Tổng hợp Đoản ngắn - #1 [ Cổ đại, ngược, OE]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Tổng hợp Đoản ngắn


#1 [ Cổ đại, ngược, OE]


Đoản:Độc hậu Giản Tịch.

“Tử Duật, chàng chưa bao giờ tin tưởng ta. “

Giữa cung điện vàng son tráng lệ, nữ tử một thân y phục xanh nhạt đang giương đôi mắt nhìn y. Đôi mắt hạnh của nàng ẩn chứa sự đau thương và tuyệt vọng đến tột cùng. Nàng lắc đầu, bàn tay đầy máu chỉ về phía trước, lòng căm phẫn đến mức không thốt nổi thành lời.

Y đứng trước nàng, mắt phượng ngước nhìn dung nhan kiều diễm đầy chật vật phía dưới điện, trong lòng dấy lên một trận chua xót. Thế nhưng sự ích kỉ và sĩ diện của một vị quân vương không cho phép y mềm lòng tha cho nàng. Y yêu nàng nhưng không đồng nghĩa với việc nàng muốn làm gì cũng được. Thân làm hoàng hậu, nàng lại không nên cứ tùy hứng như vậy. Nàng biết rõ là y không hề yêu Diệp Phi, sắc phong cho nàng ta danh phận cao quý như vậy chẳng qua là vì hậu thuẫn phía sau Diệp Phi – Diệp tướng quân mang đến lợi ích cho y. Nàng chẳng qua là con của một phú thương tầm trung, được y sủng hạnh, cưng chiều, đem cả ngai vị Hoàng Hậu cho nàng, vậy mà nàng vẫn chưa thấy đủ, đúng là làm cho y tức điên lên. Y phất tay áo, cao giọng ra lệnh.

“Hoàng Hậu tùy tiện đánh người, gây thương tổn cho Diệp Phi, thân là mẫu nghi thiên hạ lại không làm gương cho kẻ khác noi theo mà còn hành xử vô lí như vậy. Người đâu, giam hoàng hậu vào Từ Hi Cung, không được để người ra ngoài nửa bước. “

Nói xong y xoay người bước xuống điện, nhìn nàng nghiêm giọng.

“Giản Tịch, nàng tốt nhất yên phận ở trong Cung, không được gây thêm phiền phức nữa, nghe không? “

“Ta nói rồi, ta không hại Diệp Phi, là chàng không tin ta, còn muốn đỗ lỗi cho ta. Ta không phục. “
Giản Tịch Hoàng Hậu gì chứ, cái chức danh cao quý nhưng lại không có một chút quyền lực nào như thế này, nàng không cần. Cả một Lục quý nhân nho nhỏ trong hậu cung mà cũng có thể trèo lên đầu lên cổ nàng, huống hồ chi là một Diệp Phi được Hoàng Thương sủng hạnh. Nàng nhìn thẳng vào y, trong con mắt lạnh băng chỉ có sự thất vọng. Y thay đổi thật rồi, y vì quyền lực địa vị mà đối xử với nàng như vậy. Đã là lần thứ mấy y không tin nàng, nàng không nhớ rõ. Nàng chỉ biết mỗi lần có chuyện xảy ra, y đều nhìn nàng bằng sự nghiêm khắc. Phạt phạt phạt, lúc nào cũng là nàng chịu phạt, nàng thật sự quá mệt mỏi với cách sống như vậy rồi. Nàng không hiểu chuyện, nàng tùy hứng sao? Hình như trong mắt y nàng lúc nào cũng chỉ có như vậy.

“Thần thiếp muốn hỏi Hoàng Thượng một câu. Người có còn yêu ta không? “

Trong ánh mắt y chợt hiện lên một tia do dự, y ậm ừ.

“Có. “

Giản Tịch mỉm cười chua chát, nàng quay lưng, chân mạnh mẽ bước đi, nước mắt gắng gượng kìm nén cuối cùng đã chảy xuống. Trước mắt nàng, hình ảnh hoàng cung rộng lớn nhoè dần, bóng hình của y cũng nhoè dần.

