tám phần nắm chắc này là sai sót.

Ngày hôm nay đã ảnh hưởng đến anh không nhỏ, đầu tiên là biết được mối quan hệ giữa Chu Án và Nguyễn Tố, sau đó đoán ra người thừa kế phần thưởng của Chu Án ở các thế giới xuyên nhanh trước là Nguyễn Tố.
Hai người đều yên lặng khác thường.
Không phải Nguyễn Tố không tin Quý Minh Sùng mà trái lại, đa số thời điểm cô đều tin tưởng anh, như lần trúng xổ số trước, dù người biết chuyện đều cảm thấy anh đã mua tấm vé số trúng thưởng đó từ trước nhưng lúc anh nghiêm túc nói mình chỉ tiện tay lấy một tấm, cô thật sự tin ngay.
Thật ra sự tin tưởng này xuất phát từ cha Quý.
Cô cho rằng con trai của cha Quý cũng sẽ rất tốt.

Rồi sau khi tiếp xúc với anh một thời gian dài, thỉnh thoảng cô sẽ có một cảm giác rất lạ, khi nào anh nói dối, khi nào nói thật, cô đều cảm nhận được.
Giờ mọi chuyện xảy ra vô cùng khó tin, còn khiến cô kinh ngạc hơn cả lần trúng số 300 nghìn.
Quý Minh Sùng muốn cho Nguyễn Tố thời gian tiêu hóa, sau khi nói với cô một tiếng, anh rời khỏi nhà cô rồi đi đến khách sạn Như Ý ngoài tiểu khu.
Chỉ còn một mình Nguyễn Tố trong nhà, cô dọn ghế dựa ra ngồi cạnh tảng đá, muốn đưa tay thăm dò lại sợ phá hỏng tảng đá, mặc dù cô không có võ công cái thế kiểu Thiết Sa Chưởng như trong tiểu thuyết miêu tả.
Cô cố gắng nhớ lại những lời Quý Minh Sùng nói, anh thấy nhiều biết rộng, có lẽ đối với phương diện này, anh thật sự hiểu biết và cũng từng nghiên cứu qua.
Nhưng anh còn nói chỉ nắm chắc tám phần chứ không chắc hoàn toàn, tốt nhất cô không nên ôm hy vọng quá lớn.

Từ nhỏ đến giờ cô đã không may mắn lắm, loại bánh bao nhân thịt rơi từ trên trời xuống này, không, phải nói là vàng rơi từ trên trời xuống mới đúng, làm sao tới lượt cô được.
Đến khi trời tốt, cô đứng dậy chuẩn bị đi tắm.

Đi đến cửa phòng, như nhớ ra gì đó, cô cảm thấy không an toàn lắm nên xoay người trở về, cố sức nâng tảng đá lên rồi nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng cất tảng đá vào trong tủ quần áo, đóng cửa phòng lại, lúc này cô mới thấy yên tâm.
Cô lại bước ra ngoài, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Nếu như đúng lúc trộm trèo vào, mở tủ quần áo ra thấy cô giấu tảng đá trong tủ, có khi nào càng thu hút sự chú ý hơn không?
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Vì thế cô lại vòng về, cam chịu số phận bê tảng đá kia về chỗ cũ, càng nhìn càng cảm thấy đây mới là nơi thích hợp nhất để đặt vật quý.
Cuối cùng cô cũng hài lòng, cầm đồ ngủ và dầu gội, sữa tắm rồi bước vào phòng tắm.
Nào ngờ cô mới tắm được một nửa, bóng đèn trên đỉnh đầu bỗng kêu xẹt xẹt mấy tiếng, chưa đợi cô kịp phản ứng lại, cả căn phòng đã bị bóng tối bao trùm.
Cô cũng chẳng lạ gì cảnh này, mấy năm trước lúc cô về nhà thì ở đây đột nhiên bị cúp điện, đường dây trong khu vực lâu đời này không ổn định lắm, một năm luôn bị cúp điện đột ngột vài lần.

Hồi cấp ba cô cũng từng tắm rửa trong bóng tối như thế này vài lần, trước kia sợ bóng tối, lớn lên lại không sợ nữa.

Có lẽ do đã từng trải qua nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả bóng tối nên tố chất tâm lý cũng mạnh mẽ hơn.
Quý Minh Sùng vốn đang ngồi trên giường trả lời email của công ty, bỗng bóng đèn trong phòng phát ra âm thanh lạ, sau đó cả căn phòng tối đen.

Anh bật dậy theo bản năng, sau đó đi ra ngoài.

Ông chủ đang cầm đèn pin bước từ trên lầu xuống, thấy anh cũng ló ra, ông ấy dùng tiếng phổ thông không chuẩn giải thích: “Mất điện rồi, chắc do thứ nào đó bị cháy.

Tôi đã gọi cho bên điện lực, giờ bên đó đang phái người tới đây sửa gấp.”
“Bao lâu nữa mới có điện hả chú?” Quý Minh Sùng hỏi.

Anh rất ít khi gặp tình huống này, người đầu tiên anh nghĩ tới là Nguyễn Tố.
Ông chủ suy nghĩ một lúc, “Khó nói lắm, có thể mai mới có điện.

Dựa vào kinh nghiệm trước kia, tôi đoán một hai giờ chưa thể có điện ngay đâu.”
Quý Minh Sùng ừ một tiếng, bật đèn pin di động lên, xoay người vào phòng mặc áo khoác, cầm ví rồi ra ngoài.
Lúc đi đến quầy tạp hóa đã thấy có mấy người tới mua nến.
Đến lượt Quý Minh Sùng, khi đang chuẩn bị mua loại nến dài nhỏ màu trắng bình thường nhất, tầm mắt anh chợt lướt qua nến hình trái tim màu đỏ trong hộp bên cạnh.
Anh yên lặng một lúc.
Lúc nhận tiền, không đợi khách nói muốn mua mấy cái, ông chủ đưa mắt theo tầm mắt anh, lập tức chào hàng: “Anh bạn muốn mua kiểu nến này đúng không? Tôi bán cho anh giá rẻ thôi, dùng để tỏ tình hay thắp sáng đều được.”
Đây là loại nến ông ta mua vào đợt lễ Tình nhân năm nay, vẫn còn một hộp chưa bán được.

Giờ mất điện, những người đến đây mua nến hầu hết là trung niên hoặc người già, thường quan tâm đến giá cả và tính thực dụng hơn nên sẽ không hay mua kiểu nến lòe loẹt này.
Ông chủ thấy Quý Minh Sùng có ý định đó thì nhiệt tình nói: “Cái hộp này tôi bán giá nhập cho, coi như tôi lỗ vốn.

Tôi thấy anh quen lắm, anh có hút thuốc không?”
Quý Minh Sùng không hút thuốc lá, trước khi bị tai nạn ô tô anh mới đầu hai mươi, khi ấy gia đình quản nghiêm, không có cơ hội nếm thử.

Rồi hôn mê năm năm, sau khi tỉnh lại, nghĩ đến sức khỏe của bản thân, tất nhiên anh sẽ không hút thuốc.
“Tôi không hút.”
Ông chủ có vẻ yên tâm, “Không hút thuốc là tốt, lát nữa tôi cho anh cái bật lửa để thắp nến được không?”
Bán phá giá kiểu này, Quý Minh Sùng thầm nghĩ không phải anh muốn mua mà ông chủ nhiệt tình quá, anh không chống đỡ được.

Vài phút sau, anh ôm hộp nến hình trái tim ra khỏi quán tạp hóa rồi đi tới tiểu khu nhà Nguyễn Tố.
Anh bật đèn pin đi lên tầng, tới trước cửa nhà Nguyễn Tố, anh vươn tay gõ cửa.

Không đợi Nguyễn Tố hỏi, dường như anh sợ mình dọa cô nên vội vàng lên tiếng, “Nguyễn Tố, là anh, không phải người khác.”
Nguyễn Tố vừa tắm xong từ trong phòng bước ra, tóc vẫn còn ẩm ướt.

Cô đi dép lê bước ra mở cửa.

Cửa mở, cô đang nghiêng đầu lấy khăn lau tóc.
Quý Minh Sùng còn đang giơ đèn pin di động, chiếu lên người cô.
Tóc cô chưa khô, nước rơi xuống đầu vai khiến áo ướt một mảng.

Cô mặc váy ngủ dài tay màu trắng, làn váy dài đến bắp chân.
Lúc cô giơ tay lau tóc, tay áo hơi rộng, buông lơi đến khuỷu tay để lộ cánh tay mảnh khảnh trắng ngần.

Không chỉ thấy, chắc do cô vừa mới tắm xong nên mùi hương trên người cô càng đậm hơn.
“Có chuyện gì ạ?” Cô nhìn anh, thuận miệng hỏi.
Quý Minh Sùng cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.
Anh cúi đầu, che giấu biểu cảm trong mắt.

Anh không biết ánh mắt mình lúc này như thế nào nhưng anh sợ dọa đến cô.
Thật ra đây không phải lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trước đó khi cùng sống dưới một mái hiên, sau khi cô tắm rửa gội đầu xong cũng như thế.

Nhưng lúc đó anh chưa nhận ra tâm tư của mình, chỉ cảm thấy như thế là bình thường.

Giờ tình huống đã khác xưa, một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh cảm thấy lòng bàn tay dần nóng lên, mặt cũng nóng.
Có khi nào do anh đi nhanh tới đây, lại leo mấy tầng lầu cho nên mới nóng?
“Mang nến cho em.” Quý Minh Sùng vào phòng, đưa lưng lại thì sẽ không nhìn thấy cô, giọng anh hơi khàn, “Anh mua mấy cây nến cho em, em mau lau khô tóc đi, giờ vào thu rồi, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Anh có phần chật vật, may sao lúc này phòng tối đen, Nguyễn Tố không nhìn thấy cũng không phát hiện ra.
Động tác lau tóc của Nguyễn Tố chợt dừng lại một lúc, “Dạ, nhưng thật ra không cần thắp nến đâu.”
“Em không sợ à?” Quý Minh Sùng không ổn rồi, bật lửa cũng không bật được.

Anh chỉ có thể kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, mãi mới bật lửa được, anh vội lấy cây nến trong hộp ra rồi thắp sáng.
Nguyễn Tố đi tới, mùi thơm ấy lại vây lấy anh.
“Ơ.”

Cô ngạc nhiên, không nghĩ Quý Minh Sùng sẽ mua kiểu nến này.
Dường như lúc này Quý Minh Sùng mới nhận ra nến hình trái tim màu đỏ không phù hợp với phong cách của mình.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, mặt không đổi sắc giải thích: “Nến trắng bình thường bán hết rồi, ông chủ cứ đề cử cái này, anh thấy ông ấy khó bán nên đã mua giúp.”
“Vậy ạ.” Nguyễn Tố có thể hiểu, “Lâu rồi em không thấy nến màu trắng, ông chủ không nhập về nhiều cũng là bình thường.”
Quý Minh Sùng biến thành người cuồng thắp nến, nếu như Nguyễn Tố không ngăn anh lại, chỉ e anh sẽ thắp cả hộp nến này mất.
Nguyễn Tố giải thích: “Thắp nhiều nến trong phòng nguy hiểm lắm.” 
Quý Minh Sùng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Ánh nến trong phòng lay động, Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng ngồi trên ghế.

Sau khi mất điện, tiết tấu cuộc sống lại trở về như hồi xa xưa, không biết nên làm gì bây giờ.
Quý Minh Sùng nhìn vách tường trước mặt, đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh nói với Nguyễn Tố: “Em muốn xem phim không?”
Nguyễn Tố tưởng anh muốn xem phim bằng di động nên uyển chuyển từ chối: “Giờ không phòng không đủ sáng, cứ thế nhìn di động sẽ không tốt cho mắt.”
Hơn nữa màn hình di động quá nhỏ, xem cũng khó khăn.
Quý Minh Sùng cười, “Không phải xem trên di động.”
Anh ra hiệu cô nhìn sang vách tường.
Cô quay đầu sang, trên vách tường có cái bóng gì đó, nhìn kỹ lại, hóa ra là một con chim.

Cô đưa mắt nhìn anh, quả nhiên anh đang dùng tay làm động tác gì đó, thế mà anh cũng chơi trò của bọn con nít này.

Điều này khiến Nguyễn Tố hơi ngạc nhiên, giờ cô đã không chơi trò này nữa rồi.
“Ông cố của anh làm nghề múa rối bóng.” Quý Minh Sùng nói, “Nghiêm túc xem phim thôi, bắt đầu rồi.”
“Ồ.” Nguyễn Tố tiếp tục nhìn sang vách tường.
Quý Minh Sùng bắt chước giọng giới thiệu trong phim —
“Đây là một chú chim, nó rất đẹp, ngày nào cũng bay qua liệng lại trên bầu trời không biết mệt mỏi.”
“Có lẽ không phải nó không biết mệt mà là do không có nơi đặt chân cho nên nó mới bay mãi không ngừng, bay không biết mệt.”
“Một ngày kia, nó gặp được một chú chó.”
Anh lại đổi động tác, quả nhiên trên tường xuất hiện một chú chó.
“Chó nói với chim nhỏ rằng, nếu cậu bay mệt thì có thể nghỉ ngơi trên lưng tớ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu.”
Nói xong, anh nghiêng đầu ngắm sườn mặt của Nguyễn Tố, cô đang nghiêm túc nhìn chú chó trên vách tường kia.
Nguyễn Tố đột nhiên cảm thấy cô sẽ nhớ kỹ cảnh tượng này, nhớ kỹ bộ phim này suốt đời không quên.

Chim nhỏ bay lâu như thế có mệt mỏi không? Hình như là có..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN