Tổng hợp đoản ngôn tình hay( HE; SE; sủng: ngược,....)
Chương 4
Hôm nay cô đi mua sắm kéo theo cả thằng bạn thân suốt ngày chơi game đi cùng.Chỗ cô và anh đứng không hiểu sao đám con gái tụ dưng lượn lờ qua lại ngày một nhiều, cố ý va cham vào người anh, lại còn nghe xa xa có ai khen đẹp trai nữa.Cô bĩu môi nghĩ thầm :”Bọn họ chắc không có mắt mới đi khen tên cọc cằn này!”
Không những thế có cô gái còn ngã xuống đất, đôi mắt hướng về anh ,mong chờ anh cớ thể đỡ mình dậy.Cho dù là giả vờ thân nam nhi dương nhiên phải giúp đỡ chứ. Và rồi anh quay mặt , bỏ sang hướng khác cô gái đang nằm dưới đất miệng ú ớ bất ngờ, rồi tức giận đứang dậy phủi quần áo.
Cô chạy theo anh trách móc: Người gì mà vô tình quá vậy không giúp đỡ người ta sao?Anh nhăn mặt:”Muốn tôi đỡ dậy sao?” Cô đáp lai:”đương nhiên cậu phải làm thế rồi” Anh không nóii gì đẩy vai cô, dù rất nhẹ nhưng làm cô mất thăng bằng ngã xuống đất, rồi chìa tay ra trước mặt cô:’Muốn tôi đỡ sao vậy thì giờ tôi đỡ cậu nhé!”
Đoản 11:
Ỏ nơi đât khách quê người,cô rung động trước anh.
Yêu nhau 2 năm rồi chia tay.Cô phải về nước.
Đứng trước cửa sân bay anh níu lấy tay cô: “Anh sẽ chờ em dù có bao lâu,hứa trở lại nhé!”
Cô không nhớ rõ tư vị của mình lúc này là gì.Cô không trả lời anh,không dám hứa,cũng không dám nói lờiyeeu,sợ anh nuôi hi vọng rồi lại thất vọng. Nhưng sau khi về nước, cô không nhận lời yêu ai nữa.Cô để lại chỗ trong tim cho anh.
3 năm trôi qua cuôi cùng cô cugx có cơ hội gặp lại anh.Anh vẫn vậy vẫn là chàng trai ấm áp khiên cô rung đọng. Chỉ là,người đứng bên anh không còn là cô nữa. Anh lấy vợ.
Cô nhìn anh ,có chút chua xót nhưng vẫn cố mỉm cười:”em đã nghĩ anh sẽ chờ em.”
Anh nhìn cô,hơi áy náy:”Anh xin lỗi đừng hân ạnh.”
Cô cười:”Em sẽ không hận anh,thật đấy. Em chúc phúc cho hai người.”
Nói rồi cô đưa cho anh phong bao mừng cưới.
Hận? Có gì mà phải hận?Đã chia tay rồi anh có quyền đi tìm hạnh phúc của anh. Buồn?Nhớ dễn anh cô cũng buồn. Chỉ là không có cách nào trách anh,chỉ có thể lặng lẽ chúc anh hạnh phúc.
Chẳng phải vì cô cao thượng.Chỉ vì cô nhớ tới, cách đây nhiều năm ,khi cô còn bỡ ngỡ,cô đơn và lạc lõng giữa nơi đất ạ anh đã vươn tay ra dể cô nắm lấy.Cái nắm tay đã cho cô động lực ,cho cô niềm tin cho cô trở thành cô của ngày hôm nay.
Với anh,cô chưa từng có hận chỉ có yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!