“Con còn muốn chịu khổ bao lâu nữa. Ta thật không hiểu nổi con, chỉ cần con nói một câu, tình huống khó khăn lập tức xoay chuyển, vậy mà vẫn cố chấp ôm khư khư cái gọi là tình yêu để đặt cược với đế vương máu lạnh vô tình như y. “

Giản Tịch co người ôm lấy chân thật chặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng đau vì y một lần thì đau vì đại ca, tiểu đệ của mình vạn lần. Họ không làm gì sai cả, một lòng dốc sức vì giang sơn Đại Úc, dũng cảm chinh chiến nơi sa trường máu lửa. Kết cục thế nào? Trái quân lệnh, chém đầu thị chúng. Nàng đã van xin y nể tình nàng tha cho họ một mạng, kết quả y nhìn nàng, trao cho nàng một cái lắc đầu.

“Việc này là đại ca và đệ đệ nàng vốn có lỗi, Diệp Tư chẳng qua là làm theo quy tắc, không thể trách phạt. “

Giọng nói ấy tựa một bạt tay tát thẳng vào mặt nàng, nàng như người mê sản chợt tỉnh lại sau cơn mộng mị. Thì ra nàng chẳng là cái thá gì trong lòng y cả. Nàng lui bước khỏi cung, đau lòng quá độ mà ngất xỉu.

Ngày hôm đó, Tiểu Tịch nhi vừa mới thành hình cũng vội rời khỏi nàng.

Giản Tịch lau đi nước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo phóng ra ngoài cửa sổ. Bàn tay nàn xoa xoa lấy bụng, trong tim co rút liên hồi. Con của nàng… Bầu trời ở Từ Hi Cung trở nên âm u hơn bao giờ hết. Nàng nhẹ giọng nói.

“Cứ tiến hành theo lời Quốc Sư đã nói. Đa tạ, sư phụ. “

Năm tháng sau.

Trần Quốc Sư dâng lên tấu sớ, tố cáo Diệp Thừa tướng thông đồng với Tây Quốc, âm mưa phản nghịch. Lý Quận Công tham ô hối lộ, Từ Quốc Công tội thông đồng cùng Diệp Thừa tướng. Chỉ trong một tháng, toàn bộ vây cánh của nhà họ Diệp bị chặt đứt, bị phán chém đầu, tịch thu tài sản sung vào công quỹ. Diệp Phi hóng hách ngày nào lập tức bị ban lệnh đuổi ra khỏi cung, phán làm thường dân.

Trong con hẻm nhỏ tăm tối dơ bẩn, Diệp Nghi quần áo rách nát đang cuộn tròn người lại, giấu mình phía sau đống rác. Ả vừa mới ăn cắp một cái bánh bao nhưng bị người ta rượt đuổi, không còn cách nào khác nên đành phải trốn vào đây.

Mùi thơm phưng phức xộc vào mũi làm khoé mắt ả cay xè. Ả bị đói, bị lạnh, bị người ta đánh đập. Từ bé đến lớn ả có bao giờ phải chịu khổ sở như vậy đâu, ả hận, ả oán hoàng thượng, oán cả mọi người. Bữa ăn hoà cũng nước mắt kiểu vậy, mấy ngày nay ả đều phải trải qua.

Bỗng dưng cả người ả nhẹ bẫng vì bị nhấc lên. Diệp Nghi hoảng sợ khóc lóc.

“Cầu xin các người tha cho ta, ta hứa lần sau sẽ không tái phạm, xin đừng đánh ta. “

Diệp Nghi ra sức khóc lóc van xin, mãi đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp vang vọng thì người trở nên cứng đờ, con mắt nhìn nữ tử trước mặt trở nên ác độc.

“Giản Tịch, lại là ngươi. Ta biết chính là ngươi hại gia đình ta, vì sao ngươi phải hại ta đến nông nổi này? Vì sao ngươi lại triệt hết người của Diệp gia? “

Giản Tịch một thân y phục xanh ngọc, mái tóc búi cao trong vô cùng nho nhã, thư sinh. Nàng bước về phía Diệp Nghi, bất ngờ giơ chân đạp mạnh xuống đầu ả, ép ả nằm sát xuống đất. Khuôn mặt mịn màng bị chà xát với mặt đường khiến nó rỉ máu, ả thét lên đau đớn.

“Đau không? Nhớ lúc ta chưa tiến cung, chưa thành hoàng hậu, ngươi cũng đạp ta giống như vậy, sỉ nhục ta là thứ nghèo hèn, ti tiện, ngươi còn nói ta đừng hòng với tới cung tẩm điện ngọc. Ngươi sao lại quên nhanh như vậy chứ? “

Nói rồi nàng giẫm mạnh một chút, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn.

“Ta vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng mà ngươi đâu để yên cho ta. Ngươi nhiều lần vu oan giá hoạ cho ta, ỷ vào việc có hậu thuẫn nên không xem ta ra gì. Ngươi còn tàn nhẫn cướp mất người thân của ta. Đừng tưởng ta không biết Giản gia bị cướp của giết người là do ai làm, đại ca và đệ đệ ta bị chém đầu thị chúng là do ai làm. “

Giản Tịch ngồi xổm xuống, tay nắm lấy đầu Diệp Nghi.

“Ngươi còn cho rằng mình cao thâm, cho rằng ta là con ngốc, cho rằng ta không biết vì sao khi ta vừa mới mang thai lại bị sẩy, hơn nữa còn là hai lần liền hay sao? Chậc chậc, ngươi tự phụ như vậy, kết cục ngày hôm nay xem ra vẫn còn nhẹ nhàng, ngươi vẫn còn sống tốt đến chán. “

Nàng đứng lên, tay chắp sau lưng, giọng điệu cực kì bình thản.

“Cô gái này là một mĩ nhân đấy, ta tặng cho các người, chơi chán thì bán vào thanh lâu. “

“Đa tạ công tử. “

Nàng vừa dứt lời, từng ánh mắt dâm dục nặng nề lao vè phía Diệp Nghi, ả hoảng loạn tột độ, ả không ngờ một Giản Tịch nhu nhược trước đây lại trở thành con người như vậy.

“Buông ta ra, các người đừng xé, buông ra… Uhm… “

Từng trận la hét dần biến mất, thay vào đó là âm thanh rên rỉ dâm đãng vang vọng khắp con hẻm. Giản Tịch bước đi, tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên.

“Đại tỷ, nhị tỷ, hai người trên trời có linh thiên hãy nhìn xem. Kẻ hãm hại hai người thân bại danh liệt cũng có ngày nếm phải quả đắng rồi. “

Âm thanh thật khẽ của nàng vang vọng trong buổi sớm mùa thu, Giản Tịch lặng yên nhìn bờ hồ không gợn sóng. Trên cao, vài chiếc lá vàng nhẹ rơi, xoay xoay in xuống nền nước tĩnh lặng một cú đáp nhẹ.

“Nàng lại đang thất thần rồi. “

Cánh tay của y chạm nhẹ vào vai nàng, nàng bất ngờ xoay người nhìn y, đáy mắt cũng kịp che giấu cảm xúc. Giản Tịch cúi người hành lễ.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, thần thiếp thất lễ, kính mong Hoàng thượng đừng trách phạt. “

Y đỡ nàng đứng lên, khẽ thở dài.

“Nàng đừng nói như vậy, chúng ta là phu thê với nhau, không cần câu nệ. “

“Sao có thể được, người là thần ta là quân, lễ nghi lúc nào cũng phải có. “

Hàn Tử Duật nắm lấy bả vai nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói.

“Nàng còn giận ta chuyện Diệp Phi đúng không? Ta đã giải quyết xong xuôi tất cả rồi, nàng hãy yên tâm, ta xin hứa sẽ không làm nàng tổn thương thêm lần nào nữa. Xin nàng, tin ta thêm lần này nữa, có được không? “

Y ôm chặt nàng vào lòng như thể sợ rằng chốc lát nữa thôi nàng sẽ biến mất. Giản Tịch tựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của y, nói thầm.

“Tử Duật, muộn rồi. “

Y lấy gì đền cho nàng. Lấy gì mới khiến Giản gia sống lại, khiến con nàng sống lại đây.
Y xin nàng tin tưởng y, nhưng hết lần này đến lần khác y chà đạp lên niềm tin của nàng bằng sự phản bội, lọc lừa, nhẫn tâm.

Y không tin tưởng nàng thì tại sao lại bắt nàng phải tin tưởng y.

“Hàn Tử Duật, tất cả đã không còn kịp nữa rồi. Ta chẳng thể quay đầu lại được. “

Ban đêm, y giật mình tỉnh giấc vì cả người ướt sũng. Tầm mắt y dừng trên người đang cầm cái xô, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Nàng tạt dầu y.

“Giản Tịch, nàng đang làm gì vậy? “

Trong nỗi kinh sợ và hoảng loạn của y, nàng nở một nụ cười lạnh nhạt.

“Làm gì? Chàng nhìn là biết rồi, ta muốn giết chàng. “

“Ngươi, ngươi sao có thể … “

Y ú ớ không thể nói được gì, con ngươi trợn trắng lên. Cổ họng bỏng rát như bị ai lấy dao đâm vào.

Giản Tịch bước đến bóp lấy cổ y, trong đôi mắt đều là sự nhẫn tâm.

“Ngài biết không, có lúc ta cũng muốn buông bỏ hết mọi thứ để quay về bên ngài, toàn tâm toàn ý đối với ngài thêm một lần nữa. Nhưng ta làm không được, cứ mỗi tối nằm cạnh ngài, ta đều mơ thấy ác mộng. Ta thấy con ta không tay không chân gào khóc đòi mẹ, nó hỏi sao phụ thân lại nhẫn tâm bỏ rơi nó. Ta còn mơ thấy đại tỷ tỷ, tỷ ấy cầm lấy lưỡi mình u ơ hỏi ta vì sao ngài vẫn chưa xử chết Diệp Nghi. Đại ca đệ đệ ta cầm lấy đầu mình trên tay, nhìn ta hỏi vì sao ngài chưa xử trảm Diệp Tử, chính Diệp Tử mới là người làm trái quân lệnh, tổn hao binh lính chứ không phải họ. Còn có cha ta, mẹ ta, muội muội ta, A Như, A Ngọc, Mã ma ma, Di ma ma, cả Giản Gia đều đứng trước mặt ta, họ hỏi vì sao ngài vẫn chưa trả thù cho họ. Hơn mấy trăm mạng người theo lời chuẩn tấu hàm hồ của Diệp Kiên mà bị phán tội tham ô, bị chém đầu không thương tiếc. Sau khi Diệp gia lĩnh án, ta đã cho ngài thời gian. Ba tháng, tận ba tháng mà người vẫn không tra lại. Ba tháng nay ngài làm gì? Hả? Ta đã cho ngài cơ hội cuối cùng, nhưng ngài làm ta quá thất vọng. Có trách thì phải trách ngài nuốt lời quá nhiều lần, ta… không có đủ can đảm tin tưởng ngài thêm lần nào nữa. “

Hàn Tử Duật nhìn ánh lửa trước mắt mà lắc đầu ngoầy ngoậy, y lùi vào góc giường, u ớ không nói thành lời. Từng tiếng cười trầm thấp của nàng vang lên, tựa như tiếng ma quỷ câu hồn, lạnh lẽo, u độc, đáng sợ.

Ngọn lửa phụt cháy, âm thanh đau đớn kêu gào của y không một giây ngừng nghỉ. Lửa cuốn lấy người y, len lỏi qua từng lớp da, dùng sức nóng khủng khiếp đốt cháy từng thớ thịt khiến y co rút vì đau. Mùi khét nồng nặc lan toả trong không gian. Giản Tịch nhìn y giãy giụa trước cái chết bằng đôi mắt tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Tử Duật, vĩnh biệt. “

Từ ngày hôm đó, nàng lấy lí do Hoàng Thượng đột nhiên bị bệnh nặng, không tiện giải quyết công việc để lên nhiếp chính.

Giản Tịch một thân long bào vàng ngọc hiên ngang bước về phía ngai vàng, nàng chễm chệ ngồi xuống. Khuôn mặt lạnh băng cùng khí thế áp người khiến triều thần không ai dám hé nữa lời phản đối.

Trong sử sách của Đại Úc từng nhắc đến rằng, Hoàng Hậu Giản Tịch nhiếp chính hơn năm năm, trong suốt thời gian trị vị, Đại Úc chưa hề bị xâm lăng, quốc gia phồn thịnh, người dân no ấm, so với cái vị tiên vương thời trước chỉ hơn không kém. Riêng Hoàng Thượng sau năm năm chạy chữa cũng không qua khỏi. Sau đại tang của Hoàng Thượng, Giản Tịch Hoàng hậu thoái vị, vì không có người thừa kế ngai vàng, nngười liền ban chỉ phong con trai của Quốc sư Trần Tuấn làm Thiên Tuệ hoàng tử, đây cũng là truyền nhân đầu tiên của nhà họ Trần, tiếp nối việc kế nghiệp Đại Úc lớn mạnh.

“Ninh nhi, Ninh Nhi đâu rồi, xuống đây mẹ bảo. “

“Dạ con nghe rồi. Con xuống liền đây.”

Tử Ninh nhanh chóng gấp quyển ” Độc hậu Giản Tịch ” lại, hai tay xoa xoa mí mắt.

“Ôi truyện buồn ghê quá, suýt nữa thì khóc, chẳng biết thật hay giả nữa đây.”

Tử Ninh đem quyển sách đặt lên bàn, vết bớt hoa mai trên cổ tay tương phản với màu bìa đen của quyển sách một cách rõ rệt. Theo thói quen, cô liền lấy tờ giấy note màu vàng bên cạnh rồi viết nhanh cảm nhận của mình bằng hai dòng thơ sưu tầm.

“Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan
Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn. “

Tử Ninh đậy nắp bút, dán miếng giấy vào quyển sách rồi cất nhanh vào kệ.

Thật ra còn một trang Tử Ninh chưa kịp đọc, trên đó viết rằng.

Giản Tịch tìm đến một vùng quê thanh bình sống ở ẩn đến cuối đời, nàng còn mở một lớp học dạy chữ cho mấy đứa trẻ trong làng.

Một hôm trong lúc đi chợ về, nàng thấy một đứa bé trai chừng mười tuổi, trên quần áo dính toàn bùn đất, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt non nớt. Nàng khụy xuống lau mặt cho cậu bé, nhẹ nhàng hỏi.

“Nam nhi đại trượng phu sao lại khóc như con mèo thế này. “

Cậu bé ấm ức đáp.

“Con vốn đi lấy gạo đổi lấy trứng để đem về nhà cho mẫu thân làm cơm. Nhưng mà trên đường đi, con lỡ té ngã nên làm vỡ hết trứng rồi. Về nhà con sẽ bị ăn đòn, con sợ. “

Giản Tịch mỉm cười nhìn cậu bé, tay xoa nhẹ đầu cậu.

“Ta tính như vậy, con nghe xem thử được không nhé! Ta sẽ cho con mượn chỗ thức ăn này của ta, đổi lại mỗi ngày con phải đến lớp học chữ của ta, coi như bồi thưởng tổn thất mà ta phải chịu. Thế nào? Được không? “

Cậu bé quệt môi, đôi mắt nhìn giỏ đồ ăn trong tay Giản Tịch đầy vẻ mừng rỡ, nó gật đầu lia lịa.

“Vậy là hứa rồi nhé, nhất ngôn cửu đỉnh. “

“Tứ mã nan truy. “

Cô đưa giỏ đồ ăn cho cậu bé, thấp thoáng ở cổ tay là một vết bớt hoa mai đỏ rực.

“Tạm biệt, đi đường cẩn thận. “

End.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN