Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi - Chương 92: 92: Chương 90
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi


Chương 92: 92: Chương 90


Nguyễn Tố dịu dàng nhưng vẫn có một mặt bướng bỉnh, rõ ràng Quý Minh Sùng không lay chuyển được cô, đành phải theo cô vào thang máy tới khu vực quần áo cho nam.

Trung tâm thương mại này có cả mấy quầy chuyên bán hàng xa xỉ phẩm.
Sự thật chứng minh, luật nhân quả sẽ không chừa một ai.
Ban đầu Quý Minh Sùng không được tự nhiên lắm bởi vì ngoài mẹ và bà ra, chưa từng có người phụ nữ nào khác dẫn anh đi mua sắm và mua đồ cho anh.

Trước kia Nguyễn Tố từng mua đồ trên mạng cho anh nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến tận hiện trường.

Đi theo sau cô, anh có ảo giác mình là đàn em chuyên xách đồ cho cô vậy.
Biểu cảm của anh cứng nhắc, lưng cũng thẳng tắp.
Cho đến khi Nguyễn Tố cầm cà vạt giơ trước người anh một hồi, nhân viên bên cạnh nịnh nọt: “Chị ơi, màu này hợp với bạn trai chị lắm.”
Cách gọi bạn trai lọt thẳng vào tai anh.

Ban đầu anh hơi ngạc nhiên, sau đó nhớ lại dáng vẻ Nguyễn Tố cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn cà vạt cho mình, anh không khỏi mỉm cười, nhưng anh lập tức nhận ra giờ mình cười không thích hợp cho lắm nên vội vàng thu lại biểu cảm, cúi đầu giơ nắm tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng giả vờ che giấu.

Nhưng dù có như thế thì giữa khóe mắt hàng mày vẫn đượm ý cười.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là Nguyễn Tố chỉ sững lại một chút chứ không giải thích rằng anh không phải bạn trai cô.
Cả hai đều không giải thích, cũng không thể trách cô nhân viên hiểu lầm, bởi vì theo kinh nghiệm của cô ấy, phụ nữ chọn cà vạt cho đàn ông bình thường quan hệ khá là thân mật, hoặc là người yêu, hoặc là vợ chồng, cũng có thể là mối quan hệ không đứng đắn.
Nhân viên thấy người đàn ông này đẹp trai xuất chúng còn cô gái này lại dịu dàng xinh đẹp cho nên mới không cảm thấy bọn họ là kiểu quan hệ không đứng đắn gì gì đó.
Nếu là vợ chồng… trên tay bọn họ không đeo nhẫn cưới, vậy chắc là người yêu rồi.
Nhìn xem, cô đoán đúng rồi này, đúng là mắt sáng như sao, thông minh lanh lợi.
Nguyễn Tố vẫn điềm tĩnh cầm một chiếc cà vạt có hoa văn khác lên, có điều hô hấp của cô nhanh hơn một chút.

Khi ướm lên người Quý Minh Sùng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hiển nhiên việc cô không giải thích đã khiến Quý Minh Sùng vui mừng như điên, nhưng anh cũng biết mình không nên giải thích hành động này của cô một cách quá trớn.
Trong mắt cô nhân viên bán hàng, hai người đúng là đẹp đôi.
Gương trong cửa hàng rất rõ ràng, phản chiếu hình ảnh đôi nam nữa này.

Người đàn ông cao ráo, chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái cầm cà vạt, hình như đang suy nghĩ xem màu nào hợp với người đàn ông hơn.
Cuối cùng Nguyễn Tố mua cho Quý Minh Sùng ba chiếc cà vạt.

Nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đóng gói xong.

Lúc quẹt thẻ, Quý Minh Sùng lấy ví ra theo thói quen, Nguyễn Tố lại giành trước một bước, dùng di động để thanh toán, dáng vẻ nhanh nhẹn lại còn ngầu.
Quý Minh Sùng buồn cười.
Đến khi hai người rời khỏi cửa hàng, cô nhân viên bán hàng và người đồng nghiệp còn hâm mộ nói: “Người đàn ông kia đẹp trai còn chưa tính, có tiền cũng chưa tính, lại còn giao tiền cho bạn gái quản nữa chứ.

Tớ thấy chua quá, chua lòm luôn này.”
Đồng nghiệp giương mắt nói: “Tớ thấy cô gái kia tự quẹt thẻ của mình thì có.”
…..
Người thu hoạch được nhiều nhất hôm nay chính là Quý Minh Sùng.

Anh không thể cản Nguyễn Tố chi tiền cho mình được.

Cuối cùng cô mua cho anh ba chiếc cà vạt và vài bộ quần áo.

Với anh, hôm nay là một ngày đáng được ghi vào lịch sử.
Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm giác được rằng hóa ra có người sẵn lòng chi tiền mua đồ cho mình lại là một điều tốt như thế.
Nguyễn Tố không biết chấp niệm của anh đối với cô lại sâu sắc hơn vài phần, nhất là khi thấy dáng vẻ cô tỉ mỉ chọn quần áo cho anh.
Bây giờ, cuối tuần Đậu Tương phải đi học các lớp học ngoại khóa.

Khi đưa thằng bé đến lớp taekwondo, dưới sự PR của các giáo viên khác, Nguyễn Tố vừa ý lớp mỹ thuật nhất trong số các lớp ngoại khóa nhưng cô không đăng ký cho Đậu Tương, Đậu Tương vốn không thích vẽ tranh.

Cô hỏi giáo viên: “Trên này có ghi trẻ em trên bốn tuổi đều có thể đăng ký, vậy người 25 tuổi có được không?”
Giáo viên phì cười, “Đương nhiên là được rồi, ở chỗ chúng tôi cũng có lớp dành cho người lớn.”
Cuối cùng Nguyễn Tố tự đăng ký cho mình một lớp học mỹ thuật.

Cô rất thích vẽ, trước kia điều kiện không đủ, giờ có tiền rồi nên muốn học thêm thứ gì đó.

Ngày đầu tiên vào lớp, giáo viên mỹ thuật rất ngạc nhiên, còn hỏi Nguyễn Tố có năng khiếu vẽ tranh hay không.
Trên đường tan học về nhà, Nguyễn Tố còn kể cho Quý Minh Sùng nghe chuyện này, “Cô giáo còn hỏi em trước kia đã từng học vẽ chưa bởi vì trông em không hề giống người không có năng khiếu mỹ thuật, này là đang khen em có thiên phú đúng không?”
Quý Minh Sùng nhớ trước kia Chu Án từng nói với anh rằng ở thế giới thực ông ấy là một giáo viên cấp hai.

Giáo viên ở trường cấp hai đó không nhiều lắm, hiệu trưởng thấy ông ấy biết vẽ nên bảo ông kiêm chức giáo viên mỹ thuật luôn.
Anh rũ mắt, khẽ cười: “Có lẽ có ai đó từng dạy em rồi.”
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ, “Làm gì có ạ…”
“Có lẽ em đã quên.” Lúc nói những lời này, Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nét mặt buồn bã.
Những ngày sau đó trôi qua rất êm đềm và ấm áp.

Nguyễn Tố bắt đầu sự nghiệp mỹ thuật của mình.

Cô rất thích vẽ tranh, giáo viên nói nếu cô chưa từng học qua thì chắc cô rất có thiên phú, tốc độ học của cô rất nhanh.

Cuối tuần, cô và Đậu Tương đều đi học, Quý Minh Sùng thì chờ cô ở bên ngoài.

Anh cầm bút phác họa lên giấy, đến khi cô tan học tìm anh, anh cũng vừa phác họa xong nhân vật được trong tranh.
Đầu tiên Nguyễn Tố nhìn lướt qua bức tranh kia, cười hỏi: “Anh cũng biết vẽ ư?”
Hình như anh biết rất nhiều thì phải? Có thứ gì anh không biết không?
“Biết một chút.” Anh khiêm tốn đáp.

Trong thế giới xuyên nhanh, anh bị bắt học rất nhiều kỹ năng, trong đó có vẽ tranh.

Ban đầu tay hơi cứng, không thể đạt đến trình độ của thế giới đó nhưng cũng khá ổn.
“Em nhìn này.” Quý Minh Sùng đưa bản phác họa cho cô, “Đánh giá thử xem.”
Nguyễn Tố nhận lấy bản phác họa, vừa nhìn thấy, cô nhất thời ngây ra.

Anh vẽ rất đẹp, dường như nhân vật dưới ngòi bút của anh đều có thần thái, trông người đó như đang mỉm cười với cô vậy.
Đó là một cảm giác cô chẳng biết giải thích kiểu gì, cô không thể khống chế được, chóp mũi cay xè, hốc mắt càng xót hơn.

Cô lật lại đằng sau, trên tờ giấy, Quý Minh Sùng viết hai chữ —
Chu Án.
Thấy nét mặt của cô là lạ, Quý Minh Sùng vội đứng dậy, lo lắng hỏi: “Em sao thế?”
Nguyễn Tố cũng không rõ mình bị làm sao, cô trả bản vẽ lại cho anh, giơ tay lau sườn mặt, cúi đầu nói: “Chắc em bị cảm rồi.”
Mắt xót, mũi cay xè, hình như là dấu hiệu của cảm mạo.
Quý Minh Sùng nghi ngờ nhìn cô, anh thấy tâm trạng của Nguyễn Tố hơi lạ, rõ ràng Cục Thời không đã xóa hết dấu vết tồn tại của Chu Án trên thế giới này rồi mà? Không hề có người này trong trí nhớ của Nguyễn Tố, vậy tại sao cô sẽ có phản ứng như vậy?
Chẳng lẽ đây là tình cảm ư? Dù xóa bỏ tất cả ký ức nhưng khi nhìn thấy người này, dù chỉ là một bức tranh cũng sẽ khiến nội tâm xao động?
“Chu Án là ai vậy ạ?” Nguyễn Tố không thể chống lại sự hiếu kỳ trong lòng, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Quý Minh Sùng đáp: “Là một người cực kỳ tốt.”
Buổi tối, Quý Minh Sùng không ngủ được.

Trước đó anh từng bảo Nguyễn Tố gửi cho mình ảnh chụp của cô và mẹ nuôi.

Anh cầm cọ vẽ lên tốn một thời gian dài để vẽ một bức tranh.

Đây là tác phẩm anh dành nhiều tâm huyết nhất từ trước đến nay.

Trong bức tranh là cảnh tượng trong tấm ảnh, trước kia khi nhìn thấy tấm ảnh này, anh chỉ thấy thiếu thiếu gì đó, giờ anh muốn lấp đầy sự thiếu sót này.
Trong tranh là một nhà ba người, cô bé thắt bím tóc tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay ba, mẹ lãnh đạm, ba dịu dàng, là một nhà ba người hạnh phúc nhất.
Chắc đây mới đúng là tấm ảnh bọn họ chụp ngày trước nhỉ? Trong ảnh Nguyễn Tố còn nhỏ, chắc chắn lúc đó Chu Án vẫn còn ở bên.
Vẽ xong, Quý Minh Sùng cảm thấy mình nên làm gì đó.

Trên thế giới này vẫn còn có người nhớ rõ sự tồn tại của Chu Án, nếu có thể, anh hy vọng thật lâu thật lâu về sau, anh có thể trao bức vẽ này cho Nguyễn Tố.
Nếu như có thể, anh rất muốn nói với cô rằng, ba của cô không phải người như cha Nguyễn.
Ba cô là một người cực kỳ tốt, là một người cha anh hùng, ông ấy không quản sống chết, không sợ vực thẳm, chỉ thầm muốn bảo vệ một nhà ba người bọn họ.
Ở một nơi khác, Nguyễn Tố sau khi say giấc đã mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy một khung cảnh.
Trong mơ là một con đường quen thuộc, con đường cô đã đi qua vô số lần.

Trên đường có một người đàn ông đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, sau xe có một người phụ nữ mặc váy hoa, người phụ nữ vươn tay ôm thắt lưng người đàn ông, trên thanh ngang trước xe có một cô bé thắt bím tóc đang ngồi, đây là một nhà ba người.
Cô bé nói chuyện ríu rít: “Ba ơi, hôm nay con muốn ăn đùi gà rán!”
Giọng người mẹ không đồng ý vang lên ở đằng sau: “Ăn ít mấy món dầu mỡ đấy thôi, nói với con bao nhiêu lần rồi, ăn mấy thứ đó không tốt.”

Cô bé mếu máo, “Ba…”
Người cha cười ha hả: “Mua! Mua hai cái luôn! Bé cưng ăn một cái, mẹ ăn một cái, được không nào? Đúng lúc ba mới được nhận lương!”
Cô bé hoan hô: “Ba tốt nhất! Nhưng mà ba ơi, sao không mua ba cái ạ? Nhà chúng ta có ba người mà.”
Người cha nói: “Ba không thích ăn đùi gà.”
Người mẹ thở dài: “Lương của anh có bao nhiêu đâu, nên tiết kiệm một chút.”
Người cha đáp: “Vẫn đủ tiền mua đùi gà, thiếu gì chứ không được để con mình thiếu ăn, đang tuổi phát triển đấy.” Nói xong, ông cúi đầu nói với cô bé: “Chỉ cần bé cưng thích ăn, sau này ngày nào ba cũng mua đùi gà cho con!”
Cô bé vui mừng khôn xiết, cười khanh khách không ngừng: “Con yêu ba nhất!”
Cô bé còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Cũng yêu mẹ nhất!”
Lúc tỉnh lại, Nguyễn Tố đã quên dáng vẻ của ba người trong mộng, rất nhiều khung cảnh chỉ còn lại mơ hồ.

Cô phát hiện không biết gối đầu của mình ẩm ướt từ bao giờ, trong lòng có hơi ngạc nhiên.

Cô nâng tay lên sờ mặt, nước mắt vẫn còn đang rơi.

Cô không rõ tại sao mình lại buồn nhưng trong lòng đau như cắt.
Cuối cùng cô cũng lau khô nước mắt, ánh mắt ướt sũng.

Nhìn lướt qua thời gian, giờ mới hơn năm giờ sáng.
Hiện tại không ngủ được nữa, cô dứt khoát cầm di động lên để dời lực chú ý của mình.

Chẳng hiểu sao trong lòng cứ buồn mãi, cô không thể chịu đựng được, đăng một tin lên weibo —
[Mơ thấy một giấc mơ.

Khó chịu.]
Cùng lúc đó, Quý Minh Sùng cũng không ngủ được.

Trước nửa đêm là bận vẽ tranh, từ sau nửa đêm đến sáng, anh bận suy nghĩ trăn trở nên không buồn ngủ.
Anh đặc biệt chú ý đến weibo của Nguyễn Tố, còn cài đặt thông báo nhắc nhở.

Di động rung lên một chút, trên màn hình hiện lên thông báo cô mới đăng weibo mấy phút trước.
Giờ này cô đã dậy rồi ư?
Nghĩ một lúc, Quý Minh Sùng gửi tin nhắn wechat cho Nguyễn Tố.
[Em muốn cùng nhau ngắm bình minh không?].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN